“Đằng nào mai cũng ly hôn rồi nên đêm nay chúng ta lưu niệm tí”
Chồng dụi đầu vào lưng mình “thì đằng nào mai cũng ly hôn rồi nên đêm này chúng ta lưu niệm tí”. Mình bật cười, anh cũng cười.
Vợ chồng mình chỉ kết hôn 1 lần nhưng đã tuyên ngôn ly hôn được dăm ba chục lần. Các bước đều đầy đủ, từ xô xát cãi vã đến viết đơn, ký đơn, chỉ thiếu mỗi bước nộp lên tòa. Nghĩ lại đó đều là những kỷ niệm đáng nhớ và phần nào làm cuộc hôn nhân của mình thêm màu sắc.
Thuở yêu nhau động tí là mình đòi chia tay, cưới nhau về thì mình đòi ly hôn. Nói trắng ra thì chẳng ai muốn đã cưới nhau lại hăm hở chia tay cả, nhất là phụ nữ lại càng sợ điều đó. Nhưng không hiểu sao từ “ly hôn” cứ nằm ở cửa miệng, cãi nhau dăm ba câu thể nào mình cũng phọt ra hai từ đó.
Lần đầu tiên nghe mình đòi ly hôn, chồng hoang mang cực độ, mặt đang đỏ gay gắt vì cãi nhau bỗng chuyển sang trắng bệch. Anh từ cãi lại cáu mình vì sao nói ra điều đó dễ dàng thế, hỏi mình có yêu chồng không, có tôn trọng cuộc hôn nhân này không mà lại nói vậy. Mình sướng rơn trong bụng nhưng mặt cứ giả vờ kênh kiệu, tự nhủ thầm “có ngu mới ly hôn”.
Lần thứ hai, mình lại hùng hổ đòi chia tay. Chồng không mắng nữa mà lạnh lùng đáp “anh cho em suy nghĩ lại, lúc nào bình tĩnh rồi mình nói chuyện tiếp”. Mình tức khí bỏ lên phòng khóa cửa nằm không thèm nấu bữa tối. Khuya đói quá mò xuống nhà thấy chồng đã nấu sẵn cho bát cháo để trên bàn.
Chồng không cười, chỉ đáp “tôi cho cô hết nhà cửa, tôi chỉ lấy con điên này” (Ảnh minh họa)
Ngó nghiêng không thấy chồng đâu nên mình ngồi xuống húp một lèo như mèo đói. Bỗng có tiếng chồng đằng sau lưng làm mình giật bắn. Chồng hỏi “biết cái gì đấy không mà ăn?”. Mình không quay lưng lại, muốn làm lành nhưng xấu hổ nên cố làm cao xẵng giọng “không biết”. Chồng cười hì hì “cháo lú đấy, ăn vào là quên hết mọi chuyện ban chiều”. Mình cố cưỡng lại nụ cười, cơn giận cũng biến mất. Mấy tiếng trước còn muốn ra khỏi nhà mà mấy tiếng sau đã thấy yêu chồng không tả được.
Lần thứ ba, lại là mình khóc lóc đòi chia tay vì “không thể sống thêm với anh được nữa”. Chồng lạnh băng hơn cả lần trước tuyên bố “rồi, phân chia tài sản ngay đi, cô muốn lấy đi những gì?”. Mình sợ rét run đến nỗi không thể nhỏ thêm giọt nước mắt nào. Mình ân hận vì đã làm chồng mất kiên nhẫn, trong lòng mình muốn van xin, muốn nhận lỗi với anh.
Video đang HOT
Ấy vậy là cái bộ mặt phản chủ của mình cứ cong cớn đầy thách thức. Mình bắt đầu chỉ cái vào cái thẻ ngân hàng, vào con heo đất, vào hộp trang sức hồi môn, vào tivi to đùng mới tậu, vào bức tranh đá quý… Mình rắp tâm lấy hết đồ đạc trong nhà vì đây là nhà chồng, mình biết ly hôn thế này cũng sẽ không được “xơ múi” gì.
