Đau đớn khi biến thành con rối sau đám cưới vội vã
Cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng qua là để che mắt thiên hạ. Nó chỉ là màn kịch để anh tạo một vỏ bọc an toàn bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình.
Khi kể ra câu chuyện này, lòng tôi cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Tôi vừa trải qua một cú sốc vô cùng lớn, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ cuộc đời tôi lại cơ cực như vậy.
29 tuổi, tôi vừa trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, khi chồng cũ của tôi là kẻ cờ bạc, trăng hoa. Để anh ta đồng ý ly hôn, tôi đã phải nhượng lại căn nhà vốn là của hồi môn của bố mẹ mình cho anh ta. Cứ nghĩ rằng, sau ly hôn tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và tìm được một người đàn ông xứng đáng hơn. Nhưng tôi đã nhầm.
Ngày tôi gặp và quen Khôi anh là Giám đốc một công ty xây dựng tư nhân. Tôi cứ nghĩ hạnh phúc đã mỉm cười với mình. Khôi đẹp trai cũng xấp xỉ tứ tuần. Khi quen nhau Khôi cũng kể cho tôi về cuộc sống với người vợ cũ trong Vũng Tàu, nhưng vì một số lý do cá nhân anh đã chia tay. Tôi có hỏi anh vì sao, nhưng anh không trả lời, anh cứ nói “sau này em sẽ biết”.
Khôi rất quan tâm tới tôi, anh biết tôi từng có cuộc sống khó khăn với chồng cũ, nên anh ra sức cưng chiều và đáp ứng hết các sở thích của tôi. Ở bên anh, tôi thích xe ga, hàng hiệu anh đều vui vẻ đáp ứng. Anh nói với tôi “Làm vợ anh, em còn xứng đáng nhận được nhiều hơn thế, miễn là chúng ta sớm về sống cùng một mái nhà”.
Tôi đã rất hạnh phúc. Tôi cứ nghĩ anh là người đàn ông đĩnh đạc. Yêu nhau ngần ấy thời gian, anh chưa một lần đòi hỏi tôi chuyện thân xác. Anh khiến tôi cảm thấy được bù đắp khoảng thời gian ngày còn ở với chồng cũ. Anh ta thô kệch tới mức mỗi lần gần gũi đều khiến tôi cảm thấy ghê sợ. Anh ta đã khiến tôi bao đêm tổn thương. Có những khoảng thời gian, tôi cảm thấy mình chẳng khác nào một đồ chơi tình dục, mặc sức anh ta thỏa mãn ham muốn của mình.
Và giờ, tôi đã khóc trong vòng tay hạnh phúc của Khôi. Tôi đếm từng ngày để được cùng anh nếm trái ngọt của tình yêu.
Video đang HOT
Tôi vừa trải qua một cú sốc vô cùng lớn, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ cuộc đời tôi lại cơ cực như vậy (Ảnh minh hoạ)
Ngày cưới, anh và tôi sánh bước bên nhau nhận lời chúc phúc của quan gia hai họ. Tôi cứ nghĩ, đêm tân hôn sẽ là khoảnh khắc tôi cảm ơn anh, tôi sẽ dành cho anh những gì đẹp nhất. Nhưng rồi khi tôi cởi bỏ chiếc váy cưới, anh vội vàng mặc nó lại cho tôi. Anh bối rối nói những lời khiến tôi nghe mà đôi mắt cứ mờ đi vì choáng váng.
Tôi đã cố gắng để không bỏ sót một từ nào “Anh không giống như em nghĩ. Anh sẽ cho em những thứ em muốn, đổi lại anh muốn chúng mình hãy ngủ riêng”.
Khi tôi chưa nói thêm được gì, anh cố thuyết phục “Em từng trải qua một đời chồng. Chừng ấy năm sống cùng người chồng ấy, em đã biết thế nào là hưởng lạc giao tình. Anh nghĩ giờ em cũng chẳng tha thiết điều đó nữa. Anh biết…cái em mong muốn là cuộc sống vật chất đầy đủ, xa hoa, những thứ đó anh có thể cho em”.
Tôi đứng đó câm nín một lúc lâu, rồi tôi cố gắng thốt nên được hai từ “Vì sao?”.
Anh nhìn tôi vẻ đầy bất lực “Anh là người đồng tính. Từ nhỏ, anh đã không có chút cảm xúc nào với người khác phái. Anh đã có người yêu, anh ấy hiện là cấp dưới của anh”.
