Danh ca Khánh Ly: Bây giờ yêu nhau phải biểu hiện bằng dao bằng búa
Khánh Ly ở tuổi 72 khởi động tour xuyên Việt Khánh Ly: 55 năm hát tình ca từ 9/9 tại Nhà hát Lớn Hà Nội, sau đó lần lượt qua Nha Trang (17.9), Huế (23.9), TPHCM (29.9) và Đà Lạt (7.10).
Đây là lần lưu diễn trong nước dài nhất của Khánh Ly được bà tổ chức để tri ân các nhạc sĩ. Chương trình được chia làm 4 chương gồm các bài hát từ thời Nguyễn Văn Khánh, Văn Cao, Phạm Duy, Đoàn Chuẩn… cho tới Phú Quang, Thanh Tùng. Riêng chương 2 dành cho tác phẩm Trịnh Công Sơn.
Càng nói càng sai
Tôi xin được trở về, bắt đầu từ nơi mình sinh ra, để tìm mơ ước của mình. Dù với tuổi của tôi bây giờ nói tới những mơ ước không thành là điều không nên. Vì không ai có thể làm lại cuộc đời hay sửa chữa những lầm lỗi của mình ở độ tuổi này. Tất cả đều đã trễ rồi. Nhưng tôi vẫn muốn được trở về nơi tôi đã bắt đầu. Như ông Trịnh Công Sơn đã viết trong Một cõi đi về, ai rồi cũng phải trở về căn nhà của mình. Đây cũng là dịp nói lòng biết ơn những người đã dâng cho đời những tình khúc biến khổ đau thành hạnh phúc, những người hy vọng xóa đi những giọt nước mắt thay bằng nụ cười. Mà đôi khi chúng ta bỏ quên, xem nhẹ, chỉ chú ý đến người trình bày mà thôi.
Nếu mình bỏ cuộc đời bây giờ, nó uổng quá. Mình sống chưa đủ, mình hát chưa đủ. Nhìn lại 55 năm trong 2-3 tiếng với tôi không đủ đâu. Tôi yêu hát vô cùng. Mấy năm vừa rồi tôi đứng có một chân (Khánh Ly bị thần kinh tọa- PV), tôi đi hát mà tôi đứng có chân thôi đó. Mà tôi vẫn cứ tiếp tục. Tới nơi một cái là đến họp báo, đến viện tâm thần (riết tôi cũng gần gần giống tâm thần), đi tới chùa, đi lễ nhà thờ… Trong lòng tôi cầu nguyện Chúa cho con sức khỏe con đi được tới nơi con làm được công việc này rồi chết… Có việc không phải mình đi thì không được. Mà không đi thì ở nhà cho rồi.
Thí dụ trưa nay đi làm đẹp gặp nhà báo, tôi bước hụt bậc thang. Mà tôi tưởng đầu gối tôi đi chơi chỗ khác rồi. Đến đây đau lắm, thôi bây giờ đỡ rồi. Hát cũng vậy. Ca sĩ, nói để các anh chị thương, họ cảm, họ ho, họ đói, họ mệt, nhưng không ai có thể làm thay công việc của họ được. Tới giờ họ phải hát. Vậy mà có ông tổ thương, Chúa thương, Phật thương, ai cũng hát ro ro cho hết chương trình, vào trong đau tiếp. Tất cả ca sĩ đều giống nhau cả. Cho nên tôi chỉ xin lúc nào có chuyện gì nói đến ca sĩ thì các nhà báo nói nhẹ nhẹ chút, mà hòa giải là điều tốt nhất. Tại người xưa có câu hay lắm: Càng nói càng sai.
Khánh Ly mong muốn có thêm nhiều người đồng hành với chương trình thiện nguyện Vòng tay nhân ái do bà khởi xướng. Ảnh: Minh Tâm HD.