Khi mình đang hăng say chỉ chỏ hết đồ này tới vật kia thì chồng chỉ thẳng vào mặt mình. Mình giận điên lên hét giọng the thé “anh làm gì thế, anh dám chỉ vào mặt tôi cơ á?”. Chồng không cười, chỉ đáp “tôi cho cô hết nhà cửa, tôi chỉ lấy con điên này”. Mình bị hố không kịp ngậm lại mồm, mặt đỏ bừng tự xấu hổ. Và thế là lại hòa.
Lần thứ tư, không ai khác ngoài mình, lại khăng khăng ly hôn. Chồng thở dài bất lực “ừ, cô viết đơn đi”. Mình tức tốc mở laptop ra ngồi soạn đơn. Văn bản mở lên mà không biết viết thế nào nên ngồi đực ra đấy. Chồng cười khẩy “ly hôn chuyên nghiệp thế kia mà không biết viết đơn à, lên mạng mà tìm mẫu”.
Nghe chồng khích, cái tôi lại nổi lên, mình vào mạng ngay lập tức nhưng thế quái nào lại rớt mạng ngay lúc đó. Ngồi loay hoay mãi không được mình gập máy bỏ đi tắm. Tắm vừa xong thì cơn giận cũng vừa hết. Tối nằm chồng thủ thỉ “em thấy chưa, đến cái nhà mạng cũng không ủng hộ em ly hôn anh”. Sáng ra đi làm phát hiện thì ra đêm qua chồng đã rút dây mạng từ lúc nào. Lại thấy yêu chồng, yêu đời quá thể.
Lần ly hôn thứ n, vợ chồng cãi nhau to, anh là người nổi giận hơn cả mình. Mình mới nói ly hôn anh đã gật đầu ngay bảo viết đi tôi ký. Anh đấm tay vào cửa kính vỡ tan. Chưa bao giờ anh tức giận như thế. Mình sợ nhưng vẫn lôi giấy ra viết. Anh giật phắt đặt bút ký rồi bỏ ra khỏi nhà. Đêm đấy mình nằm khóc tấm tức vì ân hận. Hơn chục lần mình cầm điện thoại lên nhưng lại đặt xuống vì không nói được một câu xin lỗi chồng.
Chồng dụi đầu vào lưng mình “thì đằng nào mai cũng ly hôn rồi nên đêm này chúng ta lưu niệm tí” (Ảnh minh họa)
1 giờ sáng anh mới về nhà, tuy có mùi rượu nhưng không say. Mình nằm quay lưng vào tường giả vờ ngủ. Anh đứng ở đầu giường nhìn mình hồi lâu rồi nằm xuống ôm lấy lưng mình. Mình thở phào nhẹ nhõm nhưng cứ phải giả vợ hoảng sợ và giận dỗi. “Anh làm cái gì thế?”. Chồng dụi đầu vào lưng mình “thì đằng nào mai cũng ly hôn rồi nên đêm nay chúng ta lưu niệm tí”. Mình bật cười, anh cũng cười. Gần gũi nhau là mọi chuyện đâu lại vào đấy. Thậm chí mình còn yêu chồng hơn.
Có lẽ vì ly hôn ảo như thế mà mình càng nhận ra tình cảm chồng dành cho mình. Nếu mình là anh và gặp phải một cô vợ đỏng đảnh như này thì mình đã bỏ từ lâu rồi. Mình cũng yêu chồng hơn sau những lần ly hôn đáng nhớ này. Hôn nhân của mình với anh là một đặc ân và là một may mắn.
Theo Afamily
Vợ chết đứng khi phát hiện chồng đưa gái về phòng ngủ của mình
Do tôi quên túi đồ của con nên đi nửa đường quay lại. Khi về đến nhà, cảnh tượng đau lòng đã diễn ra trước mắt tôi. Anh đang trần như nhộng quấn lấy cô nhân viên trong phòng ngủ. Thực sự khi đó tôi cũng đã sai khi để con tôi chứng kiến cảnh tượng cha nó lên giường với người phụ nữ khác trên chính chiếc giường mà hằng đêm cả cha và mẹ nó cũng đã từng âu yếm nhau để sinh ra nó.
