Đau đớn khi phát hiện vợ “đi tập thể dục” với người tình
Vợ tôi là con gái một nên khi biết tôi ở tận Sapa, bố mẹ vợ tôi phản đối ghê lắm. Sau hơn 1 năm bị gia đình vợ phản đối, chúng tôi mới được chấp thuận.
Ngay sau khi ra trường, tôi được nhận vào làm một công ty Xây dựng có tiếng ở Hà Nội còn vợ tôi được giữ lại trường làm giảng viên trường Ngoại ngữ. Cuộc sống của chúng tôi như thế bước đầu tạm ổn.
Một năm sau cưới, vợ chồng tôi có con trai đầu lòng và 3 năm sau chúng tôi đã có 2 con đủ nếp đủ tẻ. Sinh 2 con liền nhau nên cuộc sống vất vả, cập rập hơn, mẹ tôi từ quê phải xuống Hà Nội hỗ trợ vợ chồng tôi các chăm cháu. Khổ nỗi, bà xuống chăm cháu thì ông lại phải lọ mọ một mình. Xuống ở với vợ chồng tôi được 3 tháng thì bà quyết định bàn với ông bán nhà ở quê để dồn tiền mua cho chúng tôi 1 căn nhà, rồi ông bà chuyển xuống Hà Nội ở cùng con cùng cháu.
Vậy là cả nhà được đoàn tụ, vợ chồng tôi yên tâm công tác. Cuộc sống đầm ấm, hạnh phúc của chúng tôi cứ thế nhẹ nhàng trôi đi. Nhưng tôi không ngờ nó lại vụt tắt nhanh đến thế.
Được ông bà hỗ trợ nhiều việc gia đình và chăm sóc con cái, nên vợ tôi 2 con mà không lu bu như các bà mẹ khác. Vẫn có nhiều thời gian làm đẹp, chải chuốt. Vốn là người nhỏ xương, khuôn mặt tròn trẻ lâu cộng thêm những nét rất hài hòa, vì thế, cô ấy đã là gái 2 con mà nhiều người vẫn tưởng chưa có gia đình. Đó là điều tự hào với 1 người chồng yêu vợ như tôi.
Do tính chất công việc, nên tôi thường xuyên phải đi tỉnh khảo sát địa hình để làm thiết kế. Có lẽ đây cũng là 1 lý do khiến cô ấy có cơ hội đổi tính đổi nết.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Cuối tuần vừa rồi, tôi đi công tác Quảng Ninh dự định 2 ngày nhưng do xong việc sớm nên đã trở về ngay trong buổi tối. Hôm đó, về tới nhà khoảng 10h tối, vì đã muộn nên tôi không qua công ty lấyxe máy nữa mà đi taxi về đầu ngõ luôn. Vừa đến cổng nhà, tôi cứ nghe thấy tiếng thủ thỉ tâm sự rất ngọt của một ai đó “Em nhớ anh quá! thôi ngủ đi, sáng sớm mai mình lại đi tập thể dục nhé! Yêu anh!”. Lắng nghe và chết điếng vì nhận ra chính xác là giọng vợ mình. Tôi ở cổng chờ vợ đi vào nhà một lúc rồi mới mở cổng vào sau.
Vừa về, các con và ông bà đã ngủ, vợ tôi chạy lại ôm tôi có vẻ rất hạnh phúc: “Về sớm thế chồng? không nói trước để vợ chuẩn bị đồ ăn, thế ăn uống gì chưa để vợ làm, chồng đi tắm đi!”. Tôi vẫn vờ như chưa nghe được những lời ong bướm của vợ khi nãy, vẫn tươi cười, vui vẻ nhưng cõi lòng thì tan nát. Nhưng tôi cố chịu đựng để tận mắt xem màn kịch tiếp theo vào sáng hôm sau như lời đã hẹn của vợ với gã nhân tình kia.
Cả đêm thức trắng chờ tới sáng sớm hôm sau, khoảng hơn 5h, vợ có hôn tôi 1 cái nhẹ vào má rồi khẽ nói: “Em đi bộ chút rồi về đi chợ, chuẩn bị đồ ăn sáng luôn cho cả nhà, anh nói với bà là không phải là nấu gì nhé!” Tôi giả bộ ngái ngủ chỉ ầm ừ qua chuyện. Nhưng vợ vừa dắt xe ra khỏi nhà thì tôi cũng cuống cuồng vơ chìa khóa chạy theo.
Cũng không có gì là lạ cho lắm, vì tôi đã đoán trước được sự việc sắp diễn ra, vợ tôi đâu có đi xe máy ra hướng công viên, rồi gửi xe và đi bộ ở đó mà cô ấy rẽ vào 1 ngõ nhỏ, rồi dừng lại ở 1 nhà nghỉ với sự chờ sẵn của 1 người đàn ông lạ. Đứng ở đầu ngõ, dõi theo từng cử chỉ tình tứ của đôi tình nhân mà lòng tôi đau xé. Chưa có 1 nỗi đau nào lớn như thế đến với tôi. Mặc dù đã được chuẩn bị tinh thần trước nhưng tôi không khỏi bàng hoàng khi tận mắt chứng kiến vợ vào nhà nghỉ với một người đàn ông khác.
Tôi thất thần trở về nhà với cõi lòng trĩu nặng và đau đớn. Thật ghê tởm cho cái con người đó, vừa đi với người đàn ông khác, mà về nhà vẫn tất tưởi giả bộ yêu chồng, chăm con. Trước mặt bố mẹ tôi, cô ấy vẫn là cô con dâu đảm đang, ngoan hiền biết chiều chồng, thương con đấy chứ! Khá khen cho năng khiếu đóng kịch của cô ta, tôi muốn phỉ nhổ vào cái gọi là “năng khiếu” đó.
