Đau đớn gục ngã trước linh cữu chồng sắp cưới
Cuộc đời không ai nói trước được số phận sẽ đưa ta đi đến đâu, có lẽ trong muôn vàn cay đắng thì việc từ biệt người mà mình yêu thương là điều đau đớn nhất.
Ảnh minh họa
Tôi quen anh vào một buổi chiều Thu năm thứ 3 Đại học, khi ấy mọi thứ diễn ra thật đẹp, anh là cây văn nghệ ở trường, còn tôi thì là khán giả ngồi nghe phía dưới. Hồi ấy anh trông rất lãng tử với mái tóc ngồi giữa bồng bềnh, ngồi chơi guitar và hát rất hay, không biết từ lúc nào mà tôi chìm đắm vào con người ấy. Một phần có lẽ là anh đã hát những bài hát mà tôi rất thích.
Sau đó, cô gái nhút nhát quyết định tiến lại gần để làm quen với anh chàng ca sĩ và nhận được những cử chỉ rất đáng yêu và chân thành. Rồi tôi xin số điện thoại để liên lạc, những buổi tối nhắn tin cho đến tận sáng cứ xuất hiện đều đặn, rồi chúng tôi bắt đầu hẹn hò bên ngoài, tình yêu cứ thể nảy nở.
Video đang HOT
Rồi chúng tôi “quan hệ” với nhau, khi ấy tôi đã gần ngày ra trường. Chúng tôi tự nguyện đến với nhau và hẹn thề sẽ sớm về chung một nhà, khi cả hai tìm được những công việc ổn định. Nhưng hồi đầu thì quả thực mọi thứ không như mơ, tôi vật lộn với hành trình tìm việc, bắt đầu bằng những nghề bán hàng, dịch vụ, tư vấn…làm đủ thứ nhưng tiền lương đúng là không đủ để trang trải cuộc sống. Cũng may là gia đình tôi ở Hà Nội, nếu không thì cũng không biết phải giải quyết ra sao.
Trong khi đó anh cũng khổ sở không kém, kiếm được công việc lương hơn 4 triệu thì tiền xăng xe cũng hết quá nửa. Tấm bằng loại khá chỉ giúp anh xin được vào làm nhân viên giao hàng ở một cửa hàng điện thoại, suốt ngày lang thang ngoài đường. Nhiều lúc tưởng bỏ cuộc rồi, thế mà hai đứa vẫn cứ động viên cùng nhau vượt qua giai đoạn khốn khó này, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
Đúng là được trời phật phù hộ, 2 năm sau, cả tôi và anh đều tìm được công việc rất tốt, tôi xin vào làm ở bưu điện, còn anh thì vào một công ty lớn làm đúng chuyên môn của mình. Tiền lương và các khoản kiếm thêm khác đã giúp cho chúng tôi một cuộc sống khá thoải mái và có thể tính đường xa được rồi. Hôn nhân đã lờ mờ xuất hiện trong các cuộc nói chuyện. Nhưng trong lúc hạnh phúc ấy, tai hoạ ập đến, anh bị tai nạn khi đang trên đường đi làm về. Một tai nạn thảm khốc đã cướp đi sinh mạng của anh. Chiếc ô tô tải bị mất lái đã đâm thẳng vào người đàn ông ấy, để tôi mãi mãi mất anh chỉ trong tích tắc.
Ngày đưa tang anh, tôi gục ngã bên linh cữu khi nhìn thấy di ảnh người đàn ông mà tôi hết mực yêu thương và sẵn sàng cho đi tất cả. Tôi gào thét như mất đi phần cơ thể, nhưng nỗi đau thực sự lại diễn ra bên trong tâm hồn. Không biết phải trách ai hay đổ lỗi cho điều gì. Duyên này ngắn ngủi, hẹn anh kiếp sau…
Theo PNT
Gửi đến Tuyến yêu của anh!
Thời gian trôi qua thật nhanh thấm thoát đã ba năm trời chúng mình tay trong tay hàng ngày có nhau, giờ đây những kỉ niệm ngọt ngào giờ chỉ còn trong giấc mộng, chỉ còn đọng lại trong trái tim anh, trái tim em đã lạc về đâu để anh tìm hoài mà chẳng thấy.
