Đ.au đ.ớn khi bị chồng đ.ánh ngay trên bàn đẻ
Những ngày chị mang thai, anh không đ.ánh chị nữa nhưng mắng c.hửi thì vẫn có. Chị đều nghĩ đến con mà bỏ qua.
Ngày lấy nhau, anh thề thốt, hứa hẹn đủ điều sẽ cho chị cuộc sống tốt đẹp, sẽ trân trọng và yêu thương chị suốt đời. Vậy mà không, chỉ 4 năm mà lời hứa của anh đã như gió thoảng, chẳng còn đọng lại chút gì. Áp lực công việc, áp lực t.iền nong khiến anh trở nên cục tính và dễ nổi nóng. Anh đ.ánh mắng chị như cơm bữa, nhiều khi vì những lý do rất nhỏ. Chị dù uất ức vẫn gắng nhịn, chị không muốn đ.ánh mất gia đình này.
Hôn nhân rất khác lúc yêu, ngày ấy chị có thể tự tin mà nói rằng nếu sau này anh đối xử không tốt với chị, chị sẽ bỏ anh ngay lập tức. Nhưng giờ bị anh đối xử tệ bạc thật chị vẫn không thể dứt ra được. Đơn giản là vị chị sắp làm mẹ.
Khi biết mình thai chị đã vui sướng đến nhảy cẫng lên. Dù biết rằng như thế đồng nghĩa với việc gia đình sẽ phải thêm một khoản chi tiêu không nhỏ chị vẫn hạnh phúc vô cùng. Con cái là của trời cho, sao chị có thể không vui được cơ chứ? Trái với thái độ hồ hởi của chị, anh lại khá lạnh lùng. Điều đó làm chị chạnh lòng như chị tin khi con sinh ra rồi, anh chỉ cần nhìn thấy nó là cũng sẽ hạnh phúc như chị.
(ảnh minh họa)
Suốt 9 tháng mang thai, chị vẫn đi làm, vẫn làm việc nhà, vẫn như con thoi với bao việc khác trên đời. May là con chị chắc thương mẹ, không hay quấy, đạp, chị cũng khỏe mạnh, tang cân đều đều dù không ăn uống tẩm bổ gì mấy. Những ngày chị mang thai, anh không đ.ánh chị nữa nhưng mắng c.hửi thì vẫn có. Chị đều nghĩ đến con mà bỏ qua. Biết điều, mỗi lần thấy anh về mà có hơi men, chị đều lánh tạm lên căn gác xép chứa đồ cũ. Chị sẽ ngồi đó, mặc kệ anh có lèm bèm gì dưới nhà, thong thả đan cho con mũ len, áo len, khăn len.
Rồi cũng đến ngày chị trở dạ. Chị gọi điện báo anh đưa vào bệnh viện. Hình như anh đang đi nhậu đâu đó mãi không nghe máy. Chị đau quá, đành gọi taxi tự mình vào viện, trên đường thì gọi cho đồng nghiệp của anh nhờ báo.
Khi đang nằm vật vã trên giường thì anh vào, đỏ mặt tía tai, mặt bừng bừng tức giận. Vừa thấy chị, anh đã xông vào tát lấy tát để, liên tục m.ắng n.hiếc:
- Cái con xúi quẩy ám quẻ này! Tao đang đi với đối tác mà sao mày dám làm loạn lên như thế? Mày có biết tao chờ bao lâu để được cất nhắc vào dự án này không? Giờ người ta bảo tao phải chăm vợ đẻ nên loại tao ra đấy. Mày cứ như này bảo sao mãi không khá lên được?
Video đang HOT
Chị đ.au đ.ớn đến ngất đi. Người xung quanh bất bình lôi anh ra, đẩy anh ngã xuống đất:
- Sao lại có loại chồng khốn nạn vợ đau đẻ mà còn đ.ánh v.ợ thế này được cơ chứ?
- Cái loại này chắc ở nhà vũ phu lắm đây!
- Em gái à, sao phải ở với cái loại này, chia tay đi thôi!
- Em à, em thương con thì bỏ quách thằng chồng này đi. Đừng để con nó phải xấu hổ khi có người cha như này.
