Đâu đó vẫn còn hai trái tim hướng về nhau
Giấc mơ đã không thành, tưởng rằng rồi mọi chuyễn sẽ trôi qua êm đềm, hạnh phúc của nó giờ dành cho người khác, anh cũng vậy. Thế nhưng nó đâu đã quên được anh, nó vẫn nhớ vẫn buồn mỗi khi nghĩ đến anh, anh cũng thế nó cảm nhận được điều đó trong những lần anh và nó nói chuyện với nhau qua yahoo.
Đã một năm rồi kể từ ngày anh và nó xa nhau, hôm anh đi xa nó đã không khóc, anh cũng vậy.một năm và nhiều sự đổi thay.nó bước chân lên xe hoa về nhà chồng trong niềm vui và hạnh phúc của rất nhiều người trong đó có nó và cả chồng nó nữa.nó không biết cảm giác của anh sẽ thế nào khi biết tin nó lấy chồng?vì anh ở quá xa nên nó không biết anh ra sao.mỗi lần nghĩ đến anh nó chững lại một lúc và có gì đó nghẹn ngào, như kiểu có lỗi với anh.lấy chồng nó cũng hạnh phúc lắm chứ.chỉ có điều niềm hạnh phúc đó không trọn vẹn vì hình bóng của anh đôi lúc vẫn xúât hiện trong nó, nó vẫn nhớ nhiều đến anh.
Đôi khi nó và anh nói chuyện, nó rất muốn nói với anh một điều gì đó, đại loại như nó vẫn nghĩ đến anh mỗi ngày, và anh vẫn luôn giữ một ví trí nhất định trong lòng nó.nhưng nó đã không giám mở lời vì nó sợ anh sẽ buồn.
Số phận của nó và anh là vậy, anh và nó có duyên nhưng không nợ, tuy cả hai đều dành tình cảm cho nhau, nhưng tình cảm đó không đủ lớn để có thể đến với nhau và có lẽ cũng không quá nhỏ để có thể lãng quên nhau. Vậy là nó và anh cứ vậy, cú nghĩ đến nhau mỗi ngày, dù vẫn đang đi bên cạnh một nửa của mình.
Cuộc sống như thế quả là không công bằng với chồng của nó và một nửa của anh.nhưng chính bản thân nó biết điều đó mà vẫn không thể dung hoà được tình cảm của mình, có lẽ anh cũng vậy.nhưng nó tự biện minh rằng đó chỉ là trong suy nghĩ, ở ngoài đời nó vẫn là một người vợ hạnh phúc và đảm đang cơ mà.
Chẳng biết vì sao nó lại viết những lời này ra, có lẽ nó đã mong anh có thể đọc được nó, chẳng để làm gì vì cuộc sống của anh và nó đã là hai ngã rẽ thực sự rồi.nhưng chắc nó muốn anh biết rằng ở một góc nhỏ nào đó trong tâm hồn, vẫn luôn có 2 trái tim hướng về nhau…nhớ nhau….và vẫn còn yêu nhau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vẫn biết không thể quên anh
Lại một sinh nhật buồn nữa đến với em. Em biết mình không thể nào quên được anh, quên được những gì chúng ta có với nhau. Nhưng sao em không còn đủ can đảm để đến bên anh nữa.
Em còn nhớ rất rõ rằng mỗi lần cảm thấy buồn, cô đơn em đều nghĩ đến anh, đều muốn nhắn tin nói chuyện với anh. Vậy mà giờ đây đã nhiều hôm rồi, kể từ khi em nhắn tin nói không thể gặp anh vì em muốn làm một người mẹ tốt, một người vợ tốt của chồng và con em là em còn không dám cầm đến điện thoại. Em sợ rằng cầm đến nó, em sẽ không chịu được, lại nhắn tin cho anh, lại muốn tâm sự với anh. Có lẽ anh đã quên rồi những ngày ta có nhau. Có lẽ anh đã quên rồi sinh nhật em trước sinh nhật anh 4 hôm... nhưng em vẫn còn nhớ như in những gì đã diễn ra giữa chúng ta.
Điều đó thật ngốc nghếch phải không anh? Vì em biết nhớ đến anh là có lỗi với rất nhiều người và em biết giờ đây chỉ có một mình em là nhớ đến anh thôi. Anh đã quên em rồi, quên đi tất cả rồi đúng không? Em biết xung quanh anh có rất nhiều người con gái chỉ cần em không nói gì, không liên lạc với anh là anh sẽ quên em thôi, đúng không anh? Em không hiểu tại sao mỗi lúc buồn em lại ngồi đây viết cho anh những dòng này. Nhưng điều em có thể làm được lúc này là nên quên anh. Ngày mai thôi, một ngày mới bắt đầu rồi em sẽ quên anh, sẽ xoá hình ảnh của anh trong đầu em, trong tim em thật đấy. Thứ 7 này là sinh nhật anh rồi, em sẽ không nhắn tin cho anh nữa nên giờ đây em chúc anh một sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc bên những người mà anh yêu mến. Hãy quên tất cả những gì chúng ta có với nhau đi anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không thể quên đuợc anh Hôm qua vô tình gặp anh trên đường, trái tim em bỗng run lên thổn thức, em biết mình vẫn không thể quên được anh. Ngày ấy, để gặp được em, anh đã tìm mọi li do, anh quan tâm, lo lắng cho em và rồi tình yêu đến với hai đứa thật nồng nàn, say đắm. Sáng nào cũng thế, hai đứa...