Đang nơm nớp sợ công ty đuổi việc vì doanh thu sụt giảm, tôi vỡ òa hạnh phúc khi nhận được tin nhắn sếp gửi lúc nửa đêm
Từ trước đến giờ, cả phòng tôi đều biết sếp của mình là người tâm lý, chuyên môn lại cao. Thế nhưng sau lần này, mọi người càng biết ơn trước hành động của chị.
Chào mọi người, tôi năm nay 30 tuổi. Hiện tại, tôi là một nhân viên văn phòng. Trước đây, tôi khá áp lực về chuyện công việc. Khối lượng việc phải xử lý rất nhiều, sếp lại yêu cầu cao khiến tôi luôn cảm thấy ngột ngạt.
Thú thật, thời gian ấy, tôi luôn sợ tiếp xúc với sếp vì nghĩ chị cứng nhắc. Có điều nói đi cũng phải nói lại, sếp khắt khe với chúng tôi vì cấp trên yêu cầu. Bù lại, mỗi lần chúng tôi gặp phải sai sót, chị là người đứng mũi chịu sào và chưa bao giờ để nhân viên như chúng tôi nhận trách nhiệm một mình.
Thế rồi đợt này, công ty của chúng tôi làm việc online. Mọi người đều rất nghiêm túc nhưng doanh thu của công ty không được tốt cho lắm. Chúng tôi đã nghe phong thanh rằng phòng mình sẽ có một người phải nghỉ việc. Thời điểm kinh tế khó khăn, ai cũng không muốn mất việc.
Video đang HOT
Còn nếu không làm theo tập thể, lương tâm tôi thấy áy náy, mọi người cũng sẽ đánh giá tôi hẹp hòi. (Ảnh minh họa)
Có lẽ vì biết nhân viên làm việc trong lo sợ nên 11 giờ đêm qua, sếp bỗng gửi cho chúng tôi một tin nhắn rất dài. Chị nói đúng là công ty đang có ý định sẽ thanh lọc nhân sự và phòng tôi là một trong số đó. Tuy nhiên, thời gian qua, chúng tôi đã làm việc rất tốt. Chị đã xin cấp trên để cả phòng được bảo toàn số lượng. Đổi lại, từ giờ đến cuối năm, sếp sẽ chủ động nhận một nửa lương và không lấy tiền hoa hồng từ phía công ty.
Người không biết thì nghĩ lương của sếp tôi cao lắm. Thật ra lương chị cũng chỉ hơn nhân viên bình thường vài triệu. Đã vậy, chị còn phải nuôi hai đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn. Thấy sếp hy sinh vì nhân viên, một số người trong phòng tôi nảy ra ý định mỗi người sẽ trích 2 triệu để đóng góp với chị, trước mắt là trong tháng này.
Bản thân tôi rất quý sếp và muốn góp sức với mọi người, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, tôi không biết phải lấy tiền từ đâu, tiền lương sắp tới cũng đều có dự định cả rồi. Còn nếu không làm theo tập thể, lương tâm tôi thấy áy náy, mọi người cũng sẽ đánh giá tôi hẹp hòi. Tôi nên làm gì để trọn vẹn đôi đường đây?
(linhly…@gmail.com)
Quyết định lấy chồng nhưng tôi còn áy náy về người yêu cũ nhiều lắm
Anh luôn nói tôi không có lỗi nhưng tôi là người nói lời chia tay anh, tôi cảm giác mình là người phản bội.
Tôi và anh học chung trường đại học, chúng tôi yêu nhau khi cả hai bước vào năm thứ 3. Cũng như bao đôi lứa khác, chúng tôi hạnh phúc bên nhau và có rất nhiều dự định cho tương lai.
Anh yêu tôi và tôi cũng yêu anh rất nhiều, chúng tôi đã về thăm nhà nhau và bố mẹ hai bên đều vui vẻ vun vào cho chúng tôi. Chuẩn bị ra trường, anh trao tôi nhẫn cầu hôn, chỉ đợi khi có công việc là chúng tôi tổ chức đám cưới.