(ảnh minh họa)
Chị hạ sinh thành công, con trai kháu khỉnh, bụ bẫm. Người cùng phòng chúc mừng chị hết lời. Chồng chị từ lúc bị người ta đ.ánh thì bỏ đi đến giờ vẫn chưa quay lại. Chị tự mình lo tất cả, không muốn gọi ai bởi sẽ lại phải giải thích dài dòng. Một bác đi chăm con gái nhìn chị không nén nổi nước mắt:
- Cháu gái, việc gì phải khổ như vậy? Cuộc đời còn dài lắm, cháu còn có con trai nhỏ bên cạnh rồi, đừng sống một cách nín nhịn và chịu đựngnữa. Chồng thì cần thật đấy nhưng nếu không ra gì thì cũng vứt. Như bác đây, một mình bác nuôi 2 đứa con lớn khôn, giỏi giang có cần thằng đàn ông nào giúp đỡ đâu! Nghe bác, bỏ nó đi. Lấy nhầm thì cũng đã nhầm rồi nhưng vẫn còn cơ hội sửa sai. Phụ nữhơn nhau ở bản lĩnh dám buông dám bỏ cháu ạ.
Chị rơi nước mắt lã chã, nhìn con đang ngủ an yên trong vòng tay. Phải, từ nay chị sẽ sống cho mình, cho con, chị sẽ không vì điều gì mà chịu đựng đau khổ thêm nữa.
Theo Một Thế Giới
Tôi không thể yêu chồng một cách đúng nghĩa
Lúc đồng ý cưới Mạnh, tôi không thể ngờ cuộc sống vợ chồng lại kinh khủng đến thế. Mỗi lần anh chạm vào tôi là nỗi kinh tởm dồn ứ...
Rất nhiều người hỏi tôi vì sao lại l.y h.ôn với Mạnh. Tôi không nói gì, chỉ nói rằng hai vợ chồng có nhiều điểm không hợp. Anh là người đàn ông tốt, chân thành và sống có trách nhiệm, bản thân tôi cũng rất yêu thương anh nhưng không phải là tình yêu của người phụ nữ dành cho một người đàn ông.
Tôi luôn mong anh sớm tìm được một người phụ nữ yêu mình, đó là điều thực lòng tôi từng hy vọng.
Ngay từ hồi học cấp hai, tôi đã nhận ra mình không hề thích tụi con trai. Ở gần bọn họ, tôi chỉ cảm thấy thân thiết, giống bạn bè chứ không hề có rung động kiểu yêu đương hay muốn được theo đuổi như nhiều bạn gái khác. Nhưng khổ nỗi, chẳng hiểu ông trời bù đắp hay là trêu ngươi mà lại cho tôi nhan sắc hơn mức bình thường.
Cụ ngoại là người Pháp, vậy nên tôi có 1/4 dòng m.áu châu Âu. Tôi sở hữu nét đẹp pha trộn giữa Á và Âu. Đôi mắt đen nhưng hai mí rõ ràng và sâu thăm thẳm. Mái tóc hạt dẻ hơi quăn và làn da trắng, đôi môi hồng càng khiến tôi nổi bật giữa đám con gái vào t.uổi dậy thì. Mỗi ngày, từ khi học cấp 3, tôi đã thường xuyên nhận được thư tay của đám con trai cùng trường. Bọn họ thích tôi đến nỗi nhiều lần cứ đứng trước cửa lớp gọi tên và nếu tôi quay ra cười một cái thì cả hội ré lên thích thú.
Ảnh minh họa
Nhưng càng xinh đẹp, càng có nhiều bạn trai theo đuổi, thì tôi càng thấy mình thảm hại và đau khổ. Biết làm sao khi người tôi thích lại là một bạn gái cùng trường, ngay cạnh lớp. Tôi tìm cách làm quen và chẳng mấy chốc hai đứa đã rất thân nhau. Thân đến mức các bạn trai bên lớp ấy nhiều lần nhờ chính người tôi yêu làm tay trong để tán tỉnh tôi. Có điều bạn không bao giờ đồng ý, chỉ nói rằng đã nhắm cho tôi một mối 'trên cả tuyệt vời'. Thời gian sau, tôi biết người ấy chính là anh trai của bạn.