Căm hận là thế nhưng trong suy nghĩ tôi vẫn chừa hề nghĩ tới chuyện sẽ bỏ vợ vì như thế con tôi sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi và như thế, tôi sẽ là người có tội với con. Nhưng nếu cứ để im mọi chuyện thì không biết mọi chuyện còn đi tới đâu nữa? Tôi phải làm sao để vạch trần bộ mặt giả dối, phản bội của cô ấy mà không làm kinh động đến bố mẹ và các con bây giờ?
Theo Doisongphapluat
Nịnh chồng bằng "chuyện ấy" mà không hết giận
Tôi đã nghĩ rất nhiều xem phải làm gì cho cuộc sống gia đình của mình nhưng rồi càng nghĩ càng rơi vào vòng luẩn quẩn: chả nhẽ chỉ vì vậy mà bỏ chồng?Nhưng không bỏ thì mình có thể chịu đựng đến bao giờ?
ảnh minh họa
Tôi và chồng cùng là viên chức nhà nước, kết hôn đã tám năm, có một con gái bảy tuổi, hoàn cảnh kinh tế tạm ổn.
Thời sinh viên, tôi rất hay đọc báo hạnh phúc gia đình và nhiều trang báo điện tử về gia đình. Tôi luôn nghĩ mọi khúc mắc trong gia đình giữa vợ và chồng đều có thể giải quyết được khi hai vợ chồng cùng chia sẻ, rút kinh nghiệm hoặc khi người vợ biết điều và nhún nhường...
Nhưng thực tế không như vậy, tám năm nay tôi đã thấy rằng suy nghĩ đó của mình là sai và không biết phải sửa như thế nào, mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Chồng tôi là người hiền lành, khéo léo, không rượu chè, cờ bạc, bồ bịch thậm chí thẻ ATM anh cũng đưa tôi giữ cùng password. Mọi chi tiêu trong nhà anh để tôi toàn quyền quyết định. Vậy tôi còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Từ khi lấy chồng đến giờ có lẽ chỉ anh có quyền được giận tôi. Không cần biết lỗi do ai, cuối cùng anh vẫn là người giận. Có bất kì chuyện gì anh cũng không nói mà mặt nặng mày nhẹ với tôi. Thời gian nặng nề đó phụ thuộc vào cục tức trong lòng chồng tôi. Ít thì là 6, 7 ngày, còn nhiều thì hàng tháng... cho đến khi nào cục tức của anh nó vơi bớt mới thôi.
Nhà chỉ có ba người, không khí như thế thì nặng nề lắm, thôi thì "mình là vợ, mình nhịn đi cho nhà cửa êm ấm, mình làm lành". Nhưng cũng không được: tôi đã sử dụng mọi biện pháp để làm lành mà các chuyên gia đã chỉ ra nhưng đều vô hiệu: nói chuyện, tỉ tê tâm sự, dùng con cái, nước mắt và sex... anh đều giả câm, giả điếc mặc dù anh vẫn ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với tôi. Thậm chí có những lần tôi thấy anh giận nhưng không biết mình mắc lỗi gì, tự kiểm điểm bản thân mà không nghĩ ra, hỏi anh không nói... cho đến khi tự anh hết giận, vợ chồng mặn nồng hỏi anh cũng không nói.
Tôi thật sự chán nản, bản thân là người hay nói, hay cười, chỉ muốn vợ chồng giận nhau chốc lát, cùng rút kinh nghiệm rồi thôi nhưng chồng tôi không thế: nếu anh sai, tôi giận thì anh lại quay ra giận tôi lâu hơn, cuối cùng tôi vẫn bị giận. Thậm chí bây giờ, sau tám năm tôi còn phải kiểm soát cả tình cảm của mình, tôi chỉ được phép tươi tỉnh, không giận hờn... nhưng tôi là người cơ mà.
Ngoài ra anh không bao giờ giúp tôi việc nhà, đối với anh đi làm kiếm tiền về đưa cho vợ là hết trách nhiệm thì phải. Ngày anh đi làm, chiều về đi tập thể dục thể thao cho đến 10, 11 giờ tối mới về. Con cái, nhà cửa, cơm nước, quần áo... tất cả là việc của tôi. Thậm chí bát anh cũng chẳng rửa, tôi đã cố gắng trao đổi với anh nhưng vô dụng, tôi đầu hàng.
Ngày hôm qua tôi có hỏi anh giận cái gì mà giận tám ngày rồi? (Giận từ hôm mùng một tết âm lịch) anh bảo không thoải mái trong lòng thì giận. Tôi có hỏi anh không thoải mái gì nhưng anh giả vờ điếc luôn, không trả lời, tôi đã khóc và bảo: "Anh từng nói bố, mẹ, anh chị em của anh ai mà sai thì anh nói luôn. Anh cũng bảo là nhân viên, đồng nghiệp của anh mà sai thì anh cũng bảo thẳng. Vậy em là cái gì? Em không phải anh em, không phải đồng nghiệp, thì là cái gì mà anh không thèm nói?" Nhưng anh vẫn giả vờ điếc.
Tôi thua rồi. Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo VNE
Những điều mẹ dạy tôi về chuyện tình dục... Mẹ tôi dạy tôi về tình dục, cho đứa con gái sắp 18, sắp trở thành phụ nữ. ảnh minh họa Mẹ tôi nói, trong tình yêu, chẳng có ranh giới hoàn toàn nào cho việc đúng hay sai, cứ làm gì con cảm thấy hạnh phúc, nhưng, đừng vì hạnh phúc tức thời, mà tự mình làm mình tổn thương cả đời....