Đánh ghen, bắt “tình địch” lột quần áo đưa tới đồn công an
Nghi vợ ngoại tình, Hùng cùng đồng bọn ép anh Hậu viết “ bản tường trình” rồi lột hết áo quần của anh này, dẫn giải nạn nhân tới đồn công an.
Một vụ đánh ghen. Ảnh minh họa.
Ngày 22/1, Công an huyện Tân Thành khởi tố vụ án, khởi tố bị can, cấm di khỏi nơi cư tru đối với Dương Văn Hùng (39 tuổi, trú tại đường Bình Giã, phường 10, TP.Vũng Tàu) và Nguyễn Mạnh Dũng (33 tuổi, quê Hà Nội) về hành vi “Bắt giữ người trái pháp luật và làm nhục người khác”.
12h trưa ngày 19/1/2012, Dương Văn Hùng cùng với Nguyễn Mạnh Dũng (33 tuổi, quê Hà Nội) và Lê Văn Sơn (22 tuổi, quê Quảng Ngãi, đều tạm trú tại huyện Tân Thành) cùng ngồi nhậu tại quán thịt dê 35 (TT.Phú Mỹ, huyện Tân Thành, BR-VT).
Trong lúc cả ba người đang hào hứng thì có người gọi điện thoại cho Hùng báo rằng vợ của Hùng là chị Vũ Thị Thủy đang “ ngoại tình” với một người đàn ông tên Hậu.
Hùng bỏ nhậu, lấy xe máy phóng về nhà nhằm xác minh nhưng lại không thấy vợ ở nhà bèn lên xe ôtô tải (biển số 54M-5994) lái xe đến phía sau khu trung tâm hành chính huyện Tân Thành (khu phố Vạn Hạnh, TT.Phú Mỹ, huyện Tân Thành) để tìm vợ.
Phát hiện chiếc xe máy Honda Air Blade của vợ đang dựng bền ngoài phòng trọ, Hùng gọi điện thoại cho hai chiến hữu là Sơn và Dũng (đang ngồi nhậu tại quán thị dê 35) đề nghị giúp bắt vụ ngoại tình của vợ.
5 phút sau, Sơn và Dũng có mặt trước cửa phòng trọ. Hùng định dùng sức đạp cửa xông vào nhưng vừa động khẽ cửa đã mở (do cửa khép hờ, không khóa). Xông vào phòng trọ Hùng cùng hai chiến hữu phát hiện anh Hậu đang nói chuyện với vợ mình bèn xông vào đánh anh này tới tấp.
Chị Thủy lao vào can ngăn nhưng bị chồng hất ra. Nhân cơ hội này anh Hậu vùng bỏ chạy nhưng vừa đến cửa thì bị Sơn và Dũng bắt giữ đưa vào phòng trọ.
Video đang HOT
Tại đây, anh Hậu bị Hùng ép phải viết “bản tường trình” ngoại tình với chị Thủy rồi bắt anh này đưa lên xe ôtô tải, biển số 54M-5994 và cùng với Sơn, Dũng áp giải đến khu vực núi xã Hội Bài (huyện Tân Thành).
Hùng lại buộc anh Hậu viết “bản tường trình” ngoại tình lần thứ hai rồi lấy dây vải trói tay lột hết áo quần của anh Hậu. Anh Hậu trong tình trạng không mảnh vải cho thân bị Hùng, Sơn và Dũng đưa lên ô tô dẫn giải đến nhà bố mẹ vợ để “tố” chuyện chị Thủy đi ngoại tình.
Sau đó Hùng cùng Sơn và Dũng tiếp dẫn giải anh Hậu về nhà mình thông báo cho hàng xóm biết việc vợ mình ngoại tình rồi chở anh Hậu đến Công an TT.Phú Mỹ “trình báo”.
Cả 3 hỉ hả dẫn tình địch bị trói không mảnh vải trên người vào đồn công an thì ngay sau đó Công an Phú Mỹ lập biển và bắt tạm giữ Hùng, Sơn và Dũng về hành vi: “Bắt giữ người trái pháp luật và làm nhục người khác”.
Theo xahoi
Mại dâm Đồ Sơn: "Thương hiệu" bất thành văn của du lịch Hải Phòng?
Để giữ gìn "thương hiệu", sau khi "hoàn thành nhiệm vụ", các em bao giờ cũng chào khách rất lễ phép và lặng lẽ đi ra không một lời đòi hỏi.
Mại dâm Đồ Sơn là thực trạng nhức nhối (Ảnh minh họa)
Từ khâu quản lý phục vụ của các nhà "đầu tư" (chủ chứa), tới các em "chim bói cá" (gái mại dâm) đều được các nhà chứa "tập huấn", nâng tầm "chuyên nghiệp hóa" chặt chẽ, tinh vi tới khó lường.
"Khoán"... theo ngày
Nếu đem "dịch vụ tươi mát" ở các phố biển ra để mà so sánh như Sầm Sơn, Cửa Lò, Hải Thịnh, Quất Lâm... thì Đồ Sơn đứng tốp đầu, thuộc hàng siêu cao thủ, lừng danh với 2 chữ C (casino và cave). Nói về gái ở đây, từ khách du lịch đến dân chơi "đá gà đá vịt" đều phải gật gù mà thừa nhận rằng: Nhan sắc, hình thể đẹp cộng với lòng "yêu nghề" đã tạo cho các em có một sức hút ghê gớm với khách làng chơi. Các em được gọi theo tên thời thượng là gái mại dâm... "công nghệ số".
Chẳng ai lạ C, từ lâu Đồ Sơn đã nổi tiếng với 3 "khu đèn đỏ" lúc nào cũng có tới cả vài trăm em trẻ đẹp, giá rẻ sẵn sàng phục vụ. Không ít người đã quả quyết, mại dâm ở Đồ Sơn công khai tới mức trở thành một "ngành công nghiệp", từ khâu quản lý tới phục vụ đã nâng lên tầm "chuyên nghiệp hóa". Tư duy các nhà "đầu tư" (chủ chứa) cho rằng, dịch vụ tốt tươi này buộc phải tồn tại ở địa danh này - " không thể khác được"- H. gã chủ chứa có máu mặt ở khu 2 quả quyết.
Sau hồi "chém gió", bất ngờ H. đặt câu hỏi: "Nếu không có "cái ấy", ông, khách du lịch... còn ai nữa muốn đến Đồ Sơn chỉ để tắm "ao biển" đục ngầu hay không?" rồi gã cười nham nhở.
Chân đã từng bước tới và mắt đã mười mươi nhìn rõ, ở Đồ Sơn, dường như nạn mại dâm không còn che giấu... Chả vậy ngồi ở quán nước vỉa hè, nghe mấy em "hàng" miệng oang oang kể đủ ngón "tiểu xảo" quanh chuyện giường chiếu, son phấn,... Trao đổi về "công việc" ấy, các em thường dùng ngôn từ như là một nghề nghiệp bình thường đã được xã hội thừa nhận từ lâu. Kiểu như "đi làm", "xong khoán chưa"...
Tôi tới một nhà nghỉ ở khu 2, hơn chục em đứng sát nhau lố nhố, ăn mặc kiểu "có cũng như không", nhưng nom toàn là "các chị hết đát" mặt trát phấn son xanh đỏ như... "chim bói cá" ở các thành phố dạt về tìm "tép riu", đắt rẻ đi tuốt tuột. Tôi đưa tiền trả xe ôm sau khi "bo" thêm 50 ngàn, định bụng tìm một chỗ bình yên sát biển, nhưng dưới ánh đèn mờ đỏ quạch, có cả chục em đang đứng "phơi hàng" để khách chọn lựa.
Dù đã ngồi ở góc tối khuất, một em vẫn nhìn thấy tôi. Tiến về phía tôi, miệng nói như mê sảng "mở hàng em cái", nói xong em tung mông ngồi thỏm vào lòng, tranh thủ tình tứ "mắt chơm chớp" đầy quyến rũ làm "hớp hồn" khách. Sau màn tiếp thị "khủng bố" không làm "xiêu lòng" vị khách là tôi, em lanh lợi chuyển "chiêu" tình cảm.
Em bảo tên Hiền, mới 19 tuổi nhưng đã có thâm niên "2 năm trong nghề", quê tận Phú Thọ. "Trước em đi làm ở Hà Nội, khu Cầu Diễn, nhưng ở đấy làm ăn khó khăn quá nên dạt về đây. Ở đây mỗi lần đi khách được ít tiền, nhưng mùa du lịch đông khách lắm nên cũng kiếm được kha khá. Cuộc đời cứ trôi dạt ra đến tận bãi biển thế này, người ta gọi bọn em là "ghẹ" kể cũng đúng" - cô ả thỏ thẻ.
Trong vô số câu chuyện "mỏ đỏ" kể về nghề, ngoài tính chất chuyên nghiệp của công việc đang làm, thì các chủ chứa ở đây quản lý khá chặt chẽ và tinh vi. Theo đó, tất cả các gái mại dâm ở đây được chủ chứa "giao khoán" 20 khách /ngày với mức ăn chia là "cưa đôi", nếu vượt "năng suất" thì số tiền đi khách, em sẽ được hưởng trọn.
Xưa chỉ nghe thấy từ "khoán" dành cho người lao động, nay các chủ chứa ra cả "mức khoán" cho gái mại dâm, điều mà không ai có thể tưởng tượng được. Kể tới đây, em kéo tuột tôi đứng dậy bảo, "anh vào giúp em đủ khoán..."!
