Đán.h đổi tất cả để được l.y hô.n chồng
Để có thể l.y hô.n và nuôi 2 con nhỏ, cái giá chị phải đán.h đổi cho nhà chồng thật chẳng nhỏ chút nào…
Sau rất nhiều đêm suy nghĩ kĩ càng, chị quyết định sẽ l.y hô.n với chồng, đưa 2 con về sống cùng bố mẹ.
Nói về lí do chị muốn l.y hô.n với chồng thì có thể gói gọn trong 3 lí do chính. Thứ nhất, chị đã hết tình cảm với chồng, do trong 5 năm sống chung anh đã làm quá nhiều việc khiến chị tổn thương. Những việc ấy có kể ra cả ngày cũng không hết, trong giờ phút này, khi đã quyết định buông bỏ, chị cũng không muốn nhắc lại nữa, chị muốn quên hết tất cả để có thể bắt đầu 1 cuộc sống mới.
Thứ 2, các con chị hiện tại rất thiếu thốn tình cảm, thậm chí là cả từ chị – người mẹ của chúng. Và đó là điều chị không muốn tiếp diễn thêm nữa. Bố chúng chẳng hề quan tâm đến chúng, ông bà nội chúng cũng vì quan niệm trọng nam khinh nữ mà lạnh nhạt, thờ ơ với 2 đứa con gái của chị. Còn chị, ngày làm trên công ty, tối về lại quay cuồng với đủ thứ việc nhà, cuối tuần ngày nghỉ cũng không được yên với những yêu sách rất vô lí của mẹ chồng, chị chẳng còn mấy thời gian dành cho con. Nhiều lúc nhìn con đứa lớn 4 tuổ.i tự dỗ dành đứ.a b.é 2 tuổ.i, chị thấy thương xót vô cùng.
Thêm một lí do nữa, đó là bố mẹ chị. Có lẽ là ngược đời nếu như chị nói chị l.y hô.n là vì bố mẹ mình vì có bố mẹ nào đẹp mặt hay sung sướng khi có con gái l.y hô.n? Nhưng trong hoàn cảnh của chị thì lại khác. Bố mẹ chị chỉ có 1 cô con gái duy nhất là chị, luôn ước mong con gái học xong sẽ trở về quê làm việc, lấy chồng gần nhà cho ông bà được gần con gần cháu. Nhưng duyên cái số đưa đẩy, chị bỏ lại 2 cụ ở quê lủi thủi với nhau để đi làm vợ, làm dâu nhà người trên thành phố. 5 năm đi lấy chồng, nhiều khi chị không nói nhưng mẹ chị nhạy cảm cũng đoán được con gái không hạnh phúc. Và cũng đã có lần, ông bà không cầm được nước mắt bảo chị: “Có gì cứ về đây với bố mẹ!”. Chỉ 1 câu nói thế thôi đã khiến chị phải bật khóc ngon lành. Vì thế, trong phần đời còn lại, chị mong mỏi sẽ được sống cùng và chăm sóc những người yêu thương nhất của mình – đó chính là bố mẹ và 2 con chị.
Video đang HOT
Anh cũng quá rõ, chị sẽ không bao giờ muốn để con lại cho anh (Ảnh minh họa).
Chị đã quyết định l.y hô.n, nghĩa là đó là quyết định của chị, không phụ thuộc vào sự đồng ý của chồng hay không, kể cả anh không chấp nhận kí đơn thì chị cũng hoàn toàn có thể đơn phương li dị. Chị đã nghĩ như thế, quyết tâm như thế, nhưng cuối cùng dự định của chị lại gặp phải vướng mắc: anh đòi chia con – điều mà chị nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ màng tới. Chị đã nói chuyện thẳng thắn với anh về chuyện chị muốn nuôi cả 2 con, vì chị biết, rõ ràng anh muốn gây khó dễ cho chị chứ không hẳn là muốn nuôi con. Y như những gì chị đoán trước, anh đã thản nhiên đề nghị chị từ bỏ tất cả tài sản đáng lẽ chị được hưởng, chấp nhận ra đi tay trắng thì anh sẽ để chị được quyền nuôi cả 2 con!
