Đau đớn chuyện dâu mới phải ngủ với cả nhà chú rể và tiếng hét hãi hùng giữa đêm khuya
Đã làm dâu mới nhà người mà tôi lại phải chịu cái cảnh không thể tưởng tượng nổi khi bước vào gia đình nhà chồng vừa cổ hủ vừa phong kiến đến thế. Đau đớn thay tôi phải ngủ với cả nhà chú rể trong đêm tân hôn của mình.
Tôi là gái thành phố, sống trong gia đình nề nếp, bố là bộ đội, mẹ là giáo viên nên tôi cũng được giáo dục ra đâu đấy từ nhỏ. Được tính ham học nên học cấp 3 trường chuyên ngoại ngữ, lên đại học tôi thi vào học tại Đại học ngoại ngữ của Đại học quốc gia.
Ngày đi thi đại học tôi có được một anh tình nguyện viên giúp đỡ rất nhiệt tình, sau đó anh ấy có xin số và chúng tôi cũng nói chuyện nhiều hơn. Anh tên Lâm, quê Nghệ An. Anh là sinh viên năm 3 của Đại học bách khoa.
Chúng tôi nói chuyện suốt một thời gian dài, nhưng không gặp nhau vì đợi tôi có kết quả đại học rồi mới gặp lại. Ngày biết kết quả, người tôi báo đầu tiên không phải bố mẹ mà là anh. Nghe giọng anh qua điện thoại tôi cảm nhận được anh cũng vui mừng lắm. Sau đó anh hứa sẽ dẫn tôi đi chơi nhân dịp này, thật ra tôi háo hức tới ngày gặp anh.
Ngày đó, anh dẫn tôi đi quanh bờ hồ, cùng ăn kem và nắm tay tôi rồi bày tỏ.
- Anh thích em ngay từ ngày em đầu gặp, càng nói chuyện anh càng thích em hơn. Anh đã đợi ngày có kết quả đỗ đại học của em rất lâu. Hôm nay em đỗ rồi, em làm bạn gái anh nhé.
- Vâng ạ…- Tôi mỉm cười đồng ý vì cũng đã thích anh từ đầu.
Ngày yêu nhau, anh rất chiều và thương yêu tôi. (Ảnh minh họa)
Tình yêu của chúng tôi cứ vậy, như những cặp đôi khác, anh lãng mạn, nhẹ nhàng và chăm chút tôi từng tý. Vì gia đình anh ở xa nên chúng tôi dù đã yêu nhau đến 4 năm vẫn chưa có dịp về n hà anh . Chỉ có nói chuyện qua điện thoại, gia đình anh cũng đã biết sơ sơ về tôi, đại loại vậy.
Tình yêu ấy cứ êm đềm trôi qua 4 năm, đẹp đẽ như vậy. Ngày tôi tốt nghiệp, anh cầu hôn tôi. Lúc đó, tôi chỉ khóc vì hạnh phúc, khi niềm vui nhân đôi, nhận bằng tốt nghiệp và nhận lời trở thành vợ anh với tôi đó là hai điều hạnh phúc nhất.
Ngày tôi về nhà anh ra mắt lần đầu tiên cũng chính là ngày chúng tôi về gặp mặt gia đình hai bên để xin phép tổ chức đám cưới.
Hôm đó, mẹ chồng tương lai cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi không khỏi lo lắng, sau đó bà kéo Lâm ra ngoài và thì thầm gì đó, khi về tôi có hỏi thì Lâm chỉ nói rằng bà khen tôi gái phố nhưng ngoan ngoãn. Dù vui vì lời mẹ chồng tương lai khen nhưng tôi cũng không khỏi lo lắng.
Sắp cưới, nhưng về nhà anh tôi vẫn phải giữ lễ nghi của một người con gái ngoan hiền nên tôi xin phép ngủ với mẹ anh, bà nhìn tôi cười hài lòng. Sáng hôm sau chúng tôi xin phép trở ra bắc để chuẩn bị tổ chức lễ cưới trong tháng tới.
Video đang HOT
Bất chấp ban đầu ba mẹ tôi có phản đối, mẹ ra sức ngăn cản đám cưới của tôi, lúc đó tôi đã nghĩ chắc tại mẹ không thích anh, nhưng hỏi thì mẹ cứ một mực nói rằng không phải rồi giải thích:
- Về quê thằng Lâm xa quá con ạ, bố mẹ có mỗi mình con thôi. Lại phải sống ở quê cùng bố mẹ chồng sẽ rất phức tạp.
