Đau đớn chấp nhận phá thai để có thể bước lên xe hoa
Dù mới chỉ 20 tuổi, nhưng tôi đã phải phá thai hai lần. Và cái giá phải trả sau những lần phá thai là tôi không có thể có con được nữa.
ảnh minh họa
Dù mới chỉ 20 tuổi, nhưng tôi đã phải bỏ đi hai sinh linh đã từng mang trong bụng vì nhà chồng bắt phá thai. Nó kéo theo cả chuỗi hệ lụy mà đến khi nhận ra, tôi mãi mãi không thể mang bầu được nữa.
Học hết cấp ba, trong khi các bạn đua nhau đăng ký thi đại học hay chọn cho mình một lối đi riêng mong thoát khỏi vùng quê nghèo khó. Tôi lại chọn cách ở nhà giúp bố mẹ và các anh công việc làm nông. Đơn giản vì tôi biết, nếu có thi đỗ thì bố mẹ cũng không đủ điều kiện cho tôi đi học.
Rồi tôi yêu một anh chàng trong làng và trót trao cho anh tất cả. Trước khi lên xe hoa, tôi đã mang bầu. Tôi vô cùng sợ hãi, hoảng loạn và khóc ròng nhiều đêm liền. Bởi không thể chịu đựng được những lời miệt thị của dân làng: “Ăn cơm trước kẻng”, “Tưởng ngoan hiền thế nào, hóa ra cũng thuộc loại con gái dễ dãi”… Bố mẹ chỉ biết nhìn tôi bằng ánh mắt buồn rầu, vì giờ không cưới thì biết làm thế nào. Nhưng rồi điều kiện mà nhà chồng đưa ra khiến tôi gục ngã và không thể tin nổi vào tai mình nữa. Vì là người mê tín nên mẹ chồng tôi ra điều kiện, muốn cưới nhau thì phải bỏ đứa con trong bụng. Theo bà, năm nay mà có em bé thì không hợp với vận mạng nhà chồng. Nếu cố sinh con cả nhà sẽ gặp hạn.
Tôi đành gạt nước mắt để bỏ đi đứa con này, vì nghĩ đến khó khăn khi phải làm mẹ đơn thân. Bố mẹ tôi xót xa và thương con gái, nhưng rồi cũng đành chấp nhận vì cũng chẳng còn cách nào có thể thay đổi suy nghĩ của mẹ chồng tôi.
Video đang HOT
Cuộc sống sau hôn nhân cũng chẳng được êm ấm, hạnh phúc như tôi vẫn thầm mong. Mẹ chồng bắt tôi đi làm ngay sau khi mới bỏ con được vài ngày. Không những thế, chồng tôi còn là “cậu bé của mẹ”, khi không những không bênh vợ mà còn đồng thuận với mẹ hành hạ tôi. Khác với cảm giác được làm vợ, làm dâu trong gia đình thì tôi bị đối xử như một ô sin, một người làm không công trong nhà chồng.
Không kiêng cữ được, mấy tháng sau tôi lại có bầu. Mẹ chồng tôi không bằng lòng lại trút giận lên con dâu: “Anh chị không biết năm nay là năm hạn à? Hay anh chị không muốn tôi sống nữa”. Biết vậy, chồng tôi lại đưa vợ đi phá thai để chiều theo ý mẹ.
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, cho đến khi mẹ chồng tôi đi xem thấy hợp tuổi và cho phép hai vợ chồng có em bé. Nhưng rồi trời không chiều lòng người. Khi đi khám, bác sĩ cho biết tôi không thể có con được nữa vì đã phá thai nhiều và không đúng cách. Biết tin này, mẹ chồng tôi chỉ biết gào thét mắng tôi vô dụng. Nghe những lời đay nghiến của bà, đêm nào tôi cũng khóc. Thương cho thân phận mình và hai sinh linh đã vì tôi mà không được cất tiếng khóc chào đời.
Nghe những lời đay nghiến của mẹ chồng, đêm nào tôi cũng khóc.
Từ một cô bé vô ưu, vô lo, vô nghĩ, tôi trở nên câm lặng. Trong khi đêm nào vợ cũng khóc vì phải đối mặt với cuộc sống hiện tại thì chồng tôi cùng với sự “cổ xúy” của mẹ đã công khai ngoại tình với người phụ nữ khác.
Cuộc sống ngày càng bế tắc khi tất cả mọi người đều quay lưng lại, coi tôi là gánh nặng và người thừa trong gia đình. Bị mẹ chồng đay nghiến cũng được nhưng không thể chấp nhận được cảnh chồng thản nhiên dẫn bồ về nhà. Tôi ghen vì vẫn còn yêu anh. Thứ tình yêu còn sót lại sau những mất mát, nhưng chính anh đã chà đạp lên thứ tình cảm đó.
Tôi quyết định rời khỏi nhà, và mở cho mình một lối thoát mới sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn. Cuộc sống ngoài kia có khắc nghiệt như thế này không, tôi không biết. Nhưng nếu không mạnh dạn bước đi thì mãi mãi tôi không thể thoát được địa ngục này. Thứ địa ngục chỉ có màu đen tối, nơi không có ánh sáng của tình yêu, sự chăm sóc. Tôi sẽ đi, đi đến đâu có thể sống vì mình. Để có cảm giác mình được sống như một con người và được yêu thương thực sự.
Theo VNE
Không thể quên em - người tình ảo
Anh phải làm gì để có thể bước tiếp khi không có em đây?
Một mối tình của hai người ở hai phương trời, chỉ biết và nhận lời yêu nhau qua những dòng tin nhắn hay chỉ là những cuộc điện thoại. Dù trải qua bao nhiêu sóng gió khó khăn của cuộc sống thì cả hai vẫn muốn cùng được gắn bó với nhau. Vậy mà sau bao khó khăn gần vượt qua thì anh lại mất em.
Anh và em quen nhau nhờ cậu của em cho số điện thoại. Anh đã làm quen với em chỉ mong có thể là một người bạn cùng chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn, giúp nhau vượt qua những khó khăn. Thế rồi những cuộc nói chuyện đã xích chúng ta lại gần nhau hơn. Tới một ngày anh thật sự thấy nhớ em một cách khó hiểu và những lần gọi cho em không được anh lại thấy lo lắng biết nhường nào. Có lẽ anh đã yêu, và anh tỏ tình với em. Không ngờ em nhận lời ngay, vì em cũng có suy nghĩ và cảm giác từ trái tim đang thổn thức giống như anh vậy. Hóa ra mấy ngày qua em cúp máy là vì em sợ em yêu anh và sợ những cuộc nói chuyện không biết dừng lại ấy sẽ khiến em yêu anh nhiều hơn thế, nhưng em đã không thể cưỡng lại với nỗi nhớ nơi con tim đang cồn cào chạy loạn nhịp ấy và rồi ta lại liên lạc với nhau. Mình bắt đầu yêu nhau như thế.
Khi ấy anh mới học năm 2 đại học, em mới năm nhất Cao đẳng, tính thời gian ra trường cả 2 sẽ cùng ra và sẽ tính xa hơn nữa. Những năm tháng hai đứa yêu nhau chỉ qua điện thoại nên lúc nào anh cũng ôm cái điện thoại ấy suốt thôi. Mình yêu nhau cũng thật hạnh phúc, cùng nhau chia sẻ những khó khăn hằng ngay và là động lục giúp nhau vượt qua những khó khăn ấy. Chính vì yêu em mà anh đã thay đổi được rất nhiều. Từ một người lười học thành một người siêng học, chịu khó và động lực lớn nhất chính là vì em.
Anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nghỉ hè anh cũng chẳng thể về gặp em. Những ngày lễ, ngày tết anh chỉ biết cầm điện thoại nhắn tin với em cho em đỡ buồn. Anh đã hứa với em sau khi ra trường sẽ đón em, chúng mình sẽ làm đám cưới như bố mẹ mong muốn. Anh đã hứa sau này sẽ bù đắp lại cho em tất cả thay vì những tháng ngày yêu nhau xa cách thiếu thốn này. Những ngày em đi học mà phải vừa học vừa đi làm thêm, em đã quá vất vả để đỡ đần cho mẹ. Anh rất thương em và tự hứa với lòng mình sau này sẽ không để em chịu khổ như thế vì anh.