Mạnh - anh trai người tôi yêu - cũng khá đẹp trai và đặc biệt là học rất giỏi. Chẳng biết anh đã thích tôi từ khi nào, chỉ nhớ rằng mỗi lần tôi đến nhà chơi là y như rằng có anh ở nhà, hoặc cố tình nán lại để trò chuyện cùng. Anh rủ tôi và em gái đi xem phim, đi chơi. Tôi không thích đi cùng anh nhưng lại không thể từ chối bạn. Vậy là suốt 2 năm trời ba chúng tôi cứ như hình với bóng, chẳng mấy khi rời được nhau ra.
Tôi vào trường y, chọn khoa Nhi để học vì rất thích trẻ con, còn bạn gái tôi học kinh tế, cô ấy muốn đi du học để biết đó biết đây. Ngày cô ấy sang Anh, tôi c.hết nửa phần hồn và buồn đến hàng năm trời sau đó. Rồi tôi còn đau khổ hơn khi biết tin cô ấy có bạn trai qua lời Mạnh kể. Tôi đã mong cô ấy hạnh phúc nhưng sao vẫn đau khổ tưởng chừng không sao chịu được.
Đúng lúc đó thì Mạnh cầu hôn, anh nói yêu và không thể sống thiếu tôi. Vậy là tôi buông xuôi, vì mong còn tiếp tục được gần em gái anh mãi mãi sau này...
Ảnh minh họa
Lúc đồng ý cưới Mạnh, tôi không thể ngờ cuộc sống vợ chồng với một người đàn ông lại kinh khủng đến thế. Mỗi lần anh chạm vào tôi là nỗi kinh tởm cứ dồn ứ đến tận họng. Nhiều lần, khi đang 'chiều' chồng tôi lại đ.âm bổ vào vệ sinh mà nôn ọe. Dường như Mạnh biết tôi không yêu anh nhưng vẫn cố gắng làm mọi cách để giành lấy trái tim tôi mà không hề biết rằng người tôi yêu thực sự là ai.
Có lẽ vì luôn ghê sợ khi ở gần chồng mà sau khi kết hôn 3 năm chúng tôi vẫn chưa có con. Mạnh cũng buồn nhưng anh chỉ động viên tôi đi khám chứ không bao giờ tỏ ra cáu gắt hay bực bội. Gia đình anh thì ngược lại, họ nhận thấy rõ ràng sự lạnh nhạt của tôi với chồng, chỉ có điều không biết nguyên nhân chính vì sao? Mỗi lần có họp mặt chung cả nhà là lại tìm cách nói khéo về chuyện 'muộn con' của hai vợ chồng.
Những lúc buồn như thế, tôi chỉ mong có bạn ở bên nhưng người tôi yêu đã định cư luôn bên Anh với chồng.
Tôi có thể vẫn sống cùng Mạnh để dùng anh làm tấm bình phong cho thân phận của mình nhưng tôi không muốn vậy nữa, tôi muốn Mạnh được hạnh phúc, tìm thấy người yêu anh thực sự và sinh cho anh những đ.ứa t.rẻ bụ bẫm, kháu khỉnh. Vậy nên tôi đã nói mọi chuyện với anh và mong anh tha thứ cho mình. Mạnh bị sốc một thời gian, thậm chí nhất quyết không y hôn với tôi nhưng cuối cùng anh đã đồng ý, dù vẫn khóc và nói rằng sẽ yêu tôi đến hết đời.
Giờ thì tôi thanh thản với cuộc sống một mình, tôi không muốn yêu ai cũng không muốn lộ diện bản thân. Có thể tôi hèn nhát nhưng đó là cuộc sống mà tôi lựa chọn. Hàng ngày, tôi chỉ có mỗi thú vui là công việc tại bệnh viện. Tôi nghĩ, nếu mình không thể sinh con một cách bình thường, thì mình cũng có thể giúp những người mẹ khác đón con cái họ chào đời.
Và tôi tin rằng mình đang hạnh phúc.
Theo Tinngan
Vợ dùng t.iền của tôi để ‘săn’ trai trẻ Vợ tôi 25 t.uổi, còn tôi 36, tuy vậy tôi là trai tân còn vợ đã qua một lần đò. Em chia tay chồng cũ sau hai năm chung sống không thuận hòa, êm ấm. Em và chồng cũ chưa có con chung nên khi về làm vợ tôi em cũng không lấn cấn, vướng bận gì. Tôi làm ở một công ty...