Đàn ông ‘máu gái’ qua mặt được vợ một lần sẽ có nhiều lần sau
Sao có người đàn ông sống bản năng thái quá như vậy trong lúc vợ trẻ, con ngoan, vợ chồng đều có công việc ổn định.
ảnh minh họa
Nói thật đọc về diễn tiến thâm niên cặp bồ, gái gú của chồng chị trong bài viết “Chồng cặp bồ nhiều lần chỉ vì … hoàn cảnh” mà tôi thấy bức xúc quá.
Đã cặp với gái mại dâm mà bị người nhà mình “bắt tận tay, day tận trán” nhiều lần mà vẫn chứng nào tật ấy.
Tôi cũng không thể hiểu nổi chồng chị thuộc loại người gì nữa khi là đàn ông trụ cột trong gia đình, không lo làm ăn để chăm chút cuộc sống gia đình, cứ hở ra là cặp bồ, gái gú để mua vui.
Video đang HOT
Đến lúc bị phát giác thì líu lưỡi phân bua, thì quỳ xuống xin tha tội, chẳng còn tý nhân cách, chẳng còn tý sĩ diện nào của đàn ông nữa cả.
Chồng chị đáng giận, đáng lên án, phê phán thì đương nhiên rồi, nhưng còn chị cũng có một phần trách nhiệm trong những sai lầm lặp đi lặp lại của anh ấy đấy.
Lẽ ra khi lần đầu tiên chị gái chồng bắt gặp anh ấy đi với gái mại dâm, chị phải cương quyết với anh ấy. Đồng ý là không nên làm ầm ĩ giữa chốn đông người vì “xấu chàng hổ ai” nhưng chị đã tha lỗi cho anh ấy quá nhanh chóng, quá nhẹ nhàng, khiến anh ấy không “thấm” cái tội của mình nên chẳng “sợ” gì vợ mà không lặp lại cả.
Đối với đàn ông có tính “máu gái”, qua mặt được vợ một lần thì sẽ có n lần sau nữa. Thế nên bây giờ chị cần bình tĩnh, nếu thấy mình chưa đủ bản lĩnh, đủ lý lẽ để đấu tranh với chồng, thì hãy tìm đến sự trợ giúp của mọi người trong gia đình.
Kể cả việc trình bày cho bố mẹ hai bên biết để mọi người cùng giúp gia đình chị, phân tích cho anh thấy cái sai và những hệ lụy khôn lường để anh ấy hiểu ra mà trở về với gia đình, vợ con.
Chẳng hay ho, tốt đẹp gì khi phải gắn bó với một người đàn ông trăng hoa như vậy đâu, chị ạ. Nếu anh ấy không thật sự hối hận mà chỉ là “đầu môi chót lưỡi” cho qua chuyện, tôi nghĩ chị sẽ có quyết định đúng đắn để ổn định cuộc sống cho hai mẹ con.
Theo TienPhong
Nghĩa vợ chồng
Ngày anh bỏ chị đi theo người khác, trái tim chị như tê dại.
Hồi yêu nhau, anh thề, dù gì anh cũng không bao giờ xa chị. Nhớ lần hai đứa giận nhau, chị bỏ đi xa khiến anh phải tìm chị khắp nơi. "Cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có em bên cạnh". Nhìn ánh mắt đỏ hoe của anh, chị đã chùng lòng.
Sáu năm yêu nhau, anh chị kết hôn trong niềm hoan hỉ. Cuộc sống gia đình hòa thuận, ấm êm nhưng cũng không tránh được những bận cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Chị vẫn là người vợ chỉn chu, vun vén cho tổ ấm hạnh phúc, còn anh cư mải miết với công việc mà anh đam mê. "Vợ có công chồng chẳng phụ", nghĩ vậy chị sẵn sàng hậu thuẫn để anh rộng đường thăng tiến. Chị đâu ngờ một ngày anh bỏ chị với đứa con gái đang bập bẹ học nói để đến với tình yêu mới: một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và giỏi giang hơn chị. Chị đã sống những chuỗi ngày đau khổ, vật vã xen lẫn căm hận vì sự bội bạc của anh.
Gia đình anh cũng "từ" mặt anh từ ngày anh bỏ chị. Mỗi lần đưa cháu về thăm ông bà nội, nhìn mẹ chồng ôm cháu khóc rưng rức, chị lại hận anh nhiều hơn.
Nhưng thỉnh thoảng chị vẫn phải chạm mặt anh, đó là những khi anh đến thăm con. Dù không còn là vợ chồng thi anh vẫn là bố của con gái chị. Không có lý gì để chị tước đi quyền thăm nom con của anh. Cũng đã có lúc, trong đầu chị lóe lên ý nghĩ trả thù anh nhưng nhìn con, từ đôi mắt đến tâm hồn đều đang trong trẻo như giọt sương mai, chị không muốn nó bị vấy bẩn bởi sự ích kỷ của người lớn.
Rồi một ngày, số phận nghiệt ngã đã lấy đi đứa con gái mà chị hết mực yêu thương. Chị đổ gục và chẳng thiết tha với cuộc sống nữa. Nhưng những người thân yêu bên cạnh đã xốc chị dậy. Cũng kể từ ngày đó, anh không còn bất kỳ mối liên hệ nào với chị. Chị cười trong nước mắt: từ nay cuộc đời mình sẽ không còn phải dính dáng đến con người bội bạc ấy.
Vậy mà hôm rồi biết tin anh bệnh nặng, suốt đêm chị trằn trọc không ngủ. Cuộc sống của anh với người vợ mới chẳng mấy tốt đẹp. Từ ngày anh bị bệnh, vợ mới càng đối xử lạnh nhạt với anh. Việc trông nom anh trong bệnh viện, cô ta thuê khoán hẳn một cô hộ lý, còn cô ta dăm bữa nữa tháng mới ghé qua một lần. Nghĩ đến cảnh đêm hôm anh vò võ một mình trong bệnh viện với cảnh cơm niêu, nước lọ, nước mắt chị lại ứa ra.
Sáng sớm, thấy chị sửa soạn túi hoa quả đến thăm anh, em gái chị chua chat hoi:
- Chị vẫn còn định đến gặp con người bạc tình bạc nghĩa ấy ư?
Tim chị như thắt lại. Lặng im hồi lâu chị mới cất giọng:
- Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, huống chi chị và anh ấy đã yêu nhau sáu năm, ba năm chung sống và có với nhau một đứa con. Dù anh ấy có lỗi với chị, dù tình yêu không còn, nhưng giờ anh ấy đang bị bệnh làm sao chị có thể coi anh như người dưng nước lã.
Theo VNE
Mẹ chồng Tôi vốn chẳng ưa gì mẹ chồng dù bà không phải dạng đanh đá, hay bắt bẻ. Còn nhớ hôm đầu tiên ra mắt, tôi ôm về một cục tức và nỗi thất vọng tràn trề. Thất vọng vì gia cảnh nhà chồng quá đơn sơ, quê mùa. Đàn gà ngang nhiên chạy ra chạy vào trong bếp, gian nhà chính vừa được...