- Mẹ đừng lo, con yêu anh ấy nên chỉ cần anh ấy thôi, con sẽ cố gắng để được gia đình anh ấy yêu quý, với cả thời đại này rồi mẹ chồng không còn khó tính với con dâu đâu mẹ.
- Nhưng mẹ nói trước rằng người trong miền trung đó, đặc biệt là Nghệ An, người ta sống cổ hủ lắm đấy con ạ. Mẹ chỉ sợ con khổ thôi.
- Mẹ cứ lo nghĩ linh tinh đâu ấy, không có gì đâu, mẹ đừng lo gì cả.
Tôi một mực bỏ ngoài tai những lời mẹ nói, tôi nhất quyết lấy anh bằng được. Một tháng sau thì ngày cưới cũng đến, tôi vô cùng hạnh phúc khi được cưới người mình yêu về làm chồng.
Ngày yêu nhau, tôi đã trao anh sự nguyên vẹn của đời mình. (Ảnh minh họa)
Ngày rước dâu, vì đường sá xa xôi, về đến nhà chồng tôi chỉ muốn đi ngủ một giấc, nhưng vẫn phải cố tiếp khách khứa đông đúc. Không chỉ vậy khi mọi người đã về hết, cỗ bàn đã dọn, bát đũa mẹ chồng dặn rửa mai còn trả người ta, chẳng nhẽ dâu mới như tôi lại không chịu giúp đỡ. Người chỉ muốn nhũn ra, chân tay rã rời, tôi vẫn cố lê lết đến lúc thu xếp, dọn dẹp và rửa xong đống bát khổng lồ.
Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, tôi bèn nháy chồng hỏi xem tối nay vợ chồng mình ngủ ở phòng nào. Nhà chồng tuy không có điều kiện lắm, không nhà lầu nhưng bù lại gia đình anh xây nhà rất rộng, có rất nhiều phòng, có cả phòng trống để cả cho họ hàng đến chơi ngủ nếu muốn ngủ lại. Một phòng to nhất là phòng khách lớn nằm ở giữa nhà, phòng này là phòng chính nối hết các phòng còn lại của căn nhà.
Vậy mà, chưa kịp nói mẹ chồng đến trước mặt hai đứa hớn hở bảo.
- Hai đứa tân hôn ở phòng lớn nhé, bố mẹ chuẩn bị xong cả rồi!
Vậy là hai đứa lẽo đẽo theo mẹ từ nhà bếp lên phòng lớn.
- Đây hả mẹ…? – Tôi há hốc mồm khi nhìn thấy chiếc giường giữa căn phòng lớn, càng bất ngờ hơn khi bao quanh chiếc giường cưới là 4 tấm rèm chỉ cần gió thổi nhẹ là bay phấp phới.
Trong khi tôi bối rối, chồng lại rất điềm nhiên như thể đã biết việc này từ trước. Tôi nghĩ, có lẽ vì chưa kịp sắp xếp phòng cho vợ chồng tôi nên đêm nay ngủ tạm ở đây vậy. Tôi cũng không muốn vừa về làm dâu đã đòi hỏi, làm trái ý nhà chồng. Nghĩ vậy nên tôi không nói gì thêm, lẳng lặng lấy đồ đi tắm.
Tôi cứ nghỉ ngủ ở phòng lớn, lại chẳng có vách ngăn gì như vậy thì chồng sẽ ngoan ngoãn nằm im. Vậy nhưng, chồng vẫn ham hố đòi nên tôi cùng vui vẻ chiều lại anh, cuộc “yêu” đang giữa chừng thì tôi nghe thấy tiếng thì thầm đâu đó. Sau khi “hành sự” xong xuôi, vợ chồng tôi ôm nhau ngủ, đang ngủ bỗng giật mình vì có tiếng mẹ chồng hỏi:
- Tân hôn xong chưa con ơi?
Chúng tôi ngó đầu ra xem, cả nhà chồng lúc này đã xông hết cả vào trong đứng sát giường cưới, mẹ chồng nhanh chóng đẩy vợ chồng tôi sang 1 bên rồi lật chiếc chăn lên, mọi người chú ý vào đó rồi bà hét thất thanh.
- Cái gì thế này?