Chị sững người trước những đề nghị của anh. Những gì anh chị có hiện tại là mồ hôi công sức của cả 2 gây dựng lên, căn nhà này cũng là 2 người tích góp, vay mượn mà có được, thậm chí là của chị phần hơn, vì anh hết mang tiề.n đi làm ăn chung với bạn thua lỗ rồi c.á cượ.c bóng đá nợ nần đủ kiểu. Vậy mà giờ anh nỡ bắt chị từ bỏ tất cả cho anh hưởng hết. Anh cũng thật biết đán.h vào điểm yếu của chị. Anh biết thừa rằng, nếu ra tòa anh kiên quyết đòi nuôi 1 đứa con thì khả năng cao là anh sẽ đạt được nguyện vọng. Còn chị, anh cũng quá rõ, chị sẽ không bao giờ muốn để con lại cho anh. Thế là anh vin vào những điều đó để ép buộc chị, chiếm đoạt tài sản đáng lẽ là của chị một cách danh chính ngôn thuận!
Có người khuyên chị, cứ để lại cho anh ta 1 đứa, rồi xem có chán ngán mà gọi chị đến đón đi vội hay không. Làm thế, tài sản sẽ được bảo toàn, chỉ tội con gái chị phải chịu thiệt thòi một chút mà thôi. Đó cũng là 1 phương án, nhưng chị không nỡ mang con mình ra để đán.h cược, giả dụ anh ta gan lì và ngoan cố, không trả con cho chị, để bé phải khổ sở thì sao? Chị nhất định sẽ đau lòng lắm!
Vì thế, sau khi suy nghĩ, cân nhắc kĩ càng, chị quyết định đồng ý với đề nghị của chồng, và cũng không cần trợ cấp nuôi con. Một kẻ mang con ra để kì kèo, mặc cả với chị hòng chiếm lợi thì thiết nghĩ, con chị cũng chẳng cần một người bố như vậy, cũng chẳng thể mong chờ anh ta có trách nhiệm với con. Còn tiề.n ư, quan trọng thật đấy, nhưng có thể kiếm lại, hơn nữa, giờ đây chị vẫn còn có chốn để tìm về, thi gan với anh ta chỉ làm chị thêm mất thời gian và khổ các con mà thôi.
Nhìn người từng đầu gối tay ấp lại có đến 2 mặt con với mình cười sung sướng khi cầm trên tay tờ đơn có chữ kí của chị ghi rõ nhường toàn bộ tài sản cho anh ta mà chị thấy thật cay đắng. Thế nhưng chị cũng không buồn bởi với chị, con cái là tài sản lớn nhất của cuộc đời mình. Chị chỉ thấy hơi chua chát vì người đàn ông chị từng yêu lại mang con cái ra để cò kè với chị….
Theo Ngoisao
Tự mình phải biết thương lấy mình
Cô bạn gái của tôi mới đây lên cơn ghen lồng lộn khi phát hiện chồng ngoạ.i tìn.h. Cô ấy đòi triệu tập cả bố mẹ, anh em, gia đình nội ngoại. Trong cuộc họp gia đình, cô chẳng giữ nổi bình tĩnh mà xa xả tố tội chồng, khóc lóc kêu than số chẳng ra gì, hết lòng vì chồng con, gia đình như vậy mà chồng còn nảy nòi thói hư tật xấu.
Trong cơn ghen vật vã trông cô thật thảm hại với mái tóc nhuộm nâu màu đã bạc thếch sang vàng, chân đen lộ quá nửa đầu, những lọn tóc xơ lấm tấm trên vầng trán rịn mồ hôi, vết chân chim hằn rõ nơi khóe mắt đặc biệt mỗi lúc cơn ấm ức lên tới cao trào ép nước mắt ứa ra.
Cuộc họp gia đình có bố mẹ, anh em dâu rể, những người thường ngày không ở chung nhà, nhưng trông cô chẳng vì thế mà lịch sự hơn. Bộ đồ giản dị vẫn mặc thường ngày, điểm khác duy nhất là tạp dề không đeo trước ngực. Hai mắt thâm quầng lộ rõ sự mệt mỏi, thiếu sức sống.