Tôi ngồi bệt xuống khóc nức nở. “Anh ấy ư”… Giờ thì tôi đã rõ, cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng qua là để che mắt thiên hạ. Nó chỉ là màn kịch để anh tạo một vỏ bọc an toàn bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình.
Anh chỉ lợi dụng tôi, anh chưa hề yêu tôi, anh đã đem vật chất ra để làm tôi mờ mắt, tôi lầm tưởng về một hạnh phúc đang chờ đợi. Và tôi chỉ là một con rối trong đám cưới vội vã này.
ngayhomqua215@…
Theo Afamily
1 tay ngăn con khóc, 1 tay mân mê đôi gò bồng đảo no tròn của cô vú nuôi đã khiến tôi...
Tôi cưng nựng con, nó cười đáng yêu lắm. Cô vú nuôi ngồi xuống cạnh tôi khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Tình yêu sau 5 năm mặn nồng của vợ chồng tôi đã cho hoa thơm bằng một đám cưới giản dị nhưng ấm cúng và nhiều lời chúc phúc của mọi người. (Ảnh minh họa)
Bi kịch ấy đã diễn ra được hơn một tháng mà nó vẫn ám ảnh kí ức tôi như mới xảy ra ngày hôm qua. Tôi hiện tại giống như một kẻ mang trọng tội, không phải với xã hội mà là với chính gia đình thân yêu của mình. Đặt bút viết những dòng tâm sự này, tôi không mong được cảm thông, tha thứ, tôi chỉ hy vọng lòng mình có thể nhẹ bớt đi và tìm được cho bản thân một lối thoát khỏi sự tuyệt vọng.
Tình yêu sau 5 năm mặn nồng của vợ chồng tôi đã cho hoa thơm bằng một đám cưới giản dị nhưng ấm cúng và nhiều lời chúc phúc của mọi người. Sau khi kết hôn, chúng tôi được bố mẹ cho ra ở riêng luôn. Cuộc sống của hai vợ chồng tôi chẳng có quá nhiều thay đổi như lúc yêu. Sáng sáng cùng nhau đi làm, tối đến cùng nhau trở về nhà, cùng nhau dọn dẹp, nấu cơm. Hôm nào mà mà không có hứng thì cả hai sẽ đưa nhau đi ăn rồi đi dạo phố như khi còn hẹn hò. Cuộc hôn nhân của tôi giống như thiên đường vậy.
Rồi thiên đường ấy chấm dứt, mở ra một cuộc hành trình mới cho cả hai vợ chồng khi vợ tôi, em báo tin mình đã có mang. Đột ngột được lên chức bố, quá xúc động, tôi đã không thể làm được gì ngoài việc ôm em khóc nức nở trong khi người khóc phải là em mới đúng. Chưa kịp biết em mang thai là con trai hay con gái, tôi đã đi mua sắm rất nhiều đồ đạc cho con. Em mang bầu, bị nghén nặng ngay từ những tháng đầu khiến tôi lo lắng lắm. Nhìn em cứ ăn vào rồi lại nôn ra mà tôi xót hết cả ruột. Tôi bỏ hết các cuộc vui chơi với bạn bè chỉ để ở nhà chăm sóc em. Rồi những tháng khó khăn nhất ấy của em cũng qua. Em ăn uống lại được nên sức khỏe tốt hơn một chút. Tôi lại càng vui mừng hơn khi em báo tin đứa trẻ là con trai.
Đủ ngày đủ tháng, tôi đưa em vô viện rồi háo hức mong đón đứa con đầu lòng. Tiếng con khóc cất lên cũng là lúc tôi rơi nước mắt vì hạnh phúc. Nhưng có vẻ việc nuôi con của chúng tôi khá ư là vất vả. Vợ tôi sinh khó nên mất nhiều máu, cơ thể suy yếu đi rất nhiều. Em lại còn không có sữa, buộc phải nuôi con bằng sữa ngoài. Việc chăm vợ đẻ tôi lại chẳng thạo trong khi bố mẹ hai bên lại không có thời gian và sức khỏe cũng đều yếu cả. Chỉ còn một giải pháp cuối cùng và được xem là cứu cánh cho vợ chồng tôi chính là thuê vú nuôi cho con.