- Mẹ à, không phải vậy đâu, không như mẹ và mọi người nghĩ đâu. – Lâm nhanh chóng nói đỡ cho tôi thì bị mẹ phủ đầu ngay
- Á à, anh còn bênh nó nữa à. Nó cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì rồi à mà nghe lời nó răm rắp thế kia? Chưa gì đã thành đàn bà, tưởng thế nào, ngoan hiền ra sao , biết thế này tôi không rước của nợ như cô về cái nhà này đâu.
Đêm tân hôn đau đớn phải ngủ cùng cả nhà chú rể đẫm nước mắt. (Ảnh minh họa)
Bà bắt đầu đay nghiến tôi là loại con gái lẳng lơ, không ra gì rồi đủ những lời lẽ xúc phạm khác. Tôi chỉ biết đứng khóc nức nở vì không biết phải biện minh ra sao. Ngay lúc đó, tôi chỉ ước giá như tôi nghe lời mẹ, giá tôi có thể hiểu được một phần về gia đình anh, về sự cổ hủ kinh khủng đó từ trước. Và thứ mà mẹ chồng chuẩn bị chỉ để cùng cả gia đình kiểm chứng sự trong trắng, trinh nguyên của cô con dâu.
Sau hôm đó, chúng tôi cũng ra thành phố, dù đêm tân hôn cách đây đã cả tuần nhưng tôi không khỏi bị ám ảnh bởi tiếng hét hãi hùng giữa đêm khuya đó của mẹ chồng cùng với những lời lẽ đay nghiến từ bà. Giờ đây, khi phải rời xa thủ đô quay về sống chung với một gia đình cổ hủ tôi mới thấm những lời mẹ nói ban đầu. Tôi thật sự không biết phải sống sao đối với một gia đình nhà chồng như vậy nữa.
Theo Blogtamsu
Có ai như mẹ chồng tôi không?
Lấy chồng, những tưởng có được may mắn, phúc phận bước vào gia đình tốt, mọi người vui vẻ, hòa thuận, thương yêu đùm bọc lẫn nhau, ai ngờ...
Gia đình ở xa, một thân một mình nơi đất khách quê người. Tôi chỉ ước có được người chồng yêu thương, gia đình chồng tuy không khá giả gì nhưng chỉ cần mọi người đùm bọc yêu thương nhau thì dù có khó khăn, cũng sẽ vượt qua được. Lấy chồng, những tưởng sẽ được mẹ chồng đỡ đần lúc sinh con đẻ cái nhưng không ngờ, gánh nặng gia đình còn mệt mỏi hơn.
Tất cả bộ mặt của mẹ chồng từ lúc ra mắt tới khi về nhà chồng chỉ là giả dối. Sống với nhau rồi mới biết mặt nhau. Chẳng phải con dâu khó khăn gì, chẳng phải con dâu không chịu đi làm kiếm tiền, chẳng phải con dâu ghê gớm không thiện chí với mẹ chồng. Con dâu đã quá nhiệt tình, đã ân cần chu đáo với mẹ chồng nhưng rào cản ấy vẫn không thể nào xóa bỏ. Con dâu không phải ba đầu, sáu tay việc gì cũng có thể làm hết, việc gì cũng lo hết được.
Mẹ không những không quan tâm con cái, mà ngay cả bản thân mẹ con dâu cũng phải phục vụ, mẹ mặc kệ tất cả. Mẹ chỉ có một quan niệm sống &'giờ tao hết tuổi lao động, chúng mày phải nuôi tao, phải phục vụ tao. Con chúng mày đẻ ra, chúng mày phải tự chăm lấy. Chúng mày đi làm, có tiền thì tự lo bản thân, cuộc sống của vợ chồng chúng mày. Mẹ già rồi cần nghỉ ngơi, chứ không phải để phục vụ con cái nữa'.
Thật ra, là con cái, chúng ta phải có nghĩa vụ chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ. Nhưng thiết nghĩ nhà cửa thì đi thuê mướn, tháng nào trả tiền tháng đấy, kinh tế thì không khá giả gì. Thu nhập của hai vợ chồng eo hẹp, chi tiêu tiết kiệm lắm mới đủ. Là con, cũng không bắt mẹ làm việc gì nặng nhọc đâu, con cái có phải là sống không biết điều đâu. Con cái cũng chỉ nhờ bà giúp chút việc lặt vặt trong nhà, nhờ bà trông cháu để vợ chồng đi làm, kiếm tiền, cũng là để lo cho gia đình. Nhưng không ngờ, mẹ chồng nhất định không can thiệp "Việc nhà mày, mày phải tự làm. Con chúng mày, chúng mày phải tự chăm lấy hoặc có gửi đi đâu thì gửi ".