Theo những gì cô kể lể thì anh chồng đúng là bội bạc, và cô thì chẳng còn có thể chê ở điểm nào. Vợ chồng lấy nhau từ tay trắng. "Phi thương bất phú", cô liều mình bỏ công việc lương ba cọc ba đồng ra đời lăn lộn kinh doanh. Bắt đầu là một sạp hàng nho nhỏ ở chợ. Gặp thời cơ thuận lợi lại thêm tính tình chăm chỉ, biết tích góp nên nhà bắt đầu có của ăn của để. Vốn lớn hơn cô tính mở rộng làm ăn, nâng cấp lên cửa hàng. Khi mọi việc đã đi vào ổn định mới bàn giao cho chồng tiếp quản, bản thân rút về lo nội trợ, chăm con. Cơm nước cô lo ngày ba bữa, đưa đón con cái đi học, chúng tắm rửa, ăn uống cũng một bàn tay đảm đang của cô lo. Cô quan niệm, phụ nữ là phải biết hậu thuẫn cho chồng. Đàn bà khôn ngoan cách mấy cũng vẫn chỉ là đàn bà, công to việc lớn nên giao lại đàn ông. Ve vuốt cái sĩ của chồng, hết lòng cung phụng chồng mới là cách giữ chồng hoàn hảo nhất!
Ngẫm ra cô ấy đúng là đức hạnh vẹn toàn. Chẳng thế mà khi bố chồng bắt đầu mở lời khuyên con dâu bình tĩnh soi xét mọi vấn đề, hôn nhân trục trặc chắc chắn do lỗi của cả hai, thì cô gào lên: "Con xin bố, con chẳng có lỗi gì. Chồng con mới là người có lỗi!".
Trong cơn gào khóc vì bị phản bội cô quên mất tuổ.i thanh xuân, nét trẻ trung của mình đã bị đán.h cắp sau chuỗi ngày lăn lộn gây dựng kinh tế. Thời điểm "rút về hậu phương" lẽ ra cô phải có thời gian hơn để chăm chút cho bản thân, lấy lại sắc vóc, nhưng trái lại, cô càng trở nên lam lũ, thậm chí bận bịu hơn với những việc không tên.
Thoắt cái ngẩng đầu lên đã thấy cuộc hôn nhân của mình chệch lái. Ngoài ba mươi chồng vẫn phong độ, lại đĩnh đạc hơn với công việc giao tế, kinh doanh, trong khi cô chớm tuổ.i băm đã trở nên già cỗi, quanh quẩn trong bốn bức tường. Thời điểm duy nhất cô ra ngoài là lúc đi chợ và đưa đón các con tới lớp. Hạn chế giao tiếp càng khiến cô xuề xòa hơn. Thế mà cô rất bận, bận đến nỗi không đủ thời gian nhận ra tiếng chép miệng thở dài của chồng mỗi khi ngắm vợ trước giờ đi ngủ.
Rất khó để những thành viên trong gia đình tụ họp hôm ấy nói cho cô hiểu cô "có lỗi" ở đâu. Cô làm vợ, làm mẹ trọn vẹn thế. Chỉ có mỗi điều cô không hiểu: Tự mình phải biết thương lấy mình, chẳng ai có thể làm điều đó tốt hơn mình đâu. Đừng để đến lúc xảy ra chuyện, có hối cũng chẳng bao giờ lấy lại được.
Theo VNE
Núi không cao bằng mẹ Cưới chưa đầy năm mà không biết bao nhiêu lần Xuyến nước mắt ngắn dài "mách tội" Thuyết: "Tao không sống với hắn nữa, phải ly dị thôi, ức không chịu được". Xuyến ức không chịu được vì kiểu coi mẹ hơn vợ của chồng. Vì chồng về đến nhà là hỏi: Mẹ đâu? Ngồi vào bàn ăn là gắp thức ăn cho...