Dằn vặt vì vụng trộm với chồng bạn thân
Đến nay, tuy đã quan hệ với anh đươc 7 năm rồi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy lòng mình thanh thản…
ảnh minh họa
Đã ở tuổi 40, nhưng giờ đây tôi vẫn chỉ có hai bàn tay trắng. Cuộc đời tôi giống như mãi lênh đênh ngoài biển, thỉnh thoảng lại gặp một cơn sóng bạc đầu cuốn trôi đi tất cả. Tuy vậy, tôi vẫn phải sống, vẫn phải tồn tại. 8 năm về trước, tôi đã ly hôn. Cũng may là còn có cô con gái vừa ngoan lại học giỏi ở bên cạnh. Đó cũng là nguồn động viên lớn nhất đối với tôi.
Tôi tự nhủ lòng sẽ không bao giờ kết hôn nữa. Dù khó khăn đến đâu tôi cũng không nản lòng. Tôi vốn là một phụ nữ mạnh mẽ, ngay thẳng và quyết đoán. Vậy mà tôi lại quá yếu đuối khi vướng mắc vào chuyện tình cảm.
Video đang HOT
Tôi và vợ anh là hai người bạn rất thân. Không những thế mà cả hai gia đình thường qua lại với nhau. Cô ấy thường tâm sự với tôi về mọi chuyện xảy ra trong gia đình. Vì cũng đã từng trải qua một lần tan vỡ, nên tôi luôn nhắc nhở hai vợ chồng họ phải nhường nhịn nhau. Tôi vô tình trở thành sứ giả giữa hai vợ chồng họ. Nhiều lúc tôi cũng thấy vui vì thấy gia đình họ cũng bớt phần căng thẳng.
Có lẽ vì thế mà anh đã có tình cảm với tôi. Khi phát hiện anh quá quan tâm đến mình, tôi đã né tránh anh rất nhiều. Nhưng vì cuộc sống và công việc của chúng tôi lại luôn phải tiếp xúc với nhau hàng ngày, anh luôn tìm mọi cách để gần gũi với tôi. Dù cố gắng tránh né đến đâu tôi cũng không thể thoát khỏi anh được. Rồi chuyện gì đến cũng đến. Chúng tôi đã đi quá giới hạn cho phép. Đến nay, tuy đã quan hệ với anh đươc 7 năm rồi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy lòng mình thanh thản. Lúc nào cũng cảm thấy mình có lỗi. Cảm giác đó cứ theo tôi đằng đẵng, giống như ông trời trừng phạt tôi vậy.
Nhiều lần tôi đã tìm mọi cách để cắt đứt quan hệ với anh nhưng không được. Anh nói rằng: “Nếu có người đàn ông nào đó thực sự yêu thương em, mang hạnh phúc đến cho em. Anh sẵn sàng rút lui”. Tôi không còn cách nào khác đành phải nói với anh là tôi đã có bạn trai và mong anh hãy quên tôi đi. Khoảng thời gian đó, chúng tôi rất buồn. Tôi lang thang trên mạng tìm bạn và đã nhờ được một người đóng vai bạn trai mình.
Chúng tôi chia tay nhau được 6 tháng thì cũng là lúc gia đình anh thường xảy ra chuyện. Bạn tôi phàn nàn, dạo này tính tình anh thất thường lắm, hay gây sự, cau có những chuyện không đâu. Tôi biết vì sao anh lại như vậy, nhưng cũng không biết nói sao với cô ấy. Có lẽ vì quá quan tâm đến tôi nên anh đã điều tra bạn trai của tôi. Khi biết người đàn ông ấy không phải như những gì tôi nói, anh lại tìm mọi cách để tiếp cận tôi. Giờ tôi không biết phải làm sao? Trong lòng thì rất yêu anh nhưng lại không muốn tiếp tục như thế. Tôi thấy khó quá, tôi không thể nào quên anh được.
Theo Zing
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Nỗi lòng người vợ đồng tính Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn... Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt...