Đang yêu bạn trai… bị mẹ phát hiện
Khi chúng tôi đang trao nhau nụ hôn đắm đuối thì bỗng nhiên mẹ xuất hiện… (Ảnh minh họa)
Mẹ dường như không kiềm chế được sự giận dữ khi nhìn thấy cảnh ấy nên đã lao vào tát tôi hai cái đau điếng và không ngần ngại buông những lời cay độc trước mặt Tùng…
Hôm kia, tôi tình cờ đọc được bài viết “Bắt gặp con gái đang yêu bạn trai”, trái tim tôi như nghẹn ứ lại khi nhớ đến cái ngày kinh hoàng ấy cách đây hơn hai năm. Cũng vì sự việc đó diễn ra nên giờ đây, tôi dường như trở thành một con người khác, sống khép mình và lặng lẽ… và nhiều người không nghi ngại khi nói tôi mắc bệnh tự kỉ.
Cách đây hơn hai năm, tôi còn là cô sinh viên năm thứ nhất. Trong suốt những năm học phổ thông, tôi chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào việc học và trong suốt 12 năm, tôi đều đạt được danh hiệu học sinh giỏi. Khi thi vào Đại học, tôi đỗ thủ khoa vào một trường Đại học danh tiếng trong thành phố. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ làm phật lòng bố mẹ điều gì, cũng như chưa bao giờ khiến bố mẹ thất vọng về thành tích học tập của mình, trái lại, bố mẹ luôn luôn tự hào về “cô con gái rượu” chăm ngoan, học giỏi và cũng không kém phần xinh đẹp của mình.
Lên Đại học, tôi vẫn luôn đứng nhất nhì lớp về thành tích học tập, cũng như tham gia tích cực các hoạt động tình nguyện của Trường, Đoàn, Hội và là cây văn nghệ khá nổi ở trường. Ở lớp, tôi luôn nhận được những lời khen ngợi của thầy cô cũng như những tình cảm yêu mến của bạn bè. Ở nhà, tôi cũng luôn là niềm tự hào của bố mẹ, là tấm gương sáng cho em trai và lũ trẻ con hàng xóm.
Và rồi, một cô bé hồn nhiên, ngây thơ cũng bắt đầu có những rung động đầu đời với một cậu bạn học cùng lớp. Tôi là lớp trường, Tùng là bí thư, hai chúng tôi là những cán bộ đoàn năng nổ và thành tích học tập cũng luôn luôn đứng Top của lớp. Có Tùng bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống của mình hạnh phúc và ý nghĩa hơn nhiều… và sau những giờ học căng thẳng trên lớp, chúng tôi cũng có một khoảng thời gian được ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn nho nhỏ trong cuộc sống, cũng như luôn giúp đỡ nhau trong học tập.
Và rồi, chuyện tình yêu của tôi và Tùng cũng bị mẹ phát hiện ra. Mẹ cấm tôi: “Không được yêu đương gì hết. Tuổi con còn quá trẻ, con phải biết phấn đấu học tập cho tương lai sau này. Nếu cứ sa đà vào yêu đương, con sẽ không tập trung vào việc học được nữa”. Dù biết mẹ ngăn cấm cũng chỉ vì muốn tốt cho mình nên lúc ấy, tôi ngoan ngoãn “ Dạ, vâng” và vẫn hi vọng tìm cơ hội để chia sẻ với mẹ những suy nghĩ của mình.
Video đang HOT
Có Tùng bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống của mình hạnh phúc và ý nghĩa hơn nhiều… (Ảnh minh họa)
Một hôm, khi hai mẹ con đợi bố về ăn cơm tối, tôi đã gần gũi mẹ và tâm sự với mẹ chuyện tình yêu của mình. Tôi muốn nói chuyện với mẹ như hai người lớn nói chuyện với nhau và không ngần ngại bày tỏ quan điểm: “ Thật ra, con và Tùng có cảm tình với nhau nhưng tình cảm của chúng con rất trong sáng. Hai chúng con yêu nhau và luôn động viên nhau học tập tốt hơn và bọn con vẫn luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập. Hơn nữa, Tùng là người tốt, ở bên bạn ấy, con cảm nhận được sự quan tâm chân thành của bạn ấy dành cho mình”… Trái lại với những gì tôi mong đợi, mẹ một mực phản đối: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, mẹ không muốn con yêu sớm. Bây giờ cuộc sống của con đang rất tốt, thành tích học tập của con cũng rất tốt… nếu con yêu vào thì sẽ bị xao nhãng việc học. Hơn nữa, mẹ thấy con và Tùng không có tương lai, cậu ấy chỉ là một chàng trai nhà quê mà thôi con ạ! Hãy nghĩ đến tương lai của mình, đừng để những tình cảm không đâu làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình”…. Nói rồi, mẹ lên gác chuẩn bị đồ đạc cho bố mai đi công tác, bỏ lại tôi một mình với sự trống trải và những câu hỏi “Tại sao…”, “Tại sao…” và “Tại sao…”…
Dù mẹ có ngăn cấm thì tình yêu của tôi dành cho Tùng vẫn không thay đổi nhưng dường như Tùng cảm nhận được những tín hiệu không tốt từ phía mẹ tôi. Nhưng không vì lẽ đó mà tình cảm của Tùng dành cho tôi thay đổi, trái lại, Tùng luôn cố gắng để hoàn thiện bản thân mình hơn nữa, cũng như đặt ra những mục tiêu để hai đứa phấn đấu cho tương lai và hạnh phúc của mình…
Cho đến một ngày tôi bị ốm khá nặng và không đi học được. Sau giờ tan học hôm đó, Tùng đã đến nhà thăm tôi. Thấy tôi đau ốm, mặt mũi hốc hác, Tùng rất thương và lo lắng cho tôi. Tùng giặt khăn ướt và đắp lên trán tôi, rồi cầm chặt tay tôi và động viên tôi “Giang cố gắng mau khỏe để còn đến trường học tập nữa nhé! Mấy hôm nay không thấy Giang trong lớp, Tùng nhớ Giang lắm, chỉ mong hết giờ để đến thăm Giang thôi đó”… giây phút ấy, tôi thực sự cảm động về sự quan tâm của Tùng dành cho mình và tôi đã thấy mình khỏe hơn rất nhiều khi nghe được những tình cảm chân thành của Tùng dành cho tôi…
Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy và ôm lấy cổ tùng… rồi chúng tôi đã trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào và hạnh phúc nhất. Nhưng hỡi ôi! Khi chúng tôi đang đắm đuối hôn nhau thì mẹ tôi đã về và đứng ngoài cửa phòng từ lúc nào không hay biết. Mẹ dường như không kiềm chế được sự giận dữ khi nhìn thấy cảnh ấy nên đã lao vào tát tôi hai cái đau điếng và không ngần ngại buông những lời cay độc trước mặt Tùng: “Cậu về đi và đừng bao giờ phải để tôi phải nhìn thấy cái mặt đáng ghét của cậu nữa. Đúng là đồ nhà quê, cứ thấy con gái nhà lành là cứ lao vào. Cậu không biết thân biết phận, lại cứ thích đũa mốc chòi mâm son sao?”… Nói xong mẹ cầm cổ áo kéo Tùng ra ngoài và không quên “trả lại” túi cam vào giỏ xe cho cậu ấy. Chứng kiến cảnh người yêu bị mẹ mình đối xử bất công và ghẻ lạnh như vậy, tôi thật sự đau đớn và xấu hổ. Nhìn dáng Tùng trên chiếc xe mini cà tàng cứ khuất xa dần, tôi không kìm được nỗi xót xa vì những hành động tàn nhẫn và những lời nói xúc phạm của mẹ dành cho cậu ấy.
