Đau đớn khi gặp phải chồng du côn, mẹ chồng mê tín dị đoan
Gia đình cứ thuê luật sư nào, luật sư ấy lại bị đánh đập dọa dẫm, nên không ai dám giải quyết việc ly hôn cho tôi.
Khi tôi và Hòa quen nhau, anh không phải là người hư hỏng. Chỉ đến khi gặp và chơi cùng một đám thanh niên xấu, anh bất ngờ đi ăn trộm và bị bắt, lúc này tôi mới biết mình đã nhìn nhầm người.
Lần bị bắt đầu tiên, do là người có tội nhẹ nhất trong hội, bố mẹ chồng tôi cuống cuồng dùng tiền để cứu anh không bị đi tù.
Sau lần đó, tôi cứ nghĩ chồng mình sẽ sợ đến già, bên trân trọng cuộc sống, làm ăn đàng hoàng. Ai ngờ được rằng, có lần đầu sẽ có lần sau, anh bắt đầu quen thói ăn cắp vặt và có những hành vi xấu xa mà tôi tưởng chừng chỉ có trên phim ảnh.
Nhiễm thói hư tật xấu, uống rượu bia, thậm chí Hòa còn bắt đầu đánh tôi khi tôi nói đến việc ăn cắp của anh. Không những thế, anh ta còn thủ đoạn tới mức chỉ đánh vào phần mềm và chỗ kín, để không ai biết được những hành đoạn bỉ ổi của mình. Thậm chí, cùng đi xe bus, tôi còn phải câm lặng chứng kiến cảnh chồng mình ăn cắp đồ.
Tôi chết điếng khi chồng ngang nhiên ăn cắp đồ
Sự khinh bỉ và căm giận của tôi dành cho Hòa lên tới đỉnh điểm khi anh ta còn cả gan đánh mẹ vợ mình. Trong lúc về nhà mẹ đẻ chơi, tôi và bố bận đi ra ngoài. Anh ta đã vào trong phòng bạt tai, đánh mẹ tôi, với lý do chỉ vì bà can thiệp khi vợ chồng tôi xích mích. Khi tôi về nhà nghe mẹ đau đớn kể chuyện, anh ta còn tráo trở nói bị mẹ tôi tìm cách u oan, đòi bằng chứng.
Quá căm hận, gia đình tôi vội tìm luật sư để giúp tôi nhanh chóng được giải thoát khỏi con người tán tận lương tâm này, vì hẳn nhiên chồng tôi nhất định không chịu tự nguyện chia tay. Nhưng bố tôi cứ thuê luật sư nào, luật sư đấy đều bị đánh đập dọa dẫm, nên không ai dám đứng ra giải quyết việc ly hôn cho tôi.
Vận xui của anh ta cũng là vận may của gia đình tôi bất ngờ ập tới. Trong lúc chè chén mâu thuẫn với xã hội đen, anh ta bị đánh bầm dập đến gãy chân, bác sĩ nói có thể bị tàn tật. Lúc này nằm im một chỗ, anh ta mới bắt đầu sợ hãi, van xin tôi đừng ly hôn.
Video đang HOT
Anh ta cả gan đánh cả mẹ vợ và còn tráo trở đòi bằng chứng khi bị buộc tội.
Nhưng tất nhiên tôi không thể bỏ qua cơ hội tốt của mình, lập tức mời luật sư làm thủ tục ly hôn. Trong lúc chờ đến ngày ra tòa, tôi vì còn chút tình nghĩa sót lại, nhất là khi anh ta đang đau yếu, vẫn một mặt lo cơm nước cho anh ta, một mặt nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, chờ ngày được khuất mắt người đàn ông tồi tệ kia.
Đang dọn dẹp trong nhà, tôi không biết mẹ chồng bất ngờ tới, còn dẫn theo một đám đông. Đám người nhanh chóng bao vây và giữ chặt lấy tôi, sau đó một người đốt một loại mùi hương huơ trước mặt tôi, miệng lẩm nhẩm như đọc thần chú.
Tôi bị giữ chặt không được động đậy, vội lớn tiếng hỏi mẹ chồng có chuyện gì. Mẹ chồng khóc lóc cho biết, tôi là người nhà này, là vị thần trong nhà này. Vì vậy bà gọi tổ tiên, xin tổ tiên hãy làm phép để tôi sẽ không ra khỏi nhà này, tiếp tục bảo vệ ngôi nhà này. Như vậy tôi sẽ không bỏ đi nữa.
Chồng ăn trộm, du côn, mẹ chồng lại mê tín dị đoan, tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi ngôi nhà này.
Tôi như phát điên, vội lớn tiếng kêu gào, thu hút hàng xóm chạy tới xem sự tình. Tôi xin họ gọi cảnh sát đến, để dẹp đám người làm phép kia ngừng lại.
Giữa xã hội văn minh, có biết bao nhiêu con người, vậy mà kẻ du côn cho tới người mê tín dị đoan đến mê muội, tôi đều gặp phải trong căn nhà này, không hiểu tôi đã ăn ở không tốt điều gì? Tôi chỉ còn biết mong ngóng đến ngày ra tòa để tránh xa khỏi gia đình này.
Theo Emdep
Lương tâm đáng giá bao nhiêu ?
"Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm"
Hà Tam là lái xe chở hàng hóa. Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiên "khực" một cái rồi dừng lại. Hỏng rồi! Hà Tam xuống xe đến bên vệ đường vác hai hòn đá to chặn bánh sau lại rồi chui vào gầm sửa xe.Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ thì xong. Hà Tam lên xe nổ máy chuẩn bị đi tiếp. Đúng lúc đó có một ông lão chăn bò bên cạnh đường chạy đến đập đập tay vào cửa xe, nói rất to:
"Này anh lái xe, anh đánh rơi đồ kìa!".
Ông lão vừa nói vừa chỉ chỉ về phía sau xe. Hà Tam đoán ông lão nhắc đến hai hòn đá chặn bánh sau xe mà mình vác ra lúc nãy. Hà Tam toét miệng cười, nói do vội đi nên quên mất. Nói vậy song anh ta vẫn cố ý nhấn ga cho xe chạy. Ông lão vừa đuổi theo vừa quát to:
"Anh làm người như thế à? Làm người phải có lương tâm chứ? Anh bỏ hai hòn đá to ở trên đường để cho người ta..."
Những lời trách cứ của ông lão chăn bò bị bỏ lại cùng đám bụi phía sau xe. Hà Tam cười thầm trong bụng: Lương tâm giá bao nhiêu tiền một cân? Chạy hơn trăm cây số vào thành phố, đến trạm kiểm tra của cảnh sát, Hà Tam hết sờ túi này lại nắn túi nọ, tìm mãi không thấy giấy phép lái xe đâu. Hà Tam thừ người ra:
Giấy phép lái xe rõ ràng là để trong chiếc ví da lúc nào cũng mang trong người, vậy sao lại tìm không thấy?
Cẩn thận nhớ lại, Hà Tam mới chắc là chiếc ví da đã bị rơi khi mình chui vào gầm xe sửa chữa. Đành phải để xe lại trạm cảnh sát, Hà Tam vội vã vẫy taxi quay lại chỗ sửa xe.
Khi quay lại chỗ sửa xe ban sáng, Hà Tam tìm khắp nơi không thấy cái ví cũng không thấy ông lão chăn bò đâu. Hai hòn đá chặn bánh xe đã được ai đó khuân vào để bên vệ đường. Trên hòn đá thấy dán mảnh giấy có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
"Muốn lấy lại giấy tờ thì phải vác hòn đá này lên trên đồi".
Ôi mẹ ơi! Hòn đá vừa to vừa nặng, ngọn đồi trước mặt lại vừa cao vừa dốc, vác hòn đá này liệu có bò lên được trên đó không? Hà Tam kêu to lên:
"Đừng bắt ép người ta như thế! Cần bao nhiêu tiền cứ ra giá đi!".
Khi Hà Tam vác hòn đá đến chân đồi thì thấy một cái mũ lá có kẹp một tờ giấy viết mấy chữ:
"Đừng nói đến tiền, xin mời lên đồi".
Hà Tam tiếp tục đi, được một đoạn lại thấy cái mũ lá cũng có tờ giấy yêu cầu Hà Tam cứ vác đá lên đồi, các chuyện khác miễn bàn. Không còn cách nào khác, Hà Tam đành phải bê hòn đá vất vả từng bước bò lên.
Lên được đỉnh đồi thật không dễ gì. Vậy mà trên đó không thấy có người cũng không thấy giấy tờ lái xe, chỉ thấy có tờ giấy dán trên một thân cây yêu cầu Hà Tam vác hòn đá theo hướng chỉ dẫn đi xuống phía dưới.
Xuống được dưới chân đồi vẫn không thấy giấy tờ, ngoài một tờ giấy yêu cầu Hà Tam vác hòn đá đi ngược trở lên. Cứ như thế theo hướng chỉ dẫn trên các tờ giấy, Hà Tam vác hòn đá đi qua mấy quả đồi nhỏ, mệt tưởng chết, cuối cùng mới thấy cái ví da của mình đặt trên một nấm mồ đất trơ trọi. Giấy tờ đủ cả, tiền bạc không thiếu một xu. Dưới cái ví tiền còn có một tờ giấy viết:
"Cái ví này là do tôi nhặt được, bây giờ nó đã trở về với chủ của nó. Anh có biết vì sao tôi lại bắt anh vác hòn đá đi một quãng đường xa đến trước nấm mồ này không? Đây là mộ của con trai tôi. Một đêm hai năm trước, nó đi xe máy về nhà, vấp phải hòn đá của một kẻ nào đó không có lương tâm bỏ ở trên đường, bị ngã mà chết. Tôi đưa anh đến tận mồ của con trai tôi là mong anh hiểu rõ một đạo lý:
"Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm"
Theo Guu
Ngôi nhà vô hình Những khi tôi mắc lỗi, làm những việc chưa đúng, tôi muốn lẩn tránh ngôi nhà của mình, nhưng sau cùng tôi biết là không thể. Có một ngôi nhà không nhìn thấy được mà tôi gọi với cái tên: Lương Tâm. Có thể tôi chuyển chỗ ở nhiều lần, nhưng ngôi nhà này luôn đi theo tôi. Từ thẳm sâu tâm hồn...