Đau đầu vì ông chồng “bất khuất”
Ngay từ thời yêu nhau tôi đã biết anh ấy có tính dở ông dở thằng, ưa sĩ diện hão, thà chết chứ không để mất mặt với ai. Ở đâu anh ấy cũng phải tầm “đại ca”, chỉ có cho chứ không xin, không ăn, không xài tiền của các “đệ”.
Tôi biết lấy chồng như anh là đời tôi sẽ khổ, nhưng phải duyên phải số nó vồ lấy nhau. Ngoài các mặt tiêu cực như tôi đã sớm nhìn nhận ở anh, thì anh vẫn là người tốt, không lừa lọc, không lấy của ai cái gì, biết dịu dàng, có cử chỉ chăm sóc đến người yêu. Anh cũng rất yêu mẹ, người như thế chắc phải biết yêu thương người phụ nữ của mình.
Từ khi lấy nhau rồi có con, không thể nói tôi không có lúc nào cảm nhận được tình yêu của anh, nhưng tình yêu ấy cứ nhạt dần. Trước anh còn giới hạn thời gian gặp gỡ chiến hữu, “huynh đệ” để ở nhà với vợ con, sau anh đi nhiều hơn, đặc biệt là từ khi tình hình kinh tế khó khăn, anh mất việc thành người thất nghiệp.
Rồi anh sa vào lô đề, bóng bánh. Từ khi ý thức được là tôi đã biết chuyện cờ bạc của chồng thì anh không buồn giấu tôi nữa, công khai cá độ. Rồi anh thua bạc đến vài chục triệu đồng, tôi ngã ngửa người, nhưng nghĩ chồng mình chứ ai nên đành ngậm miệng mang tiền tiết kiệm của tôi định bao giờ đủ thì lên đời cái xe máy cho anh đi trả nợ. Sau đợt ấy tôi cũng báo tình hình với bố mẹ chồng đặng ông bà khuyên nhủ thêm vào, cờ bạc nợ nần với xã hội đen đâu phải chuyện đơn giản.
Video đang HOT
Anh yêu mẹ nên nghe lời mẹ, tu chí được một thời gian. Sau anh lại chơi. Cũng tại anh không có việc làm, rảnh rỗi sinh tật. Bạn bè thì luôn rủ rê, tâng bốc làm anh hoang tưởng, anh nghĩ mình phải chơi sang, “đánh lớn” mới xứng tầm. Vì cứ mải mê đỏ đen, sinh hoạt giờ giấc đảo lộn, ngày thành đêm, đêm thành ngày, ăn uống thất thường lại bia rượu nhậu nhẹt triền miên nên mới đây anh bị chảy máu dạ dày, ngất phải đi viện cấp cứu. Bác sĩ yêu cầu nhập viện điều trị mà anh ở được 1 hôm thì trốn. Như tôi đã nói, chồng tôi có máu yêng hùng, rất sợ vào viện vì ở đó trông thảm thương ốm yếu không đáng mặt đàn ông. Nếu hôm đó không phải anh ngất còn lâu gia đình tôi mới khuân được anh vào viện.
Tôi rất lo cho sức khỏe và lối sống của chồng, tôi thấy anh đang tự đày đọa cả thể xác và cốt cách tinh thần mình, nhưng tôi không biết làm sao kéo anh ra. Hiểu tính chồng, tôi chỉ ngọt nhạt khuyên nhủ, chuyện trò. Anh lại bảo tôi “phụ nữ lắm điều” và chẳng cho câu nào của tôi vào đầu hết.
Nhìn anh thế này, việc nợ nần lần nữa là điều có thể đoán trước, còn ốm đau bệnh tật, tôi biết xoay ra sao? Tôi rất khổ tâm nhưng chẳng biết làm sao với ông chồng “bất khuất” có thừa này.
Theo VNE
Thư gửi vợ nhân ngày 8/3: Anh đang hư hỏng
Chị Hạnh Dung mến! Vợ tôi rất hay đọc chuyên mục Nhỏ to tâm sự của chị. Bao nhiêu lời khuyên sáng suốt trên báo, cô ấy tìm cách chuyển nó sang những người quanh mình, trong đó có cả tôi (đôi khi cũng bị đe nẹt, khuyên nhủ, lấy người khác ra làm gương dạy dỗ). Vì vậy, hôm nay nhân ngày 8/3, tôi xin gửi đến chị tâm sự của mình, mạo muội xin chị hãy một lần đứng về phía những người đàn ông, để thấu hiểu những nỗi khổ tâm phi phụ nữ. Xin gửi thư này đến vợ tôi, đến những người vợ khác ở trên đời, kể cả người sắp làm, hoặc đã từng làm vợ.
Vợ yêu mến,
Anh viết thư này, nói thật thà, ngay từ đầu ý đồ của anh là để xin phép em được quyền... hư hỏng đôi chút.
