‘Đánh ghen văn minh’ có gì mà đáng tự hào, cũng là một lần bị phản bội đấy thôi!
Ừ thì cũng khôn ngoan hơn đấy, nhưng cái niềm tự hào ấy sao mà thật xót xa và chua chát làm sao!
Khi chồng ngoại tình, một khi người vợ còn muốn giữ chồng, muốn bảo tồn cuộc hôn nhân, thì ắt hẳn sẽ dùng mọi cách để kéo chồng về bên vợ con, đánh dẹp người thứ 3 phá bĩnh kia. Có chị em được cho là thông minh sẽ dùng mưu “hiểm” không cần mạnh chân mạnh tay, không dính dáng tới luật pháp, có chị em xốc nổi, nóng nảy và mù quáng hơn, dùng những cách bạo lực dã man, làm nhục tình địch ở chốn công cộng, dằn mặt khiến cô ta sợ mất mật mà rời xa chồng mình. Và người ta luôn khen ngợi, nể phục, khuyến khích học theo trường hợp thứ nhất, cũng như chê trách, coi thường trường hợp thứ 2.
Thế nhưng, thông minh thì sao, mà không thông minh thì cũng sao, suy cho cùng bản chất cũng là đánh ghen, và sự thật là chồng bạn đã ngoại tình! Con bò nhà bạn nuôi bấy lâu nay, tự dưng phá chuồng sổng ra đi lêu lổng với con bò cái nào đó khác ngoài đường, thì dù bạn bắt trói, đánh mắng bắt nó về hay dụ dỗ ngọt ngào để nó tự động quay lại nhà, chẳng phải cũng là một lần bạn làm mất bò à? Ở đây không hề so sánh đàn ông với con bò, chỉ là lấy ví dụ minh họa như vậy mà thôi.
Dù ngoài mặt có người khôn ngoan hơn có người dại khờ hơn, thì nỗi đau bị phụ tình mà mỗi người phụ nữ ấy phải mang đều giống nhau cả! Có gì mà đáng tự hào đâu, nếu như biết cách đánh ghen thông minh? Có người đắc ý, tự hào vì đã nhẹ nhàng, im lặng, không ai hay biết mà kéo được chồng về từ tay kẻ thứ 3, đâu có như ai kia, đánh ghen xong thì cả thiên hạ biết, rồi đem ra mổ xẻ bàn luận tùm lum, chồng thì chán ghét, chỉ muốn li dị nhanh hơn. Ừ thì đúng là ít thiệt hại hơn thật, nhưng cái niềm tự hào ấy sao mà thật xót xa và chua chát làm sao!
Từ bao giờ nhỉ, chỉ có chị em phụ nữ truyền tay nhau bí kíp giữ chồng, rỉ tai nhau những mưu chước đánh ghen khiến bồ tởn đến già còn chồng sẽ ngoan như cún con cúp đuôi quay về. Hình như chẳng thấy đàn ông đàn ang nào bàn tán về vấn đề ấy trên các diễn đàn dành cho đàn ông thì phải. Chỉ thấy họ hỏi nhau “làm thế nào đi ngoại tình mà vợ không biết”, rồi “chán vợ rồi lại có em đồng nghiệp đang lả lơi mời gọi thì có nên “xơi” không”, hay “bồ nhí em nó có thai rồi, em phải làm thế nào đây hả các bác”, v.v… Riêng điểm này thôi cũng đã thấy, phụ nữ ở cái xứ này còn khổ, thiệt thòi biết nhường nào!
‘Đánh ghen văn minh’ thì có gì mà đáng tự hào? (Ảnh minh họa)
Thôi thì phụ nữ chúng ta đừng để “mất bò mới lo làm chuồng”. Ấy, không phải là chăm sóc con bò ấy tận răng, chiều chuộng nó như chiều vong để hy vọng nó biết ta tốt, biết ta hết lòng với nó mà nể tình sẽ không đắm đuối con bò nào khác ngoài đường đâu! Phụ nữ là cứ phải đẹp, phải thơm, phải tự lập, phải tự tin, rồi tình yêu tự khắc đến! Chăm chồng vừa thôi, hi sinh vì nhà chồng đu đủ là được, còn lại là phải dành cho bản thân!