Hai năm tôi vẫn đau đáu một tình yêu câm nín dành cho Tùng mà không dám nói… (Ảnh minh họa)
Kể từ đó, Tùng không còn quan tâm, chăm sóc tôi như trước và tôi cũng không còn mặt mũi nào nói chuyện với Tùng nữa. Mỗi ngày bước chân lên giảng đường, mỗi lần đối mặt với Tùng, tôi không khỏi xấu hổ vì những hành động và câu nói đay nghiến của mẹ tôi dành cho cậu ấy. Thi thoảng, tôi lại bắt gặp ánh nhìn buồn bã của Tùng dành cho tôi… và tôi hiểu, chúng tôi vẫn còn yêu nhau nhiều lắm nhưng dường như cả hai đều không thể vượt qua được sự cấm đoán gay gắt của mẹ tôi.
Cũng kể từ ngày đó, tôi không còn yêu quý và kính trọng mẹ như trước đây nữa. Mẹ trong mắt tôi bây giờ thật xấu xa và ích kỉ. Chính mẹ đã phá đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhất của tôi và đã đẩy tôi vào cuộc sống cô độc, không bè bạn, không người chia sẻ… và từ một cô sinh viên năng động, vui vẻ, tôi dần dần thu mình vào “vỏ ốc” và gặm nhấm nỗi cô đơn một mình…
Giờ đây, tôi không còn là cô sinh viên giỏi của lớp, không còn những thành tích học tập đáng nể, không còn là cái tên được thầy cô nhắc đến mỗi giờ học nữa… tôi bây giờ chỉ là một cô sinh viên bình thường và kết quả học tập từ Top 5 cao nhất của lớp đã lùi xuống Top 10 sinh viên có điểm tổng kết kém nhất lớp.
Mọi chuyện đã xảy ra cách đây hơn hai năm nhưng tôi vẫn không thể nào quên được cái ngày kinh khủng ấy. Chính vì sự ngăn cấm của mẹ đã khiến tôi mất đi tình yêu đầu đời đẹp nhất, mất đi sự tự tin của bản thân mình… và hơn hết, mẹ đã khiến tôi mất hết niềm tin vào tình yêu và cuộc sống…
Dẫu biết người mẹ nào chẳng thương yêu và lo lắng cho con mình, mẹ tôi cũng vậy thôi! Nhưng tại sao mẹ lại độc đoán với tôi như thế? Tình yêu đâu có gì là xấu, “chàng trai nhà quê” đâu có gì là xấu? Tại sao mẹ lại ngăn cấm tình yêu của chúng tôi trong khi mẹ cũng chỉ là một cô gái quê lấy bố tôi là một người thành phố? Tại sao “người nhà quê” lại khinh thường “người nhà quê” như vậy? Ừ thì, người ta nhà quê nhưng người ta có học, có tham vọng, có ý chí… và quan trọng hơn là người ta có tình yêu chân thành dành cho con gái mẹ, chứ không là kiểu bông đùa, bỡn cợt như một số chàng trai “thành phố” vẫn thường đối xử với những cô gái nhẹ dạ, cả tin…
Hai năm đã trôi qua, hai năm tôi vẫn không thoát khỏi cảm giác tội lỗi và xấu hổ mỗi khi đối mặt với Tùng. Hai năm tôi vẫn đau đáu một tình yêu câm nín dành cho Tùng mà không dám nói… và hai năm qua, hình ảnh chàng trai gầy gò đạp chiếc xe mi ni cà tàng và túi cam bị trả lại trong giỏ xe khuất dần sau dãy phố vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí tôi…
Lam Chiều (Theo Bưu Điện Việt Nam)
May mà em không xinh
Anh cần một người như yêu bên cạnh, chỉ để nghe anh nói, nhìn anh say... (Ảnh minh họa)
Khi anh buồn, cô đơn hay thất bại trong thương trường và bị ai kia rũ bỏ, anh cần một người như yêu bên cạnh, chỉ để nghe anh nói, nhìn anh say...