Trước khi sinh tôi cứ nghĩ, mình lấy chồng thành phố, cho dù nhà chồng có nghèo khó, chúng tôi phải đi thuê nhà ở nhưng ở gần mẹ chồng chẳng nhẽ mẹ lại không trông con cho tôi đi làm. Chúng tôi nuôi mẹ rồi nhờ mẹ trông cháu, đỡ đần được một khoản. Vợ chồng thu nhập không nhiều nên chỉ mong như vậy chứ cháu quá nhỏ không muốn phải đi gửi.
Khi tôi về làm dâu, mẹ chồng không mó tay vào việc gì trong nhà, mẹ đùn cho con dâu làm hết. Nhưng ai ngờ, việc trông cháu mẹ cũng không làm. Nghĩ rằng, có bà nội nào lại lười trông cháu, nhất là khi bà lại không có lương hưu. Mọi sinh hoạt đều do các con lo.
Khi tôi nói, &'con sắp đi làm, con nhờ bà trông cháu giúp con, để con yên tâm đi kiếm tiền', mẹ chồng tỏ thái độ ngay. Bà nói bà không biết chăm trẻ con. Nghe vậy, tôi đành lòng phải mang con 5 tháng tuổi đi gửi trẻ để đi làm, lo kinh tế gia đình, chứ một mình chồng tôi kham không nổi.
Tôi cứ nghĩ, tôi đi làm, cháu mang gửi trẻ từ sáng đến chiều, khi nào mẹ về mới được về thì ở nhà bà dọn dẹp nhà giúp tôi. Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của tôi thôi. Bà ở nhà ăn ngủ, xem ti vi chán rồi thì lại lấy xe đi chơi. Hôm nào về, tôi cũng phải đi chợ rồi lao đầu vào bếp nấu nướng. Nhiều hôm về thấy chồng ốm, con sốt, mẹ chồng thì đi chơi chưa về, nhà cửa bề bộn, buồn quá chỉ muốn khóc. Bà về, tôi đang buồn quá nên tránh mặt thì bà chửi mất dạy. Bao nhiêu việc đổ xuống đầu, tôi luôn cảm thấy chới với, mệt mỏi, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.
Biết tính mẹ vậy nên tôi chịu khó nịnh mẹ chồng, chăm chút mẹ chồng với hi vọng bà chăm cháu cho. Bây giờ thì công cốc. Nghĩ chán quá.
Tôi đành cố gắng lo hết việc trong nhà. Nhưng tôi làm nhiều khi bà cũng không hài lòng. Bà chê tôi hết lời, bà nói chị Phương hàng xóm cũng vừa đi làm, vừa trông con một mình không ca thán gì cả. Cô được chồng thương, chồng bế con giúp cho mà suốt ngày buồn dầu, tỏ vẻ mệt mỏi. Nghĩ mà ức đến tận cổ.
Tôi chán mẹ chồng đâm chán cả nhà chồng. Đi làm về vất vả lại phải lao đầu vào chăm con, làm việc nhà. Bà không bao giờ giúp tôi dù việc nhỏ nhặt. Cứ 11h đêm, khi con ngủ rồi, tôi mới được tắm giặt, nghỉ ngơi. Nhiều hôm mệt quá, chán không buồn ăn cơm.
Bà không chăm cháu, cháu cũng chẳng theo bà. Hễ bà động vào định bế là con bé khóc toáng lên. Tôi chán cũng không bao giờ nhờ bà bế, cứ về là mẹ con tôi ôm lấy nhau, tôi mặc kệ. Tôi tức mẹ chồng nên nhất định sẽ không để cho bà có cơ hội gần cháu vì bà đã quá ích kỉ với mẹ con tôi. Không thương con thì thôi lại chỉ nghĩ cho bản thân mình. Vậy thì mặc cho bà chọn cách sống một mình, thảnh thơi mà nghỉ ngơi, cháu cũng sẽ không làm phiền bà, nhất định như thế...
Theo Nhipsongphunu
Chết đứng với lời thú nhận muộn màng của chồng Trong đêm tân hôn, cô khóc như một đứa trẻ. Chuyện tưởng sẽ không bao giờ xảy ra với mình, chuyện tưởng như trong mơ, vậy mà có thật. Chỉ còn vài ngày nữa là lên xe hoa về nhà chồng, cô vui khôn tả. Đời người con gái, còn gì hạnh phúc và ý nghĩa hơn ngày được về làm vợ người...