Lòng còn muốn yêu…
Video đang HOT
Ngày xưa khi đi hát với ông Trịnh Công Sơn, có một cái phòng của hội họa sĩ trẻ. Nó trống không, không bàn ghế. Các ông bạn trẻ cứ nằm xếp lớp. Khoảng hai chục ông, có mình mình là đàn bà thôi mà không dính ông nào cả. Không có thằng nào tán tỉnh mình cả. Thế mới đau. Họ đâu có già mà tán người xấu, phải tán người đẹp. Hoặc có thể thời đó hiền lắm. Yêu nhau không có mạnh bạo như bây giờ. Bây giờ yêu nhau phải biểu hiện tình yêu bằng dao bằng búa…
Ngày xưa tình yêu nó đẹp như những giọt mưa, hạt sương, nhẹ nhàng thơ mộng. Chỉ cần nhìn nhau là đủ biết người đó có yêu mình hay không. Và mình đáp lại cũng bằng ánh mắt của mình thôi. Nhưng thật tiếc là từ bé tới lớn chẳng có ai nhìn tôi bằng cặp mắt yêu đương cả. Cho đến giờ này tôi vẫn thắc mắc là tại sao tôi không có được tình yêu như thế. Tôi là người rất mơ mộng, yêu mà cầm tay là sướng lắm, điện thoại, viết thư tình. Cho tới giờ này tôi cũng còn muốn yêu như thế. Nhưng tôi không được như thế.
Anh hỏi có đại gia nào từng tặng quà cho tôi không thì tôi cũng không biết. Ai hỏi tôi cái gì tôi cũng đều bán cái cho ông này (chỉ người quản lý, ca sĩ Quang Thành- PV). Ví dụ mời tôi đi ăn cơm chẳng hạn. Lòng không muốn đi nhưng không từ chối được. Show mình không thích nhưng không thể từ chối. Thì tôi đều đẩy cho ông này.
Rồi nhận lời hát mà người ta hỏi cat-xê sao tôi không biết nói. Tôi không thể nào nói anh phải trả cho tôi từng này tiền. Thế thôi tôi đưa ông này. Rồi ông này đi cầm tiền cho tôi. Rồi đưa tiền cho tôi, tôi cũng không cầm. Ông này mang gửi con tôi. Tôi không phải là thánh nhưng tôi không biết những cái đó. Khi chồng tôi mất, tôi hoàn toàn không biết cái gì cả. Từ giấy tờ, nhà cửa, bảo hiểm, xe cộ. Tôi không hiểu như thế là tốt hay xấu. Nhà tôi thì chỉ muốn tôi toàn tâm toàn ý cho việc hát mà thôi. Ông ấy góp ý, em phải hát những bài này, em phải mặc những loại áo dài trơn, đừng có bông hoa nhiều quá. Phải ăn như thế này để giữ sức khỏe, phải nhận những show này vì của nhà chùa gây quỹ, người ta không đưa tiền cho em cũng không sao…
Nhưng mà ông cũng nói: “Nếu mà em không ăn thì tốt hơn!”. Chồng tôi là người Công giáo. Ông ấy đi cầu nguyện: “Xin Đức Mẹ cho vợ con bớt ăn!”. Ngày xưa các cụ nói ở nhà vâng lời cha mẹ, đi lấy chồng thì vâng lời chồng. Giờ chồng đi khỏi thì vâng lời con. Tôi nghĩ tôi không vâng lời cha mẹ. Đấy là điều tôi ân hận. Vì nếu tôi vâng lời cha mẹ thì có lẽ tôi khá hơn. Nhưng được cái tôi rất vâng lời chồng và rất sợ con. Tôi cũng hay cả nể nhất là với bạn bè, thành ra chồng tôi còn cầu nguyện thêm điều này nữa: “Xin Chúa cho vợ con biết nói không”. Tôi không bao giờ biết nói không cả. Ví dụ người ta nhờ mình mượn tiền. Tôi cũng đi mượn giùm, rồi trả giùm luôn.
Theo N.M.H (ghi) (Tiền phong)
Văn Cao - Phạm Duy: Tình bạn tri kỷ dù tính cách trái ngược
Họa sĩ Văn Thao, con trai trai trưởng của nhạc sĩ Văn Cao gửi đến Zing.vn bài viết về tình bạn không dễ gì có được giữa 2 cái tên lớn của âm nhạc Việt Nam: Văn Cao và Phạm Duy.
