Đàn ông vô tình lắm thay
Nhiều chị em có cái để sống mà chẳng cần đàn ông… (Ảnh minh họa)
Phòng nàng có bốn phụ nữ thì đến ba người đang độc thân nhưng chẳng ai lấy thế làm phiền muộn. Đơn giản bởi ai trong số họ cũng có cái để sống mà chẳng cần đàn ông.
Ngoại trừ nàng vừa mới cưới năm ngoái, chưa xong trăng mật đã đe dọa đến kỳ “vỡ mật” và đang ly thân, ba phụ nữ còn lại đều đang “tự do như gió”. Chị Hương Đỗ chọn cách single mom thì luôn cho rằng mình sáng suốt. Hà cớ gì cứ nhất thiết phải cưới lấy một tấm chồng như chị Hương Hà, để rồi phải chịu đựng tới 10 năm, rồi mất bao công sức mới dựng lên được một kịch bản hòng li dị gã chồng. Nhưng có thể mới thấy được giá trị của tự do, để chị Mỹ Anh khỏi phải nhấp nhổm băn khoăn vì nỗi có khi phải kiếm lấy một người để mà nương tựa khi xế bóng.
Chuyện của chị Mỹ Anh luôn là đề tài nóng khiến mấy người đàn bà trong phòng chia làm hai phe. Phe “bảo thủ” cho rằng, đàn ông có thể bạc tình như mấy gã Sở Khanh mà chị Hương Đỗ từng gặp, có thể vô dụng, thờ ơ như chồng cũ của chị Hương Hà. Nhưng đàn ông cũng có những gã rất được (mà chị em mình không có phúc gặp được) và trong số những gã vô tích sự (mà chúng ta vớ phải) thì cũng vẫn còn le lói tí chút “nam tính” có thể không đủ cho một người đàn bà mạnh mẽ làm chỗ dựa nhưng chí ít cũng tạm đủ cho một cuộc hôn nhân không đòi hỏi quá nhiều ở nhau.
Nhưng ta cần gia đình để sống một cuộc sống bình thường, cần cha cho những đứa con để chúng không bị lệch lạc nhân cách và thiếu thốn tình cảm. Chừng ấy là quá đủ lý do để duy trì cuộc sống bên cạnh người đàn ông nửa vời mà ta… vớ được.
Video đang HOT
Phái “cấp tiến” của hai chị Hương lại phản biển bằng những ví dụ đanh thép. Có cần thiết phải duy trì cuộc sống bên cạnh một gã chồng tham lam, ích kỷ, đòi hỏi đủ thứ ở một người vợ nhưng bản thân mình thì “bụng trâu đầu hói” về đến nhà chỉ việc nghếch chân lên xem tivi chờ cơm như chồng cũ chị Mỹ Anh không? Chị Hương Đỗ còn gay gắt hơn: “Chưa kể vớ phải một gã chồng ngoài việc núp váy mẹ chỉ biết xem bóng đá và chơi games như cái cô Thục Khuê (chính là nàng) kia, có khi còn bực mình hơ là sống một mình như tôi đây”.
Động đúng vào gót chân Asin chưa kịp lên da non, nàng im bặt. Đêm về, nàng âm thầm so sánh. “Xét một cách toàn diện” thì cả bốn người phụ nữ phòng nàng đều hẩm hiu, nhưng nhìn đi nhìn lại thì thấy đàn ông quả là cái giống vô tình. Sao cái anh là bố của con gái chị Hương Đỗ chưa một lần quay về nhìn mặt con, dù anh sống rất ổn ở bên Đức và năm nào cũng về thăm nhà?
Đàn ông là giống vô tình nên họ chẳng thể đủ kiên nhẫn để biết được những gì mà vợ mình cần… (Ảnh minh họa)
Sao chồng cũ của chị Hương Hà chẳng bao giờ đưa tiền để chị lo cho hai đứa con còn đang đi học? Chồng cũ của chị Mỹ Anh nữa, mặc dù kiếm được nhiều tiền nhưng ngay cả con, ông ta cũng có nhớ sinh nhật đâu, nói chi quan tâm đến cái sự buồn vui của vợ.