Đàn ông là cứ thích đẹp, thích ngọt trước đã, còn cái vụ hi sinh hay tình nghĩa sâu nặng, mời xếp sau! Thế mới nên chuyện, có những gã chồng mải miết chạy theo em bồ trẻ măng non tơ nhưng chỉ biết nhằm vào cái ví của họ, sẵn sàng hắt hủi lạnh nhạt người vợ nguyện nhịn đói để gã có được miếng ngon, vì chị ấy luộm thuộm, sồ sề! Sự thật phũ phàng nhưng chị em phụ nữ phải chấp nhận đi thôi! Đã xa lắm cái thời “gái có công chồng chẳng phụ” rồi! Nên là thôi thì xin lỗi cánh đàn ông nhé, dù chúng tôi có là vợ của các anh, thì chúng tôi cũng cứ là phải yêu cái thân mình trước. À biết đâu có ngày, chúng tôi lại thành “vợ cũ” của các anh thì sao, dễ lắm!
Video đang HOT
Phụ nữ cứ sống như thế, cứ găm những tư tưởng như thế trong đầu, lấy đó làm phương châm, kim chỉ nam sống, thì dù có chuyện gì xảy ra, dù một ngày xấu trời chồng có về thông báo “anh muốn li dị để cưới người khác”, thì cũng chẳng đến nỗi suy sụp, tuyệt vọng đâu mà! Lại càng chẳng có chuyện trở thành nhân vật nữ vừa đáng thương vừa đáng giận trong câu chuyện đánh ghen giữa phố, trở thành người vợ vì yêu chồng, vì quá căm phẫn khi bị phụ bạc mà làm ra những hành động dại dột phương hại đến cả chính bản thân và gia đình mình!
Theo Ngoisao
Tan cửa, nát nhà vì... chồng đắm đuối với Euro
Còn chưa kịp lên tiếng chỉ trích, tôi đã choáng váng nhận ngay một cái tát mạnh đến nỗi khiến tôi ngã lăn ra.
Vợ chồng tôi sống được gần 7 năm, cũng có một cháu gái 4 tuổi rồi. Chồng tôi nói chung cũng thương vợ con. Lương lậu hàng tháng anh đều đưa đủ để tôi chi tiêu trong gia đình. Đi làm về thì chơi với con, hoặc phụ tôi dọn dẹp nhà cửa.
Con bệnh, anh cũng lo lắng, túc trực bệnh viện chăm sóc. Thôi thì cũng tạm gọi là 'soái chồng'.
Nhưng chồng tôi có một đam mê khiến tôi vô cùng khổ sở: Mê đá banh. Cũng may anh không cá độ, nếu không chắc gia đình tôi ra đường ở lâu rồi.
Cứ cuối tuần, thay vì dành thời gian cho vợ con thì chồng tôi lại ôm giày đi đá banh cùng mấy chiến hữu trong cơ quan.
Đá nguyên ngày, chiều đi nhậu, thế là xong, chẳng cần biết vợ con làm gì, cần gì. Mà anh cưng chiều quả bóng của mình như thể nó mới là vợ anh. Đá ngoài sân thì nó phải dơ, thế mà anh rửa cẩn thận, rồi lau chùi sạch bóng.
Ảnh minh họa
Nhiều lần, tôi tự so sánh mình không bằng trái banh thì anh cười xòa. Anh bảo đam mê bóng đá là sở thích tao nhã của cánh đàn ông. Nên tôi đừng dại mà can thiệp vào. Ừ thì tôi cũng có can thiệp đâu, chỉ là thấy tủi cái thân thôi.
Trong nhà cũng toàn hình các cầu thủ nổi tiếng trên thế giới. Chồng tôi hâm mộ họ còn hơn mấy đứa trẻ tuổi teen hâm mộ ca sĩ Hàn quốc. Lâu lâu, chẳng hiểu anh kiếm đâu ra tấm hình có chữ ký của thần tượng.
