Đau đớn khi bị lừa dối và thành kẻ thứ 3
Tất cả những gì hôm nay em phải chịu đựng là vì em đã yêu anh – yêu người có vợ.
Khi chị ấy tới nhà em chửi rủa, lúc đó em mới biết anh ấy có vợ rồi. Thế nhưng trong từng câu, từng chữ mà chị ta chửi em, chị ta hoàn toàn không tin điều đó. Chị ta gọi em là con hồ ly tinh, là kẻ mèo mả gà đồng. Chị ấy còn gọi cái thai trong bụng em là “nghiệt súc”. Hôm đó em đã ngất đi vì bị kích động mạnh. Em quá đau đớn không tin nổi sự thật này.
Em là một cô gái con nhà nghèo nhưng bố mẹ luôn dạy em phải sống đúng đắn, không được tranh chồng cướp vợ người khác. Em đã sống đúng như vậy. Hàng xóm láng giềng ai cũng khen em. Em có thể tự tin nói điều đó mà không hề xấu hổ là đã tự vỗ ngực khen mình. Tất cả những gì hôm nay em phải chịu đựng là vì em đã yêu anh – yêu người có vợ. Nhưng thực lòng em không hề hay biết điều đó.
Anh là bộ đội. Anh đóng quân ở gần nhà em. Quê anh thì ở xa, cả năm anh không về nhà mấy vì điều kiện của công việc. Bố mẹ em cũng rất quý anh vì thấy anh hiền lành, tốt tính lại có vẻ thật thà. Chính bố mẹ em quen anh trước, sau đó anh đến nhà thăm bố mẹ em rồi chúng em mới quen nhau. Quen nhau được vài tháng anh ngỏ lời yêu em. Anh hơn em 3 tuổi. Anh cũng chia sẻ gia đình anh tương đối khá giả, anh lại là con thứ hai trong nhà nên cũng không nặng gánh chuyện phải ở với bố mẹ. Chính vì thế khi anh đóng quân ở địa phương nơi em sống, anh dự định sẽ ở lại đây luôn. Chúng em chia sẻ cùng nhau mọi chuyện và yêu nhau lúc nào không hay.
Khi yêu, anh mua sắm cho em rất nhiều thứ mặc cho em từ chối. Có những món đồ đắt tiền anh tặng em không chịu nhận nhưng anh cứ đưa. Về nhà em chỉ dám để đó không dám dùng vì sợ người ta nghĩ em lợi dụng anh. Ai cũng biết nhà em nghèo, giờ bỗng nhiên có điện thoại xịn, có máy tính xách tay mọi người sẽ nghi ngờ. Mà những thứ đó là anh tự nguyện mua cho em chứ em không hề đòi hỏi. Mãi tới sau này, khi anh tặng rồi em không chịu dùng, anh nói để lâu sẽ hỏng nên em mới tiếc của mà đem ra dùng. Em muốn khẳng định rằng em hoàn toàn không có ý lợi dụng anh.
Vợ anh tìm đến tận nhà em để chửi rủa, để nhiếc móc em là kẻ cướp chồng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh cũng đã xin phép bố mẹ em cho chúng em được yêu nhau, tìm hiểu nhau. Bố mẹ em quý anh lắm nên đã tạo điều kiện cho hai đứa yêu nhau. Lúc đó em cảm thấy rất hạnh phúc. Rồi em và anh đi quá giới hạn. Em có thai. Anh khăng khăng không cho em được phá và nói sẽ về quê xin cưới. Em cứ chờ, chờ mãi, cho tới tháng thứ 4 rồi mà anh vẫn chưa đưa gia đình vào xin cưới em.
Thế rồi chuyện đó xảy ra. Vợ anh tìm đến tận nhà em để chửi rủa, để nhiếc móc em là kẻ cướp chồng. Cả em và bố mẹ đều bị sốc trước sự thật này vì từ trước tới nay sống ở đây anh rất hiền lành, thật thà, không ai nghĩ anh lại che giấu sự thật khủng khiếp đó. Cả nhà em bị một phen bẽ mặt không còn dám nhìn ai. Hàng xóm, láng giềng đều nói em là loại hư hỏng, ễnh bụng ra chửa với kẻ có vợ rồi. Em đau đớn tột độ. Em đã định phá bỏ cái thai nhưng không thể. Phần vì thương con, phần vì cái thai đã quá to và vì anh cũng cầu xin em đừng làm thế.
Anh tới gặp bố mẹ em thừa nhận trách nhiệm. Anh nói anh cưới cô ta năm anh mới có 21 tuổi. Khi đó cũng sau một lần trót dại, cô ta có bầu nên hai người mới cưới. Nhưng chính vì chán cuộc hôn nhân đó nên anh mới xin chuyển công tác xa nhà. Tới đây, gặp em anh mới hiểu thế nào là tình yêu thực sự nên anh mới quyết định tiến tới với em. Anh đã viết đơn ly hôn nhưng cô ta còn gây khó dễ, nhất định không chịu buông tha. Đó cũng là lí do anh chưa thể tiến hành đám cưới với em được.