Họa sĩ Văn Thao, con trai trưởng của nhạc sĩ Văn Cao gửi đến Zing.vn bài viết về tình bạn không dễ gì có được giữa hai cây đại thụ của nền tân nhạc Việt Nam - Phạm Duy và Văn Cao.
Họa sĩ Văn Thao - con trai nhạc sĩ Văn Cao.
Văn Cao khuyên Phạm Duy theo nghiệp sáng tác
Văn Cao và Phạm Duy quen nhau vào năm 1944 tại Hải Phòng trong một cơ duyên âm nhạc rất thú vị. Lúc đó Phạm Duy là một giọng ca tân nhạc rất lãng tử, vừa đàn, vừa hát trong gánh hát cải lương Đức Huy - Charlot Miều. Gánh hát này đưa Phạm Duy đi khắp mọi miền Tổ quốc, từ Bắc chí Nam, khiến chàng trai trẻ mở mang tầm mắt và tự nhiên là nhân tố quan trọng để ông giới thiệu các sáng tác tân nhạc đến toàn thể nhân dân.
Một lần gánh hát Đức Huy đến Hải Phòng biểu diễn và Phạm Duy gây ấn tượng khi vừa chơi guitar, vừa hát bài Buồn tàn thu của Văn Cao. Phạm Duy không hề biết rằng, lúc đó Văn Cao cũng đang sống ở Hải Phòng. Bạn bè của Văn Cao là Trần Liễn, Doãn Tòng đi xem hát về nói ngay với Văn Cao: "Có một tay ca sĩ trẻ hát bài Buồn tàn thu của mày rất hay". Văn Cao khá nhạc nhiên và quyết định đi nghe Phạm Duy hát.
Sau đêm hôm đó, một người bạn đã dẫn Phạm Duy đến nhà Văn Cao ở góc bến Bính, Hải Phòng. Và tình bạn của hai người bắt đầu từ đó. Phạm Duy lưu lại xứ hoa phượng đỏ một thời gian và có nhiều dịp trao đổi về âm nhạc với tác giả Buồn tàn thu. Văn Cao khuyên Phạm Duy nên đi vào nghiệp sáng tác, chứ không chỉ là một ca sĩ du ca. Phạm Duy đồng ý và quyết tâm trở thành một nhạc sĩ. Những nốt nhạc đầu tiên do Phạm Duy có sự góp ý, trao đổi của người bạn Văn Cao.
Phạm Duy là một nghệ sĩ du ca nên ông chỉ lưu lại Hải Phòng một thời gian không dài rồi lại tiếp tục hành trình âm nhạc của mình trên khắp nẻo đường Tổ quốc. Sau khi trở thành bạn, Phạm Duy biểu diễn nhiều sáng tác của Văn Cao và góp phần không nhỏ vào việc giới thiệu âm nhạc của tác giả Tiến quân ca đến đông đảo công chúng. Bên cạnh việc biểu diễn, Phạm Duy bắt đầu cho ra đời những ca khúc đầu tiên.
Một điều thú vị là những ca khúc ban đầu của Phạm Duy bị ảnh hưởng khá nhiều từ các sáng tác của Văn Cao, thậm chí nội dung một số ca khúc cũng có sự tiếp nối và phát triển từ âm nhạc của tác giả Mùa xuân đầu tiên. Ví như Văn Cao có Trương Chi thì Phạm Duy có Khối tình Trương Chi, Văn Cao có Trường ca sông Lô thì Phạm Duy có Tiếng hát trên sông Lô, Văn Cao có Thiên thai thì Phạm Duy có Tiếng sáoThiên Thai,...
Từng cãi nhau vì tính cách bất đồng
Phạm Duy là người phóng túng, đào hoa.
Sau Cách mạng tháng 8, Văn Cao gặp lại Phạm Duy ở Hà Nội. Hai người thường xuyên gặp nhau ở phòng trà trên góc phố Hàng Gai. Đến khi toàn quốc kháng chiến Văn Cao được lệnh đưa giới văn nghệ rời khỏi thủ đô để đi tản cư. Văn Cao cố tìm gặp Phạm Duy, tìm mãi mới thấy bạn mình ở Phố Huế. Văn Cao khuyên Phạm Duy đi tản cư để tiếp tục sinh hoạt văn nghệ phục vụ nhân dân nhưng Phạm Duy bướng chưa chịu đi ngay, bảo bao giờ đánh thật mới đi.