Đã hơn 1 năm rồi nhưng anh vẫn không thể quên em - người tình ảo (Ảnh minh họa)
Những tháng ngày yêu nhau tuy ảo nhưng lại rất chân thành, anh đã nghĩ rằng mình sẽ không thể sống thiếu vắng em được nữa. Thời gian cũng đã trôi đi nhanh chóng, cũng chỉ còn một năm nữa thôi, cả hai sẽ cùng tốt nghiệp. Anh đang mơ về ngày hai đứa gặp nhau ấy không biết sẽ như thế nào. Nhưng có lẽ số anh không được hưởng cái gọi là hạnh phúc ấy. Chỉ còn một năm nhưng với em đã quá mệt mỏi, em xin anh được chia tay. Khi đó anh chỉ biết câm nín và mong em suy nghĩ lại về quãng thời gian qua, giờ chỉ còn lại 7 tháng nữa thôi anh sẽ về đón em. Nhưng em đã không cho anh được cơ hội nào nữa, em đã nhận lời người khác. Khi đó anh đau lắm, nhưng khi yêu là vậy, còn nghĩ xa hơn thì anh đau cũng đáng vì anh chẳng có gì để em đặt niềm tin ngoài những cuộc nói chuyện qua điện thoại cả. Anh chỉ biết tự trách mình và thầm mong em sẽ được hạnh phúc bên người mà em cưới. Nhưng lý do chia tay khiến anh đau hơn đó là vi em lấy người con trai một trong gia đình giàu có, em những mong sẽ bớt đi đời cơ cực ngày nào.
Chẳng lẽ tình yêu chân thật kia không đủ để em cảm nhận thấy hạnh phúc hay sao, chẳng lẽ những gì em đã hưa với anh chỉ là nói dối sao? Chẳng lẽ không có cái gọi là tình yêu đích thực và vượt qua những vật chất tầm thường kia sao? Anh đã rất đau em à. Nhưng anh còn đau hơn khi em tìm đến anh sau 6 tháng em cưới. Lâu lắm rồi anh mới nghe lại giọng nói của em nhưng giọng em vẫn vậy, anh đã không muốn nghe nhưng em đã xin anh và rồi anh cũng nghe cuộc điện thoại ấy. Là gì đây em, anh không được nghe em cười nói vui vẻ hay là hỏi thăm anh sống như thế nào, ngược lại là em đang khóc. Em đã khóc không nói nên lời. Đó là những nỗi đau và những sai lầm khi em chọn người ấy.
Em xinh đẹp, em giỏi giang, em ngoan hiền và chịu khó. Nhưng họ không cần, họ khinh bỉ em như những gì họ khinh nhất chỉ vì biết em đi làm thêm kiếm tiền đi học. Chồng đi bồ bịch, em ở nhà chẳng ai nói chuyện. "Anh nghĩ rằng em sẽ hạnh phúc sao? Thật sự bây giờ em sống chẳng bằng con chó trong nhà người ta. Em phải tự làm lấy mọi thứ để nuôi mình..." . Nghe xong những câu nói ấy anh đã ứa nước mắt theo những tiếng khóc nức ở và nghẹn lời của em. Anh cứ ngỡ rằng trái tim này sẽ được ngủ yên sau gần nửa năm cố gắng. Vậy mà mọi thứ như đang ùa về dồn dập, Anh muốn được gặp em hơn lúc nào hết, anh muốn cứu em khỏi cái nhà ấy. Nhưng anh phải làm sao? Em là vợ của người ta rồi kia mà, sẽ chẳng có ai ủng hộ cho anh cả. Bởi vì em không được ly hôn, nếu muốn thì em phải đền bù cho nhà người ta những khoẳn tiền thách cưới trước kia. Và rồi anh cũng chỉ biết câm nín để nghe tiếng em khóc mà trái tim như đau quằn quại.
Tình ảo là thế sao? Tình ảo sẽ không thể trở thành thật được sao? Cuộc điện thoại ấy là cuối cùng em gọi cho anh rồi đó, bây giờ cũng đã hơn 1 năm rồi nhưng anh vẫn không thể quên em - người tình ảo. Anh chẳng biết mình có đủ can đẳm để đi gặp em không? Anh cũng không biết mình còn suy nghĩ ấy để làm gì khi mà mọi thứ coi như kết thúc? Anh phải làm gì để có thể bước tiếp khi không có em đây?
Theo VNE
Đã bị sàm sỡ còn bị chồng cho ăn tát Tôi không muốn nhìn mặt chồng nữa. Anh ấy là đàn ông, không bảo vệ được vợ thì chớ, lại còn bạo hành với tôi. Chồng tôi là rất hay ghen và có tư tưởng sở hữu rất lớn với vợ. Anh ấy luôn luôn khó chịu mỗi khi người đàn ông khác nhìn ngắm vợ mình, nhất là vào vòng một của...