Thế là anh vui suốt mấy ngày, nâng niu, trân trọng như thể đó là người thật. Con gái dám đụng tới là bị anh quát cho một trận ngay.
Cũng vì cái tính ham đá banh quá độ của chồng nên mùa Euro tới, tôi buồn thúi ruột. Chồng tôi mê đến mức anh xin nghỉ phép nửa tháng để ở nhà xem đá banh cho đã.
Đi làm về mệt, thấy chồng ngồi ỳ trên ghế salon, miệng la hét, thú thật tôi tức đến mức hộc máu. Coi ở nhà chưa đã, anh còn chạy ra quán cà phê ngồi lì từ khi ăn cơm xong cho đến sáng hôm sau.
Tôi giận quá nên cũng chẳng thèm điện, tự đi tự về được. Tôi chỉ nói đúng 1 câu: 'Cứ thức đêm coi đi, nếu đổ bệnh thì tự kêu mấy trái banh mua thuốc cho mà uống. Đừng gọi tới tui'.
Mới mấy hôm mà chồng tôi nhìn xuống sắc đến mức thảm hại. Đầu tóc dài rối tung, 2 mắt thâm quầng như mắt gấu trúc, da dẻ sạm đen lại vì thức khuya nhiều. Tôi nhìn cũng xót nhưng thôi cũng kệ. Cho chừa...
Tôi cũng không định can thiệp vào chuyện banh bóng của anh. Nhưng thử hỏi, một người đi làm về rồi lao vào dọn dẹp, nấu nướng, lo cho con.
Còn một người ở nhà suốt ngày đến cái nhà không quét nổi, quần áo đầy thau không phơi được, chén bát đầy bồn không rửa cái nào thì ai mà không nổi điên.
Tối hôm qua, tôi gọi điện báo về trễ vì phải gặp đối tác nước ngoài. Tôi dặn chồng mua cháo cho con ăn, rồi tranh thủ tắm con giúp tôi. Anh ừ ừ trong điện thoại với thái độ gắt gỏng.
Ảnh minh họa
Tới gần 8h tôi về. Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi không sao kiềm chế được. Chồng tôi đang gác chân coi đá bóng, tay còn vỗ đen đét lên đùi. Nhà cửa tan hoang không khác gì bãi chiến trường.
Con gái tôi thì mặt mày lấm lem, trên miệng còn vương cả cọng mỳ gói dài. Rồi giấy vệ sinh được trải dài từ nhà vệ sinh ra tận salon. Chai nước suối, tô ăn mì còn nguyên trên bàn.
Máu nóng bốc lên cùng sự mệt mỏi và chán nản mấy hôm nay tích tụ, tôi lao tới tắt phụt tivi. Còn chưa kịp lên tiếng chỉ trích, tôi đã choáng váng nhận ngay một cái tát mạnh đến nỗi khiến tôi ngã lăn ra của chồng.
'Thứ mất dạy'. Nói rồi, anh bỏ ra xe đi thẳng, chẳng thèm nghe vợ nói một câu hay nhìn con lấy một lần. Tôi sững sờ trước mọi chuyện diễn biến quá nhanh.
Con gái thấy tôi bị bố đánh thì chạy tới ôm lấy tôi. Cả 2 mẹ con tôi đều khóc ròng trong căn nhà bẩn thỉu.
Tôi chán quá. Giờ tôi hận luôn đá bóng, đá banh. Tôi nên làm gì để chồng giảm bớt đam mê mà nghĩ đến vợ con đây mọi người?
Theo Minhphuong/Netnews
Cưới hơn 1 năm, nhưng tháng nào tôi cũng lên giường với tình cũ Tôi thật sự không biết mình là loại đàn bà gì nữa... nhưng tôi không có cách nào có thể dứt ra. Tôi đồng ý cưới Lâm trong cơn nóng giận bồng bôt nhất thời với Trung, người yêu tôi. Tôi và Trung yêu nhau khi tôi và anh cùng đang đi học, tình yêu kéo dài hơn 2 năm cho đến khi...