Còn chồng nàng, nghĩ đến lại thấy &’cục tức nó nghẹn ở họng”. Khang chẳng mấy quan tâm tới vợ, chuyện gì trong nhà cũng “anh và mẹ” quyết, khiến nàng thấy mình như người thừa trong nhà. Cứ như vậy, cái điệp khúc “anh và mẹ” đã âm thầm chia rẽ vợ chồng nàng… đến mức nàng đang nung nấu quyết tâm quay lại sống đời độc thân cho khỏe.
Thế rồi hôm sau, theo chân các chị, hết giờ làm, nàng tung tẩy lên sàn nhảy. Ngày nghỉ thì tụ tập ở nhà ai đó, cả bọn cùng nấu nướng ăn uống rồi tán phét, nghe nhạc, nhảy nhót cho đã đời… Rồi hỉ hả với nhau, chỉ mình ta với ta là đủ, cần gì phải thêm một gã đàn ông để rồi “mua dây buộc mình”. Một buổi chiều Chủ nhật, cả nhóm tập trung ở căn nhà thuê của nàng. Ăn uống xong, nghĩ thế nào nàng mở đĩa nhạc Trịnh. Ba người đàn bà đang om sòm bỗng chốc lặng phắc trước những ca từ ám ảnh. Trong thoáng chốc, họ bỗng trở thành người khác, những “nanh vuốt” thường ngày biến mất, nhường chỗ cho cảm xúc ủy mị mà nàng chưa bao giờ thấy.
Chị Hương Đỗ bật khóc, bảo rằng chị cứ nói cứng thế thôi chứ đêm về nhiều lúc cô đơn khủng khiếp. Chị cũng chỉ là đàn bà thôi, cứ xù lông xù cánh lên bao nhiêu năm nay cũng mệt mỏi vô cùng. Chị Mỹ Anh thì sụt sịt, nhiều lúc thấy đời mình vô nghĩa. Nấu món ngon rồi cũng chỉ một mẹ một con lủi thủi ăn với nhau. Dọn nhà, cắm hoa xong cũng chỉ để tự ngắm hoa tàn. Chưng diện làm chi khi đến cơ quan chỉ có mấy mụ đàn bà?… “Còn mỗi Thục Khuê là có cơ hội làm lại, xem có vớt vát được gì không em?”.
Nàng bật khóc tức tưởi. Nàng cũng đâu có đòi hỏi gì nhiều, chỉ một chút quan tâm, một chút chia sẻ, một chút tôn trọng mà thôi. Cùng nghe một đĩa nhạc, xem một bộ phim, thậm chí đơn giản hơn nữa, chỉ cần chồng nàng biết được một vài sở thích của nàng. Vậy thôi mà sao quá khó?! Hay bởi đàn ông là giống vô tình nên họ chẳng thể đủ kiên nhẫn để biết được những gì mà vợ mình cần. Mà với phụ nữ thì đôi khi chẳng cần nhiều, chỉ cần một câu nói quan tâm, một ánh mắt chia sẻ, một cử chỉ ân cần là đủ để khiến họ hy sinh cả một cuộc đời cho người đàn ông họ yêu.
Theo Sành điệu
Trò đùa số phận
Cái khuôn mặt, hình dáng và nụ cười này thật giống với một hình bóng mà tôi đã chôn chặt từ lâu.
Sáu tháng sau, chúng tôi làm đám cưới. Tiệc cưới sang trọng và rất nhiều bạn bè đến dự. Lúc cả hai họ và cặp vợ chồng mới cưới đang bước lên sân khấu ra mắt bạn bè, bỗng tiếng khóc của trẻ thơ cất lên.
Chiều cuối tuần, tôi lên sân bay đón con. Mưa bay nhè nhẹ, không khí se lạnh. Cô gái có dáng thanh mảnh với nụ cười tươi rói xuất hiện trước mắt tôi
Con gái tôi xinh quá, 3 năm xa Hà Nội, nắng gió của Sài Gòn vẫn không kịp làm đen đi nước da vốn trắng hồng của con. Cái ôm siết chặt của con khiến tôi gần như ngạt thở, rồi con tôi bước qua một bên để giới thiệu một thanh niên dong dỏng cao với khuôn mặt rất điển trai và nụ cười nhẹ.