Những ngày tháng yêu anh tôi vô cùng hạnh phúc, vì đã chọn được một người đàn ông chuẩn mực. Anh không chỉ quan tâm tôi từng ly từng tý mà còn là một người đàn ông tài giỏi. Mới ra trường được 2 năm nhưng anh đã được lên chức trưởng phòng. Ngỡ tưởng rằng mình đã chọn đúng người hơn nữa mọi người trong gia đình tôi ai cũng khen anh ngoan ngoãn, chịu khó, giỏi dang nên tôi và anh đã nhanh chóng trở thành vợ chồng. Tưởng chừng cuộc sống sẽ rất hạnh phúc khi có anh làm chồng nhưng ai ngờ sau khi kết hôn tôi đã bị rơi vào thảm kịch ê chề.
Sau 3 năm chung sống tôi mới biết được bộ mặt thật của anh. Hàng ngày anh đi làm về, tôi đã chuẩn bị sẵn cơm canh, quần áo, chỉ đợi anh tắm xong là ngồi vào mâm. Trong bữa cơm, anh liên tục kể chuyện nhà ông bạn này, đồng nghiệp kia rồi chê bai vợ người này người nọ. Anh mượn gương những người đó để giáo huấn tôi làm đàn bà là không được lăng nhăng, phải là người vợ chung thủy với chồng.
Nghe anh nói chuyện tôi cảm thấy yên ổn phần nào nghĩ rằng chồng mình là một người đàn ông hiểu biết, nghiêm túc. Thế nên tôi rất tin tưởng ở chồng và sẽ chẳng bao giờ phải quan tâm đến việc chồng ngoại tình, phản bội vợ.
Thế nhưng tất cả những lời nói của anh chỉ là những luận điệu xảo trá để qua mặt tôi. Anh tỏ ra là người hào phóng, một người đàn ông nghiêm túc, luôn chỉnh chu trong quan hệ vợ chồng. Anh mượn nó để giáo huấn tôi phải như người này người nọ, không được như vợ ông nọ, vợ ông kia lăng nhăng bồ bịch. Tuy nhiên chính anh mới là kẻ ngoại tình, một gã đàn ông bỉ ổi đội lốt nhân cách.
Đúng là thật trơ trẽn, anh liên tục lên lớp dạy tôi không được lăng nhăng, còn anh thì cặp bồ với một cô gái xinh đẹp trẻ trung cùng cơ quan. Đàn ông cần giải quyết nhu cầu còn đàn bà thì chỉ cần tiền và địa vị. Trong khi anh là người có quyền có chức trong công ty, còn mấy cô gái kia dựa lưng anh là tiến thân chẳng có gì khó để nhận ra.
trong bữa cơm gia đình anh luôn luôn mượn người này, mượn người kia để dạy tôi
Thế nên từ những ngày anh được thăng chức lên làm phó tổng giám đốc anh đã bắt đầu lăng nhăng và cho rằng anh ta làm chồng nên anh ta có quyền, còn tôi một người phụ nữ phải công dung ngôn hạnh, đừng để bất cứ điều tiếng nào ảnh hưởng đến anh ấy.
Nghe những nhân viên trong công ty anh đồn đoán tôi đã phát hiện ra anh ngoại tình. Trong cơn tức giận tôi đã tố cáo anh với bàn dân thiên hạ. Thế nhưng anh thật là một người đàn ông mặt dày trơ trẽn, chẳng xin lỗi tôi lấy một câu mà còn buông lời đe dọa rằng "làm vợ là phải biết bổn phận" chuyện gì nên nói thì hãy nói, chuyện gì không nên thì đừng có mà oang oang lên cho thiên hạ biết. Anh cũng biết xấu hổ với thiên hạ ư? thật là một người đàn ông bỉ ổi, sao trên đời này lại có người đàn ông như anh? Thực sự lúc đó tôi chẳng còn nghĩ anh là chồng tôi nữa.