Thế rồi trước ngày bảo vệ tốt nghiệp, anh gặp tai nạn. Tôi như chết lặng bởi tin sét đánh đó. Tới viện thăm anh, chăm sóc anh, tôi thương anh nhiều hơn. Tỉnh dậy sau ca phẫu thuật anh động viên tôi quay về trường ôn thi cho tốt, anh sẽ ổn.
Tôi tự nhủ lòng mình sẽ thi thật tốt rồi về bên anh, chăm sóc anh, cho dù anh có thế nào tôi cũng sẽ ở bên anh.
Anh về nhà sau khi đã đi qua nhiều viện lớn. Bác sĩ nói anh có hồi phục được hay không phải chờ thời gian, ít nhất 6 tháng. Nhưng cả năm trời anh vẫn thế, rồi năm thứ 2, thứ 3, anh vẫn không đi lại được bằng đôi chân của mình, anh phải dùng xe lăn cả đời.
Sau khi ra trường, tôi về tỉnh nhà công tác, chúng tôi thường xuyên liên lạc, nói chuyện với nhau qua điện thoại, qua mạng internet. Một năm 2-3 lần tôi bắt xe tới thăm anh, quãng đường gần 100km tôi thấy xa thật xa, không như những lần tôi cùng anh về thăm ba mẹ.
Ba mẹ tôi thỉnh thoảng lại hỏi "Thế thằng nớ đi lại được chưa?" Tôi chỉ biết nói "Dạ chưa" rồi quay đi giấu giọt nước mắt. Tôi hiểu ba mẹ tôi lo cho tôi, lo cho tương lai của anh và tôi, tôi chơi vơi và mệt mỏi. Nhiều khi buồn lắm, cần một bờ vai dựa vào tôi lại không dám tâm sự cùng anh bởi tôi sợ anh lại lo, tôi cứ âm thầm chịu đựng.
Rồi người ấy xuất hiện và yêu tôi, tôi chưa yêu người ta nhưng người ta xuất hiện đúng lúc tôi cần. Tôi tâm sự mọi chuyện với người ấy, họ chấp nhận quá khứ của tôi và nói sẽ cùng tôi làm bạn với anh. Ba mẹ tôi cũng ưng người ấy và nói tôi nên đồng ý, hãy nghĩ xa cho tương lai của chính mình rồi cô, dì tôi cũng vun vào.
Ngày kỉ niệm 7 năm yêu nhau, tôi đã nói lời chia tay anh, tôi khóc ròng còn anh lại vui vẻ đồng ý. Tôi hỏi anh vì sao, anh nói bắt tôi chờ đợi 5 năm để anh phục hồi thế là quá đủ và thấy có lỗi với tôi bởi những năm thanh xuân ấy tôi đã dành cho anh.
Tôi xin lỗi anh mà anh không nhận, anh khuyên nhủ tôi, dặn dò tôi đủ điều. Anh nói sẽ làm anh trai để nghe vợ chồng tôi sau này tâm sự nếu cần. Nhìn anh vui vẻ nhưng tôi biết anh buồn lắm, còn tôi thì đau. Anh luôn nói tôi không có lỗi nhưng tôi là người nói lời chia tay anh, tôi cảm giác mình là người phản bội. Nỗi buồn ấy cứ canh cánh trong lòng tôi, không biết khi nào tôi mới bớt cảm giác có lỗi này.
Con ốm tìm chồng cũ bị vứt cho 50k đuổi đi, về nhận tin nhắn tôi vỡ òa hạnh phúc Khi quay trở lại bệnh viện, tôi phát hiện điện thoại có tin nhắn mới. Mở ra đọc, hóa ra là tin nhắn của chồng cũ. Nhìn từng dòng anh gửi, nước mắt tôi cứ thế rơi ướt đẫm hai má. Tôi và chồng cũ ly hôn cách đây 2 năm do mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng quá gay gắt, không...