Xin em đừng vội quy kết anh muốn bậy bạ nọ kia. Cái "hư hỏng" ở đây là theo nghĩa đen, bị hư, bị hỏng, chứ không phải anh muốn hư hỏng. Lấy nhau hơn 10 năm, anh luôn phải đảm nhiệm vai trò là chồng em, là cha của các con, là trụ cột trong gia đình, đồng thời vẫn phải là người yêu nồng thắm của ngày xưa, là người đàn ông biết nhìn xa trông rộng đến ngày sau, là thợ sửa điện nước tận tụy ở nhà, là sếp tài ba nghiêm túc ở cơ quan... Bấy nhiêu gánh nặng ấy dồn lên, anh thấy mình như một chiếc xe tải đang chạy chậm dần, đuối dần. Thỉnh thoảng em nói "Anh không còn yêu em nữa?", "Anh sao vậy? Quên cả ngày 8/3!". Vợ yêu, anh xin tự nhận, anh là một món hàng - có thể là món đắt nhất trong đời em từng sắm, nhưng anh đã hết hạn bảo hành từ lâu lắm, không thể đổi, không thể trả, khi hỏng hóc, em phải bảo trì thôi.
Em hãy cứ hình dung anh là một sản phẩm. Bố mẹ anh tốn rất nhiều thời gian, công sức để làm ra. Em là người dùng. Từ lúc em mở bao bì, bắt đầu sử dụng sản phẩm, cũng là lúc mà anh bắt đầu quá trình... hư. Không phải anh cố ý, món hàng nào cũng vậy thôi, xài lâu thì sẽ có bộ phận nào đó bị hỏng hóc. Thế nhưng, đa phần phụ nữ các em cứ nghĩ ngược lại: chồng là thứ hàng hóa đặc biệt, càng xài lại càng phải tốt lên! Càng ngày, em càng đòi hỏi nhiều thứ: anh phải thế này, anh phải thế nọ, anh thua xa hồi trẻ, anh quên mất rồi, sao người ta... Sao em không hiểu máy móc tốt cỡ nào chạy một thời gian cũng có sự cố này nọ, sao em không chấp nhận sự cố như chính bản thân nó, đơn thuần chỉ là một sự cố mà thôi?
Bắt đầu từ một chuyện nhé. Anh không thuộc hàng cao lớn đẹp trai. Anh nghĩ tới thân phận tùng bách của mình mà lo lắng. Em mập mạp, vững chãi bao nhiêu, thì việc anh phải giữ vững chuẩn "nặng hơn vợ 10 ký, cao hơn vợ một cái đầu" càng khó bấy nhiêu. Khi em chìm vào cơn ác mộng điên cuồng về cân nặng, loãng xương, nếp nhăn và nám, chẳng lẽ anh cũng thở than về bụng mỡ, cơ bắp nhão dần và biến mất, những sợi tóc rụng âm thầm... của mình? Đàn ông không quen nói ra, nhưng nếu người phụ nữ hiểu được nỗi khổ của chồng mình, hẳn sẽ khác...
Làm chỗ dựa, che chở bão giông cho một cô gái nhỏ là việc lãng mạn dễ dàng, nhưng làm trụ cột cho một gia đình, là chỗ dựa cho một người phụ nữ trưởng thành lại vô cùng gian khó. Mà đâu phải các bà vợ chỉ nhìn vào một người chồng mà thôi, ý muốn của chị em là vô tận. Mình có cái này, nhưng cô ta có cái kia, mình muốn cái kia, nhưng bà ấy lại có cái khác nữa... Cứ vậy, khó có thể biết đâu là điểm dừng.
Tại sao anh không được quyền hư hỏng? Tại sao anh không được quyền dừng lại như một chiếc xe tải cần một chuyến đại tu? Có lẽ, chúng ta đã quen với việc hôn nhân là một hành trình dài, mà ai cũng phải cố gắng để bước sóng đôi cùng người bạn đường mình đã chọn. Có lẽ, chúng ta đã quen nghĩ hạnh phúc là luôn luôn được nương tựa, được chở che. Có lẽ, cũng nhiều người đàn ông khác đã không đủ tự tin để tuyên bố mình cần hư hỏng, cần thông cảm, cần bảo trì chính thức; thay vào đó, họ ra vẻ mình vẫn ổn, rồi âm thầm đi tìm một chốn khác để được nghỉ ngơi...
Đó mới là "hư hỏng" thật, phải không vợ? Đến lúc hư hỏng kiểu đó rồi thì rất khó, hoặc không thể bảo trì sửa chữa gì được nữa.
Theo VNE
Loại rễ cây khiến người ốm yếu, không có nhu cầu trở nên sung mãn Đây thực chất là loại rễ cây hay bị nhầm là củ, vốn dùng trong các bài xuân dược của vua chúa xưa. Thảo dược này có thể khiến người ốm yếu trở nên sung mãn, tăng nhu cầu tình dục. "Muốn cho xanh tóc đỏ da/ Rủ nhau lên núi tìm hà thủ ô" - câu thơ này đã phần nào phản...