Tôi sững người, cái khuôn mặt, hình dáng và nụ cười này thật giống với một hình bóng mà tôi đã chôn chặt từ lâu. Chàng trai chào tôi bằng giọng nói mang âm hưởng trầm ấm của miền Nam...
Nhìn mẹ thiêm thiếp trong bệnh viện, cô gái thương mẹ quá. Trong khi soạn quần áo cho mẹ, cuốn sổ màu xanh đã cũ sờn rơi ra từ trong chiếc rương cũ kỹ, lần giở những trang giấy thấm đẫm nước mắt của mẹ, cô mới thấu hiểu được tình yêu, nỗi lòng của mẹ.
"... Tình yêu đến với tôi thật tình cờ, tôi làm phù dâu, còn anh là phù rể. Tôi còn nhớ, lần ấy khi cùng cô dâu đến nơi làm lễ cưới, anh ngẩn người khi nhìn thấy tôi và rồi từ cái nhìn, tiếng sét ấy đã cuốn chúng tôi vào vòng quay của ái tình lúc nào không hay. Sáu tháng sau, chúng tôi làm đám cưới. Tiệc cưới sang trọng và rất nhiều bạn bè đến dự. Lúc cả hai họ và cặp vợ chồng mới cưới đang bước lên sân khấu ra mắt bạn bè, bỗng tiếng khóc của trẻ thơ cất lên.
Tiếng sét ấy đã cuốn chúng tôi vào vòng quay của ái tình lúc nào không hay
Mọi người phát hiện trong góc phòng có một em bé khoảng một tháng tuổi được bọc trong một chiếc mền trắng kèm theo một bức thư: "Gửi cô gái, đây là con trai của chồng tôi (kèm theo giấy kết hôn và khai sinh của cháu) và cũng là gã sở khanh đang lừa dối cô, tôi mong cô hãy quyết định khi còn chưa muộn...". Tôi choáng váng, đầu óc quay cuồng và ngất lịm...".
Bao năm, cha cô là một kỹ sư rất yêu thương mẹ nhưng cô không tài nào hiểu được vì sao cha cô trước khi mất đã nói: "Dù trong trái tim em, chỗ dành cho anh không nhiều nhưng anh vẫn rất yêu em, chỉ tiếc không được đi cùng em đến đầu bạc răng long...". Nhiều lần cô hỏi mẹ, mẹ gạt đi và sau đó rất buồn... Bây giờ cô mới hiểu tại sao.
Rồi một ngày, mẹ bảo con gái mua vé cùng mẹ vào Sài Gòn. Cô ngạc nhiên nhưng mẹ ngân ngấn nước mắt và đưa cho cô một bức thư vừa nhận được: "Em thân yêu, khi nhận được thư này thì anh không còn có dịp nhìn thấy em được nữa. Định mệnh thật trớ trêu, người yêu của con trai anh lại chính là con gái của em. Nhìn hai đứa ríu rít bên nhau, làm anh nhớ lại mối tình của chúng mình và cũng là mối tình đầu của anh.
Vợ anh, được gia đình hứa gả từ ngày anh và cô ấy mới sinh ra, chẳng hề có tình yêu mà chỉ là hẹn ước của hai gia đình. Khi sinh con trai, cô ấy bị bệnh, con trai anh được 6 tháng, cô ấy qua đời. Cũng từ đó, anh không lập gia đình nữa, ở vậy nuôi con. Nhiều lần, anh ra Hà Nội nhưng chỉ đứng từ xa nhìn em mà không dám gặp em. Anh cầu xin em hãy vì một chút tình xưa nghĩa cũ, mong em đồng ý cho hai đứa yêu nhau, em nhé!".
Theo NLD
Đừng trách con vô dụng Thẳm sâu trong lòng con hiểu ba má thương con như thế nào... Thẳm sâu trong lòng con hiểu ba má thương con như thế nào... Vậy tại sao ba lại không cho con thời gian học thêm kiến thức và tìm được một công việc phù hợp với những gì đã học và con yêu thích? Hôm nay con rất buồn khi...