Có cả "bảng lương"
Anh Quang - chủ một nhà nghỉ tại khu 3 cho biết, gái mại dâm ở đây được thu gom và quản lý rất chuyên nghiệp, có cả sổ chấm công, kê bảng lương cho nhân viên đàng hoàng. Các em muốn sống ở "miền đất hứa" này phải trẻ, đẹp, chiều khách và đặc biệt phải rất... yêu nghề.
Theo anh Quang thì ở đây có khoảng 1/3 gái mại dâm được thuyên chuyển, mua bán từ nơi khác về, 1/3 là các cô gái tự tìm đến làm việc. Phần còn lại được gọi là của quý, tức là con nhà lành.
Mỗi nhà hàng lớn thường có nhiều vệ tinh đi săn lùng con gái ở cổng các xí nghiệp, cơ quan nhiều lao động nữ. Trong vai những tay công tử đẹp mã, giàu sang, bọn này lân la tại các tiệm may, quán gội đầu, chụp ảnh gần đó rồi làm quen, rủ đi chơi, hát karaoke. Khi con mồi đã cắn câu, bọn chúng bắt đầu đưa họ đi chơi Đồ Sơn ăn chơi, hát hò thỏa sức rồi giữa chừng kiếm cớ ra ngoài. Mấy tiếng sau, chủ quán vào cùng một số tay anh chị đòi tiền với con số khoảng vài triệu đồng. Thế là mỗi cô bị đẩy vào một phòng và bị dọa nạt uy hiếp... Loại hàng theo kiểu này các chủ nhà nghỉ có thể khai thác khắp nơi với đội ngũ "cộng tác viên" hùng hậu.
"Thủ tục" để trở thành một "nhà đầu tư" ở "khu công nghiệp không khói" này vô cùng đơn giản", đa số các em đến Đồ Sơn đều tự nguyện, không bị ai ép buộc, vì vậy chẳng mấy em hận đời, hận tình hay bị bán mua mà đơn giản chỉ coi đây là một cách dễ kiếm tiền.
Công an thị xã Đồ Sơn cho biết, qua một số lần bắt quả tang các nhà nghỉ hoạt động mại dâm đều thu được những cuốn sổ ghi chép của chủ chứa. Tên người bán dâm được viết tắt, kẻ ô, chấm công theo ký hiệu cho mỗi lần đi khách.
Theo anh Quang giải thích rằng, ký hiệu "n" là tàu nhanh, "c" là chậm (qua đêm), sau mỗi ký hiệu đó là tên viết tắt của các nhà hàng mà gái mại dâm trú ngụ. Ghi sổ chấm công cũng là một thủ đoạn để khống chế gái mại dâm. Các cô không được lấy tiền đi khách ngay vì chủ sẽ chấm công và cuối tháng mới được trả tiền. Mỗi lần đi khách, một cô được 100- 150 ngàn đồng, còn lại là "nhà đầu tư" hưởng. Người nào khi có việc như ốm đau, về quê mới được trả ít một. Làm như vậy, không ai dám vứt bỏ công lao của mình mà bỏ trốn.
Các nhà hàng ở đây, có nhiều nơi không có phòng riêng kín đáo vì theo chủ chứa thì làm như vậy sẽ "vướng mắt" công an. Có nhà xây hầm dưới đất để cất giấu tiếp viên. Gái mại dâm được trang bị một chiếc vòng đeo cổ mặt nhựa điều khiển từ xa, khi vòng phát sáng một nhịp là đã hết giờ, ba nhịp là "có động".
Để giữ gìn "thương hiệu", sau khi "hoàn thành nhiệm vụ", các em bao giờ cũng chào khách rất lễ phép và lặng lẽ đi ra không một lời đòi hỏi dù không được cho thêm tiền. Các cơ sở lưu trú tư nhân hầu như đều có nhân viên và thực hiện việc luân chuyển, trao đổi một cách nhuần nhuyễn. Không tranh giành, không chặt chém, lừa gạt...
Quả như người ta nói "không đi không biết Đồ Sơn" và Đồ Sơn mà tôi biết trong bài viết này là sự buông lỏng quản lý của các nhà chức trách địa phương, hay là không biết để tệ nạn mại dâm ở đây công khai tới mức trở thành một "ngành công nghiệp".
Theo xahoi
Gái gọi vật vã kiếm tiền về quê ăn Tết bằng cách... giảm giá Thời buổi khó khăn, các em "gái gọi mới" cũng buộc phải vận động để kiếm sống, kiếm thu nhập, bằng cách giảm giá, nếu không giảm giá thì chỉ có nước ế khách. Gái mại dâm vào mùa ế khách Ngồi với tôi trong một quán cafe khu Hồ Đắc Di, đúng trung tâm của "khu công nghiệp tình dục mới của...