Anh nói xác định chắc chắn sẽ bỏ cô ta dù em có lấy anh hay không. Vấn đề bây giờ là anh cần thời gian để cô ta chịu ly hôn. Anh cũng xác định sẽ ở lại đây lập nghiệp, vì thế em sẽ không phải xa gia đình, bố mẹ. Em ngẫm lại thấy anh cũng không nói dối mình. Nếu anh chỉ yêu em qua đường thì làm sao phải tốn kém bao nhiêu tiền mua đồ đạc cho em trong khi em không đòi hỏi. Và bây giờ lại kiên quyết bỏ vợ để cưới em.
Nhưng em hoang mang lắm. Em không biết có nên chấp nhận anh hay không. Bố mẹ em một mực không cho yêu và bảo nếu làm thế thì đúng là thừa nhận với hàng xóm rằng mình là kẻ cướp chồng. Hơn nữa như thế cũng là làm trái với lương tâm minh khi đi phá hoại gia đình người khác. Trước em không biết thì không sao, giờ biết rồi thì không được làm thế. Em phải làm gì lúc này đây khi cái thai thì ngày một lớn?
Theo Eva
Mất hết mục đích sống chỉ vì sự khó tính của mẹ
Tôi năm nay 20 tuổi. Bố mẹ li dị, tôi cùng mẹ và em gái qua Mỹ cách đây 2 năm. Thú thật, trong suốt thời gian trước khi qua Mỹ cho đến bây giờ, tôi luôn bị ám ảnh bởi mẹ tôi. Tôi luôn luôn cô đơn, khi tôi cố gắng nói chuyện với mẹ, mẹ tôi toàn đem cái khổ lên cho tôi thấy.
ảnh minh họa
Tôi nhớ một lần năm học lớp 8, tôi quen một người bạn nam thân thiết, rồi từ tình bạn trở thành tình yêu học trò. Tôi vui lắm. Nhưng từ khi yêu nhau đến 1 năm sau, khi tôi học lớp 11 thì bạn ấy chia tay tôi không lý do. Tình yêu đầu tiên của tôi vỡ vụn, tôi khóc. Mẹ trách tôi: "Đấy! Ai kêu yêu sớm làm gì cho khổ rồi khóc? Nói rồi không chịu học đi, chừa chưa?". Hình ảnh một người mẹ an ủi con cái hay một cái ôm chia sẻ, hay lau nước mắt trong tôi vỡ vụn lần 2 cùng với tình yêu. Chuyện tình cảm chắc chắn sẽ xảy ra là do số tôi phải gặp thôi, ai mà không yêu thời tuổi teen? Từ đó trở đi, tôi không còn nói chuyện với mẹ nữa, nhất là chuyện học hành và chuyện tình cảm.
Mẹ tôi nói, "ế" là 1 điều tốt, ở 1 mình chẳng phải lo, được tự do bay nhảy, đi chơi, đi ăn uống ko cần ai phải nhắc nhở. Nói chung "ế" là tự do tự đại, là niềm sung sướng nhất trong cuộc đời. Tôi đã 20 tuổi rồi, đến tận bây giờ, sau chuyện tôi chia tay tình đầu, tôi không biết yêu là gì, thương nhau, giận nhau, hay là được nắm tay người yêu, một cái ôm yêu thương... tôi đều chưa bao giờ được biết 1 cách dài lâu. Việc của tôi chỉ là đi học, đi về nhà là hết.
Tôi luôn lủi thủi 1 mình. Trong suốt những năm đi học, tôi ghen tỵ với các cặp đôi hạnh phúc. Nhiều lần tôi thấy họ ôm hôn nhau, tôi quay mặt đi, lầm lũi như không nhìn thấy gì. Mẹ tôi dặn tôi nhất định đến 28 tuổi mới được yêu và lập gia đình. Tiêu chuẩn của mẹ tôi là: phải là người Việt Nam, cao, lớn tuổi (mẹ tôi nói con trai nhỏ tuổi thì đàn bà mau già rồi sau này xấu đi họ sẽ bỏ mình), có học vấn cao, làm ra tiền.... Tôi kiếm người ấy ở đâu bây giờ? Ở "ế" nó cũng có cái giá của nó chứ.
Chẳng thằng con trai nào dám đến nhà tôi chơi dù tôi thích chơi với con trai. Chúng nó nói, đến nhà tôi chơi toàn bị hỏi như tội đồ. Mẹ tôi hỏi sát đến tận nút: "Học ở đâu? Học với ai? Làm gì? Học trường nào? Nhà sống ở đâu? Ba mẹ làm gì? Học có giỏi không? Rồi đến chuyện làm sao biết tôi, biết tôi được bao lâu?"... Ngày hôm sau, tôi không thấy bạn bè tôi đến nữa.
