Đ.au đ.ớn chia tay “bức tường trinh tiết” từ năm 18 t.uổi…
Cô gái 18 như tôi không có lựa chọn nào khác ngoài con đường này, dù tôi được rước về nhà chồng bằng… cửa sau.
Vào năm nhất đại học, tôi từ giã cái màng trinh tiết của mình trong một lần say rượu. Người gây ra tội lỗi với tôi không ai khác chính là Tuấn, bạn trai tôi.
Chúng tôi yêu nhau nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn, lợi dụng đêm tôi say rượu, anh đã cướp đi đời con gái của tôi.
Hoảng loạn, sau đêm đó tôi nói lời chia tay anh. Hối hận, Tuấn l.ạy l.ục van xin tôi quay lại nhưng tôi kiên quyết chối từ.
Tháng sau đó, vẫn chưa có k.inh n.guyệt trở lại, tôi mua que về thử. Đ.au đ.ớn, que thử thai chỉ 2 vạch, tôi khóc lóc không biết phải xử lý thế nào.
Mới bước chân vào cánh cửa đại học, cô gái 18 như tôi còn rất nhiều ước mơ dang dở. Bức tường trinh tiết tôi vạch ra, tương lai đẹp đẽ tôi vẽ ra, tất cả nay sụp đổ.
Sợ hãi và t.uyệt v.ọng, tôi bấm số gọi anh.
Anh chạy đến, quỳ xuống xin tôi tha thứ. Anh hứa &’Sẽ chịu trách nhiệm với cái thai trong bụng em’ nhưng tôi biết, anh còn đang đi học, t.iền bạc còn xin bố mẹ, lấy đâu ra mà chu cấp cho mẹ con tôi.
Nhưng tôi không thể bỏ đi giọt m.áu của mình. Nó là kết quả của một đêm lầm lỡ nhưng đó là con tôi, là con của anh, người tôi luôn yêu thương.
Video đang HOT
Chúng tôi dắt díu nhau về quê xin gia đình hai bên tổ chức đám cưới. Dự định của chúng tôi là anh vẫn sẽ tiếp tục học, tôi bảo lưu kết quả trong 1 năm để sinh con rồi sẽ quay trở lại trường.
Việc đã rồi, tôi cũng không trách anh, cũng không thấy sợ hãi khi đối mặt với bố mẹ nữa. Cũng bởi anh luôn bên cạnh chăm lo cho tôi.
Về đến nhà, nhìn tôi, mẹ chỉ lặng lẽ khóc. Bố gọi anh vào nói chuyện, bảo phải tổ chức đám hỏi đám xin cho đàng hoàng.
Cửa ải nhà tôi đã qua. Cả hai lại dắt díu nhau về nhà anh. Chưa kịp bước vào cổng, mẹ anh cầm chổi ra xua đuổi tôi.
Mẹ bảo &’Không thể chấp nhận đứa con gái mất nết. Làm chuyện chẳng ra gì như thế không đáng đi cửa chính vào nhà’.
Thế là tôi muối mặt quay trở ra cổng sau, cổng chỉ dành cho trâu bò đi qua mỗi khi ra đồng. Tôi nuốt nước mắt vào trong, vì con tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả.
Trước kiên quyết đòi cưới của chúng tôi, bố mẹ anh miễn cưỡng chấp thuận.
Nhưng mẹ anh bảo với tôi: &’Chưa bao giờ tôi đồng ý cho cô bước chân vào nhà này.
Không ai chắc chắn được cái thai là của thằng Tuấn, vậy nên đám cưới thì vẫn cứ làm, điều kiện là phải đón dâu bằng cửa sau.
Với lại sinh xong cô phải đi làm xét nghiệm ADN. Nếu đúng là con của thằng Tuấn thì ở lại, bằng không cô tự biết phải làm gì’. Tôi cay đắng không nói thành lời
Thương anh, thương con, tôi nhắm mắt đưa chân về nhà chồng. Cô gái 18 như tôi không có lựa chọn nào khác ngoài con đường này, dù tôi được rước về nhà chồng bằng… cửa sau.
Ngày hạnh phúc với pháo bông rực rỡ mà lòng tôi nặng trĩu. Họ hàng hai bên, bạn bè làng xóm ngóng chờ giây phút cô dâu bước về nhà chồng. Ai cũng chăm chăm nhìn ra cửa chính.
Thế mà khi xe đỗ xịch xuống, họ hàng vào lối cổng chính còn cô dâu là tôi phải rẽ ngoặt sang hướng khác, đi vào nhà chồng bằng cửa sau.
Bước chân nặng trĩu nhưng nhìn xuống cái bụng đã lộ rõ, tôi nhắm mắt đưa chân.
Tôi biết quãng đường phía trước sẽ khó khăn khi mà một mình tôi ở với bố mẹ chồng còn anh lên thành phố trọ học,
Nhưng vì con, vì tương lai của con, tôi sẽ chấp nhận…
Theo Tinngan
Bắt gặp bố đi chọn hàng ở ‘thiên đường’ đồ chơi k.ích d.ục
Không hẹn mà gặp tôi thấy bố đang lúi húi nói chuyện với người đàn bà vừa chào hàng tôi lúc nãy, vẻ mặt ông có vẻ rất tập trung nghe tư vấn để lựa chọn được món hàng phù hợp với mình.