Ngày cô vú nuôi đến nhận việc, tôi thực sự choáng váng. Cô vú nuôi này nhìn khá đằm thắm. Và khi nghe cô ấy kể hoàn cảnh bi đát của mình thì cả tôi và em đều quyết định nhận cô ấy luôn. Từ ngày có cô vú nuôi, con tôi tăng cân nhanh lắm, vợ tôi cũng có thêm thời gian nghỉ ngơi, bản thân tôi đi làm về thì lúc nào cũng có cơm ngon, canh ngọt đợi sẵn. Tôi và em đều dự định sẽ tăng thêm lương cho cô ấy. Chỉ có điều, tôi không hiểu tại sao trong tôi lại dấy lên rất nhiều cảm xúc lạ với cô vú nuôi. Đặc biệt là những khi tiếp xúc gần với cô ấy. Có thể là vì bị ăn chay đã quá lâu, lại ở gần một người phụ nữ quá đằm thắm nên cảm xúc khó điều khiển. Tôi không hề có ý nghĩ sẽ phản bội em nhưng bản năng, bản năng các bạn ạ. Nên ngày hôm ấy...
Tôi ngã gục trên sàn nhà bệnh viện. Em lao vào mắng chửi tôi thậm tệ. (Ảnh minh họa)
Tôi và em đã gần gũi lại nhưng cảm giác thật khó chịu vì em vẫn chưa thể đón nhận tôi lại hoàn toàn. Em đã say giấc trong khi tôi vẫn chưa tài nào chợp mắt nổi. Đi ra ngoài hút thuốc thì tôi chợt nghe thấy tiếng con khóc từ phòng cô vú nuôi. Tự nhiên lấy lo lắng, tôi dập vội điếu thuốc rồi gõ cửa phòng cô vú nuôi. Cánh cửa vừa mở ra, mặt tôi đã đỏ bừng hết cả khi cô vú nuôi diện một chiếc váy ngủ đỏ rực, khoe trọn vòng 1 căng tròn, nóng bỏng. Cô ấy mời tôi vào phòng. Bất giác, tôi bước vào. Hình như hôm nay con tôi hơi khó ngủ. Tôi cưng nựng con, nó cười đáng yêu lắm. Cô vú nuôi ngồi xuống cạnh tôi khiến tim tôi đập loạn nhịp. Cô ấy lại còn chủ động cầm tay tôi, ánh mắt tha thiết đưa tình và tôi, đã bị dục vọng bản năng kia cuốn đi.
Nhưng rồi con lại khóc, sợ em nghe thấy, chạy sang thì vỡ lở hết cả, tôi liền lấy tay bịt miệng con lại, tay kia thì mân mê đôi gò bồng đảo no tròn của cô vú nuôi. Tôi giống như kẻ bị trúng thuốc mê vậy, đầu óc mụ mị, và chỉ nghĩ đơn giản rằng bịt miệng lại, con sẽ không khóc nữa mà thôi. Có ai ngờ đâu... Chừng 15 phút sau, khi thả tay ra, tôi gần như chết lặng khi con không còn thở nữa. Lúc này, tôi hốt hoảng ôm con dậy, liên tục lay gọi mà con không khóc lại. Cô vú nuôi cũng hốt hoảng, vội vã gọi xe cứu thương. Và đêm hôm ấy, bi kịch thảm khốc nhất đã rơi xuống đầu tôi. Con tôi bị ngạt thở quá lâu, suy hô hấp, máu không lên não được nên để lại di chứng vô cùng khủng khiếp dù được cứu sống.
Tôi ngã gục trên sàn nhà bệnh viện. Em lao vào mắng chửi tôi thậm tệ. Cả nhà nhìn tôi nhìn kẻ tội đồ. Ngay lúc ấy, tôi chỉ muốn chết mà thôi. Em đã viết đơn ly hôn và buộc tôi kí các bạn ạ. Nhưng tôi không muốn mất con, mất em. Chỉ vì một phút nông nổi, bồng bột mà tôi đã phải nhận lấy bi kịch thảm khốc nhất cho mình. Tôi phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình đây?
Theo blogtamsu
Chồng tôi đáp lời: 'Trong lúc vội vã, cô ấy không kịp mặc lại quần lót nên anh mang về' Tôi hét ầm lên: "Vậy chiếc quần này của con nào? Tại sao nó lại ở nhà của mình?". Anh ấp úng nói: "Trong lúc vội, sợ mọi người biết được nên cô ấy không kịp mặc lại quần, anh đành phải mang về...". Để tránh quan hệ tôi thường kêu đau chỗ này đau chỗ kia, không thích, mệt mỏi, lâu ngày...