Anh hai tôi cũng từng bị dính chuyện, mẹ tôi bắt anh phải đưa nick Skype của bạn gái, rồi tra khảo chị ấy như tra khảo bạn tôi. Lần thứ 2, chị ấy không dám nói chuyện với mẹ tôi nữa. Mẹ tôi ngây người: "Sao không thấy con bé đâu nhỉ, nick không thấy để mà gọi?". Tôi biết câu trả lời. Tôi im lặng. Tôi nghĩ, khi tôi yêu một người thật lòng, tôi sợ cảnh mẹ tôi điều tra kỹ lưỡng như cảnh sát, chẳng đứa bạn nào của tôi cảm thấy hài lòng sau lần gặp mặt đầu tiên, rồi người ta không dám quen tôi nữa. Tôi sợ bị bỏ rơi. Tôi sợ ở một mình. Tôi đã chịu đựng cô đơn khá lâu rồi.
Rồi đến chuyện học, lâu lâu mẹ lại thuyết giáo tôi. Mẹ yêu cầu tôi phải học ngành dược, ngành accounting, hoặc tệ lắm là ngành giáo viên vì theo mẹ tôi, những ngành đó ở Mỹ là những ngành dễ kiếm việc làm, có ngày nghỉ, được lãnh tiền nhiều. Tôi không thích, tôi đang học ngành máy bay vì ngành đó đang rất cần người và ít người học. Mẹ mắng tôi: "Cái đồ con hư bất hiếu, cái đồ cá không ăn muốn cá ươn!". Tim tôi nhói lên khi nghe mẹ nói thế, nhưng tôi quen rồi, có điều nó đụng chạm đến tâm hồn tôi.
Mẹ tôi than thở, nào là ngày xưa mẹ học giỏi nhất nhì trường, đi đâu cũng có người yêu mến, có thể làm đủ việc không sợ gì, rồi nhà nghèo khó đến nỗi ăn khoai mì, bảo tôi sống trong nhung lụa không hiểu được cảm giác đó, rồi mẹ tôi lại đem chuyện "con nhà người ta" ra mặc dù tôi chẳng biết thằng nào. Mẹ hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi lý nhí nêu ý kiến của tôi nhỏ nhẹ, thế là mẹ tôi lại thuyết giáo. Từ lâu lắm, cứ khi tôi nêu ý kiến là bị mẹ tôi gắn mác "không được". Tôi toàn sống vì mẹ tôi, chứ đời tôi thì chưa bao giờ đạt đúng mục đích của mình. Mẹ tôi toàn những ý tưởng đâu đâu, đòi phải dẫn bạn tới nhà chơi để mẹ gặp mặt xem có đúng con nhà đàng hoàng không, đòi lưu cả số phone bạn bè tôi với lý do "để lỡ có chuyện thì gọi hỏi chứ"...
Tôi xin thề, tôi không phải dạng con gái hư hỏng, tôi không biết uống rượu bia, không hút thuốc, không chơi "đá", thậm chí tôi không bao giờ chơi với những đứa có thói hư tật xấu, tôi không vung tiền quá trán, tôi cũng dạng học hành và cư xử đúng mẫu mực con ngoan trò giỏi... Nhưng cách cư xử của mẹ tôi nhiều lần làm tôi rất chán nản. Nếu tôi nói gì đi chăng nữa, mẹ tôi lại nói nhiều đến nỗi tai tôi muốn lùng bùng, làm tôi nhiều khi muốn cáu lên, nhưng tôi sợ mẹ tôi nói "cái đồ cá không ăn muối cá ươn" lần nữa nên thôi. Nếu hôm nào xui mà mẹ tôi đem ra thuyết giáo, ví dụ chừng 2 tiếng, tôi mà có ý kiến là sẽ tăng thêm 2 tiếng nữa, nhưng ý kiến của mẹ tôi chưa bao giờ làm hài lòng tôi.
Sẽ có bạn kêu tôi rằng tôi ích kỉ, tôi chẳng biết suy nghĩ ngược lại với mẹ tôi, hay bảo tôi có cha có mẹ là hạnh phúc lớn, hoặc có bạn sẽ bảo tôi trẻ con, có ý nghĩ non nớt của 1 người chưa trưởng thành... Tôi nhận hết, nhưng mong các bạn hãy đứng ở vị trí của tôi, các bạn sẽ hiểu được nỗi lòng của tôi. Tôi phải chịu cô đơn đến 28 tuổi thật sao?
Theo VNE
Hơn chục năm che giấu tình yêu với bạn cùng lớp Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm nói "Tớ yêu cậu", hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang. ảnh minh họa Chúng tôi gặp nhau vào một ngày hè đầy nắng gió khi bước vào năm học lớp 10, tôi yêu cậu...