Em yêu biết không? Giờ này anh đang ngồi lặng thinh trong căn phòng nhỏ, hồi ức lại tất cả những gì mà mình đã có, những gì mà mình đã trao cho nhau, anh biết cuộc tình nào rồi cũng có những trái ngang có những nỗi đau, nhưng nỗi đau em để lại cho anh là quá lớn, chẳng biết anh có thể vượt qua được nữa không?
Có biết bao những sóng gió, biết bao nhiêu gai góc của cuộc đời đã vô tình ập đến với anh, nhưng anh vẫn đứng vững trên chính đôi chân và nghị lực sống của bản thân mình. Có đôi lần anh đã kể cho em nghe tuổi thơ anh mang nhiều đau khổ lắm có lẽ nói ra sẽ có hàng trăm hàng nghìn tỏ lòng thương đến với anh, vất vả là thế nhưng anh vẫn vượt lên số phận và có được ngày hôm nay, với em có thể chưa là gì cả nhưng với anh là lớn lao em ạ.
Tình yêu của hai đứa gần đến thì đâm hoa kết trái, em lại nỡ thay lòng phụ anh, một luồng gió mới đã tràn qua thân thể em để rồi anh mất em. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau bị phụ tình không em? Em lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời anh nhẹ nhàng như cởi từng khuy áo, anh buồn lắm chẳng biết nói gì. Mỗi lời nói, mỗi dòng tin nhắn của em gửi tới cho anh làm trái tim anh tan nát thành trăm nghìn mảnh, anh cố gắng níu kéo em lại để cho anh được sống, đôi bàn chân gầy đã cùng anh bước qua bao chặng đường cũng quỳ gối xuống xin em, nhưng em vẫn lặng thinh. Em có trái tim sắt đá thế sao em?
Trái tim em đã lạc về đâu để anh tìm hoài mà chẳng thấy... (Ảnh minh họa)
Trong cuộc tình này phải chăng anh là người có lỗi sao em, em trách anh không quan tâm em bỏ bê em, để em đến với người đàn ông khác, thế đã có phút giây nào em nán lòng mình lại và nghĩ cho anh chưa em? Có biết bao việc anh phải lo, nuôi em ăn học, lo cho bố đang ở nơi tận khổ của cuộc đời. Em có hiểu cho anh không em, anh vẫn cố gắng hết mình để không làm cho em buồn, mùa đông lạnh lắm, anh lồng hai áo rét thật to, đội mưa phùn để đi vào an ủi em, sợ em buồn vì không có anh. Những lúc em ốm đau dù bận công việc đến mấy, anh cũng về lo thuốc cho em, anh nhớ có lần em ốm, em không muốn uống thuốc tây, em sốt cao lắm, anh cặm cụi đi hái từng lá diếp cá, giã nhỏ cho em uống rồi đắp lên chán cho em, mong em khỏi ốm để ngày mai tới trường, mỗi lúc làm được điều gì cho em, thấy em cười anh cũng vui lắm. Còn có biết bao những kỉ niệm, có lẽ giờ này em cũng chẳng còn nhớ...
Về vật chất anh cũng không có để cho em được nhiều, nhưng cũng không để em khổ, không để em thiếu thốn như những người sinh viên cùng trang lứa. Bạn bè em hãnh diện về tình yêu của hai đứa chúng mình lắm, nhưng giờ đây nó đã biến thành thương đau, biến thành cát bụi, anh cố gắng để đưa em về bên anh, để tình yêu của chúng mình mãi mãi vẫn như ngày xưa chỉ một lý do duy nhất thôi em. Tình yêu của chúng mình đã đi quá xa, quá giới hạn, giọt máu của anh đã chảy qua và đọng lại nơi em, nên ngàn lần và mãi mãi anh cầu mong em quay lại để những đứa bé vô tội kia chúng có nơi nương tựa, được gọi tên anh là cha, tên em là mẹ, để những sinh linh bé bỏng đó chúng không phải mồ côi ở một phương trời xa em nhé!
Anh mong sao có ngày nào đó em đọc được những dòng chữ này, hãy quay về bên anh em nhé. Anh đợi em!
Theo VNE
Đau đớn khi biết chồng mình có "vợ hai" Tôi bàng hoàng khi đọc được tin nhắn của người đàn bà ấy gửi cho chồng mình: "Chồng à! Chồng có nhớ vợ không?"... Giây phút ấy là giây phút kinh khủng nhất từ ngày tôi về đây làm vợ anh sau bao năm mê đắm yêu nhau. Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng, anh là một người chồng, người cha tuyệt vời...