Lo cho bạn, Văn Cao đưa cho Phạm Duy một tờ giấy giới thiệu có chữ ký của ông Võ Nguyên Giáp và dặn là khi nào kháng chiến nổ ra thì tìm đến Đài Phát thanh để sinh hoạt. Phạm Duy sinh hoạt ở Đài Phát thanh trong thời gian nổ ra cuộc kháng chiến toàn quốc và có thể nói Văn Cao chính là người đã vận động Phạm Duy đi theo cách mạng.
Năm 1947, đang ở chiến khu Việt Bắc, Văn Cao nhận nhiệm vụ mở một quán cà phê ca nhạc ở Biên Thùy (Lào Cai) để thu thập tin tức phục vụ cho cách mạng. Văn Cao nhắn Phạm Duy lên miền ngược biểu diễn âm nhạc. Phạm Duy lên ngay và hai người lại có điều kiện để cùng nhau đàm đạo về nghệ thuật.
Nhưng Phạm Duy vốn là một người phóng khoáng lại đào hoa, tích cách này khác hẳn với Văn Cao và không phù hợp trong môi trường kháng chiến. Văn Cao từng nhiều lần tranh cãi với Phạm Duy và điều này, nhưng Phạm Duy không nghe. Và cuối cùng Phạm Duy quyết định chia tay bạn mình và tiếp tục con đường du ca, sau chuyển dần vào Nam sinh hoạt.
Phạm Duy coi Văn Cao là thầy
Văn Cao được Phạm Duy coi như một người thầy.
Sau này, Phạm Duy trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng ở miền Nam trước khi sang định cư ở Mỹ. Thời gian này, Văn Cao và Phạm Duy không có liên lạc trực tiếp nhưng cũng thường xuyên hỏi thăm nhau qua giới bạn bè. Đến khi Phạm Duy về nước ở tuổi xế chiều thì Văn Cao đã không còn.
Phạm Duy đến thăm gia đình tôi khi đã đã qua ngưỡng tuổi xưa nay hiếm, ông ngậm ngùi thắp hương cho người bạn quá cố. Tôi dẫn ông đi thăm mộ cha mình và được ông kể lại nhiều câu chuyện thú vị về tình bạn của họ. Phạm Duy không ngại nhận mình là một người đào hoa, "sát gái" trong khi Văn Cao "cực kỳ nhát" trong các mối quan hệ tình cảm.
Tính cách của Phạm Duy và Văn Cao hoàn toàn trái ngược nhưng hai người vẫn có thể trở thành tri kỷ trong âm nhạc vì cả hai trọng cái tài của nhau. Khi trả lời phỏng vấn của một cơ quan báo chí quốc tế về Phạm Duy, Văn Cao nói rằng: "Đứng về phương diện nghệ thuật, Phạm Duy là một trong những nhạc sĩ có nhiều đóng góp cho tân nhạc Việt Nam. Và theo tôi, Phạm Duy thực sự là một nhà văn hóa".
Phạm Duy cũng nhiều lần thể hiện sự mến trọng dành cho người bạn tri kỷ của mình. Trong một lần được mời sang giảng dạy tại khoa phương Đông của một trường đại học bên Mỹ, Phạm Duy không ngại thổ lộ rằng: "Tôi có vinh dự ngày hôm nay là nhờ công rất lớn của Văn Cao - một người tôi coi như thầy". Còn trong cuốn hồi ký của mình, Phạm Duy viết: "Tôi tôn trọng và vô cùng cảm phục Văn Cao".
Theo Zing
Phát ngôn 'giật tanh tách' của sao Việt tuần qua Sao Việt có nhiều phát ngôn đáng nhớ trong tuần qua. Điểm lại những phát ngôn 'giật tanh tách' của các sao Việt như: Đàm Vĩnh Hưng, Hồ Ngọc Hà, Khánh Ly và Minh Tú. Đàm Vĩnh Hưng Sao Việt - Đàm Vĩnh Hưng có phát ngôn đáng chú ý trong tuần qua Trong một bài phỏng vấn mới đây, khi được hỏi:...