Vì con, vì hạnh phúc gia đình, tôi đành im lặng chịu thua anh sau khi bắt quả tang anh trắng trợn ngoại tình với người khác. Hóa ra từ trước đến giờ những lời nói của anh chỉ là cặn bã đội lốt người đàn ông quân tử thật đáng ghê tởm. Anh có được vì trí như ngày hôm nay cũng là nhờ một phần công sức của tôi chính vì thế tôi chẳng thể can tâm từ bỏ chồng mình cho người khác. Nhất là con tôi cần phải có cha, cần sự trợ cấp của cha nó. Tôi đành nuốt nước mắt vào trong lòng khi biết chồng ngoại tình. Tôi biết đôi khi "già néo thì đứt dây" nên đành chấp nhận để anh đi với người khác. Tuy nhiên tôi vẫn dặn anh rằng anh muốn đi với ai thì đi, tuy nhiên không được đưa gái về nhà, nhục lắm. Cũng chẳng hiểu mặt chồng tôi dày đến cỡ nào, mà sau câu nói đó của tôi anh ta lại có vẻ hào hứng và cho rằng chuyện đó có gì là không được.
Một lần tôi và con về quê ngoại ăn giỗ nội. Tưởng rằng tôi đã đi về, anh thoải mái vẫy vùng. Vì chung tình với cô nhân viên trẻ trung, anh quyết tâm chinh phục người đẹp, còn cô ta thì ngại gì mà không dâng hiến để được nâng đỡ nên việc về nhà sếp "lên giường" cũng chẳng có gì là ngại cả.
Do tôi quên túi đồ của con nên đi nửa đường quay lại. Khi về đến nhà, cảnh tượng đau lòng đã diễn ra trước mắt tôi. Anh đang trần như nhộng quấn lấy cô nhân viên trong phòng ngủ. Thực sự khi đó tôi cũng đã sai khi để con tôi chứng kiến cảnh tượng cha nó lên giường với người phụ nữ khác trên chính chiếc giường mà hằng đêm cả cha và mẹ nó cũng đã từng âu yếm nhau để sinh ra nó. Uất ức trước cảnh tượng này tôi đã gào lên mà rủa mà xả cả hai người, có lẽ vì oai với cô tình nhân mà anh đã xông đến tát vào mặt tôi. Không chịu nổi tôi đã xông đến cô gái kia mà cào mà xé, tôi muốn xé nát cô ta ra từng mảnh để trút cơn giận, con tôi lúc đó nhìn thấy mẹ khóc cũng khóc thét lên có lẽ vì nó cũng đang rất thương mẹ.
Cô bồ bị tôi đau nhưng cũng hả hê vui mừng và xả được cơn cuồng nộ vì cho rằng cô ta đã chiến thắng vì chồng tôi đã bênh vực cô ta, và không còn quan tâm đến tôi nữa. Một cái tát của anh đã nói lên tất cả, cô ta đã là người thắng cuộc còn tôi là người thất bại là kẻ chồng chán.
Sau trận đó, tôi cũng chẳng còn gì để nói với anh nữa, tôi lẳng lặng rút lui nhưng cũng chẳng màng nói đến chuyện ly hôn. Mặc kệ anh ta, thích làm gì thì làm, thích đưa ai lên giường thì đưa. Còn hai mẹ con tôi đã về ngoại sống cùng với gia đình chỉ mong nhanh chóng quên đi nỗi hận. Cho du anh ta có cặp bồ với nhiều người tôi vẫn có thể tha thứ nhưng chỉ vì sĩ diện với bồ mà đánh vợ thì anh ta đúng là một kẻ vô liêm sỉ, chẳng có lý nào để tha thứ cho anh ta cả. Anh ta sẽ chẳng còn xứng đáng là một người chồng, một người cha để tôi tha thứ. Thôi thì đành buông xuôi hạnh phúc để đổi lấy niềm vui cho bản thân còn hơn cứ chôn vùi tuổi xuân vì một người đàn ông không đáng.
Theo Tinhot360
Bị vợ đạp tử vong vì tự ý lấy tiền Trong cơn giận vì hụt tiền cất trong nhà, người đàn bà 41 tuổi đã đạp vào bụng, ngực của người chồng đau yếu lâu ngày khiến anh này thiệt mạng. Khoảng 1h ngày 2/7, chị Lê Thị Thủy (41 tuổi, trú xã Sơn Giang, huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh) báo tin với họ hàng việc chồng là anh Võ Hồng Sơn (41...