ảnh minh họa
Tôi theo chân đám bạn đi du lịch bụi ở mấy tỉnh biên giới với bao niềm háo hức. Thời gian qua, đầu tôi lúc nào cũng nóng bừng vì cuộc sống bon chen ở thành phố và vì cả không khí trong gia đình không khi nào hết ngột ngạt. Bố mẹ có vẻ yêu công việc hơn cả tổ ấm của mình quanh năm suốt tháng bận bịu với những cuộc hội thảo, những chuyến công tác xa nhà. Còn cô em gái duy nhất của tôi thì mải mê với nhóm nhảy hip-hop ở trường đại học, những thú vui sôi nổi của giới trẻ đến nỗi không có cả thời gian để xem ông anh mình còn sống hay đã c.hết. Cuộc sống của một gã trai thành thị dư thừa về vật chất như tôi nhạt nhẽo là thế đấy.
Ngoài những điều thú vị về con người và cảnh vật thiên nhiên đẹp đến mê hồn, tôi nghe đồn ở khu vực biên giới này có nơi bán đồ chơi t.ình d.ục nổi tiếng lắm, nhân cơ hội được đặt chân lên đây tôi phải đi thăm thú xem ở đó có gì mà lớn bé, gái trai ai cũng tò mò. Chẳng phải riêng mình tôi, trong mấy ngày lưu lại nơi đây, mấy thằng bạn tôi cũng đặt lịch để khám phá thiên đường sextoy nổi tiếng này.
Khác với những gì tôi tưởng tượng về thiên đường này, không có hẳn một khu chợ riêng công khai bày bán những mặt hàng nhạy cảm, muốn mua được hàng phải lén lén, lút lút, chú ý quan sát xem đâu là người bán. Phải rồi đây có phải là mặt hàng được phép bán công khai đâu chứ mà chắc hẳn nhiều người sẽ c.hết khiếp khi trông thấy những của giả mà như thật đó.
Tôi thì không c.hết khiếp, thậm chí có sờ nắm vào cũng chỉ thấy hết sức bình thường. Hình ảnh chúng nhan nhản trên mạng, mấy thằng bạn cũng có vài ba cái nên tôi đã được tận mục sở thị.
Nhưng có một chuyện làm tôi lạnh toát cả sống lưng, đến hôm nay vẫn còn chưa hết choáng váng đó là tôi đã gặp một người quen ở cái địa chỉ nóng này. Không hẹn mà gặp tôi thấy bố đang lúi húi nói chuyện với người đàn bà vừa chào hàng tôi lúc nãy, vẻ mặt ông có vẻ rất tập trung nghe tư vấn để lựa chọn được món hàng phù hợp với mình.
Tôi dám khẳng định rằng bố đang mặc cả để mua hàng cho ông hoặc cho ai thì tôi không biết nhưng đó chắc chắn là một món đồ chơi k.ích d.ục. Người đàn bà ấy chỉ khoảng 30 phút trước đã chào mời và giới thiệu các mặt hàng rất nhiệt tình với tôi. Theo lời bà ấy thì món đồ nào bà ấy cũng có hết từ thuốc k.ích d.ục, gel bôi trơn, âm đạo/dương vật giả...
Tôi cũng có ý định mua một món đồ gì đó cho riêng mình nhưng không biết mua gì nên tính đi loanh quanh tiện thể moi thông tin từ những người bán hàng độc ở đây. Qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi với người phụ nữ kia tôi biết được khách hàng không chỉ có thanh niên mà còn có người trung t.uổi, nhất là các ông trên dưới 60 mua mặt hàng này rất nhiều. Rồi thì không phải chỉ có người to cao, thô lỗ mới hỏi mua hàng, nhiều ông nhiều bà xem chừng lịch sự, giàu có, trí thức lắm cũng mê món hàng lạ này.
Nếu không tình cờ bắt gặp bố thì tôi cũng chẳng để ý làm gì những lời bà ta nói nhưng sao cuộc đời lắm éo le thế. Trong số những khách hàng lịch sự, giàu có, trí thức của người bán hàng kia có cả bố tôi.
Tôi đứng từ xa quan sát thấy người đàn bà đưa cho bố tôi một vỉ thuốc tráng giấy bạc nhỏ nhỏ, tôi đoán chừng là thuốc k.ích d.ục. Bố tôi đã có t.uổi, mẹ cũng chẳng còn trẻ trung gì không biết ông tìm mua thứ thuốc ấy để làm gì nữa. Không ngờ bố tôi lại hiện đại, tân tiến và cũng có phần bệnh họa như thế vì từ trước đến ngay tôi tưởng ngoài vợ con ông chỉ kết thân với công việc. Chưa nói gì đến chuyện bố có cặp bồ hay không mới chỉ nhìn thấy vẻ mặt của ông trong hoàn cảnh đó tôi đã mất hết cả niềm tin, lòng tôi đầy hoài nghi.
Tôi theo dõi bố chớp nhoáng từ xa, sau khoảng 10 phút hỏi chuyện tôi thấy ông đút túi áo vỉ thuốc kia rồi đi cùng người bán hàng về phía khu chợ sập sệ, ông đi đâu có trời mới biết. Tôi chán nản đi thẳng về nhà trọ nằm lỳ mấy ngày và không hề có ý định quay lại khu chợ kia nữa mặc dù còn nhiều cái tôi muốn tìm hiểu và đám bạn không ngừng rủ rê.
Theo VNE
Người yêu ghen cả với anh họ tôi Người ta nói, có yêu thì mới ghen tuông nhưng mà ghen tuông thái quá thì đúng là không nên chút nào. Đừng bao giờ nghĩ chuyện ghen tuông là liều thuốc yêu, vì ghen tuông bệnh hoạn, ai cũng ghen, cấm cửa chồng quan hệ với tất cả những người khác thì đúng là, quá mệt mỏi rồi. Ngày đó, khi yêu...