Khi yêu thì không hiểu vì sao nhưng khi chia tay thì có cả trăm ngàn lý do để rũ bỏ...
May mà em không xinh nên em tự cho mình cơ hội lả lơi mà chẳng sợ bị đánh giá không đoan chính, ngoan hiền. Em càng tự do hơn vì thời gian là tài sản, em chu du thiên hạ, học hỏi, em bù đắp phần hơn thay vì nhan sắc là sự tự tin, độc lập và mạnh mẽ... Em tự thưởng cho mình những bữa ăn ngon, thêm gia vị vào cuộc sống. Em thấy mình càng thêm duyên dáng, vì có lẽ trời thương em chân ngắn, da nâu nên đã cho em sự sắc sảo và tính cách thú vị, nhẹ nhàng, bao dung, độ lượng hơn. Em biết tha thứ cho anh, quan tâm và chăm sóc anh thay vì mắt em bồ câu, môi em đỏ mọng mà em lấy nước mắt đàn áp.
May mà em không xinh nên em nhường anh đứng trước, cho anh có được cái tự hào mà em vẫn vuốt ve, mơn trớn danh vọng, bản ngã sự thành đạt của anh, biết xoa dịu nỗi đau và làm anh nguôi ngoai cơn giận.
May mà em không xinh nên em không từ chối cho anh cơ hội gặp gỡ (Ảnh minh họa)
May mà em không xinh nên em biết kìm chế, em để anh phong lưu, anh đa tình... Bỗng một ngày online, anh gặp một ả cực thông minh sắc sảo, anh ngưỡng mộ và ao ước gặp, anh nghĩ ngay tới một chân dài không? Hay đàn ông thường ngoái cổ nhìn theo một cô gái trẻ đẹp tấm tắc khen để bàn luận nhưng lại nặng lòng cho một nhan sắc bình thường, một đôi chân ngắn nhưng luôn bên cạnh, để hiểu anh và để yêu anh hơn? Chẳng lẽ cuộc sống của anh chỉ có chân dài và nhàn nhạt thế ư?
May mà em không xinh nên em không từ chối cho anh cơ hội gặp gỡ. Khi anh buồn, cô đơn hay thất bại trong thương trường và bị ai kia rũ bỏ, anh cần một người như yêu bên cạnh, chỉ để nghe anh nói, nhìn anh say... Thậm chí lúc đó anh sẽ phải đi tìm, cần những người như em làm chỗ dựa. Anh hiểu không nước mắt đàn ông, chảy trong lòng mặn chát...
Nhưng mà em không xinh nên em không thể nắm tay anh lúc đó, thiên hạ sẽ cười chê em "cố đấm ăn xôi". Nhưng em là bạn anh, em sẽ quan tâm anh, sẽ ủi cho anh bộ áo quần, lo cho anh một vài bữa cơm, cho anh ở trọ không lấy tiền, còn em dọn về với mẹ... Nhường anh căn hộ nhỏ, em gom góp từ những ánh nhìn mỉa mai làn da, mái tóc của trang lứa mà em phấn đấu..
Vì vậy ở nơi đây, anh nhớ chăm sóc, cảm nhận và anh cứ ngưỡng mộ anh đi nhé! Có đầy đủ những điều anh muốn và online đi anh, nickname tự đăng nhập, người anh khao khát mong gặp, âm thầm nhớ ngày xưa ngay bên cạnh anh đấy! Ai bảo, đã có rất nhiều yêu thương anh vẫn đặt tên mình là lonelyboy, tự anh từ chối hạnh phúc của mình nhé!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Cánh đồng Bồ công anh Khi anh biết tình yêu của mình dành cho em lớn lao như thế nào... cũng là ngày lên bước lên xe hoa cùng người đàn ông khác (Ảnh minh họa) 7 năm về trước anh may mắn được quen em, 6 năm về trước anh quá hạnh phúc khi được em yêu và giờ đây em không còn bên anh nữa nhưng...