Đàn ông không kiếm được tiền thì im đi!
Anh không bắt vợ phải kiếm tiền nhưng bản thân lại không đủ sức để làm điều đó, vậy vợ anh phải chờ anh đến bao giờ?
Đọc bài viết Vợ khinh vì lương có 4 triệu đồng’ tôi thật sự thấy bức xúc. Điều tôi bức xúc không phải vì người vợ mà chính là anh chồng, người đàn ông không biết kiếm tiền lại còn chê bai vợ trước &’bàn dân thiên hạ’. Tôi thấy thật tội nghiệp cho người vợ.
Anh đổ lỗi cho vợ anh đi sớm về khuya, coi thường chồng, không chịu sinh con…. và bao biện cho bản thân rằng yêu thích công việc nên ở lại làm, không coi tiền là trên hết …. và cũng cóc cần vợ mua sắm cho gia đình. Thật quá hài hước! Tôi thấy vợ anh thương anh đó chứ! Thay vì bắt anh bươn trải kiếm tiền thì vợ anh đã lãnh trách nhiệm đó, cho nên cô ấy mới phải vất vả đi sớm về khuya, có công ty nào rảnh hơi trả tiền cho nhân viên “ngồi mát ăn bát vàng” đâu? Cô ấy còn mua sắm, trang bị cho gia đình, mua điện thoại cho anh mà không dám nói thật sợ anh tự ái… Suy nghĩ kĩ đi, đàn bà được mấy ai như cô ấy.
Với lương tháng 4 triệu anh bảo sao vợ dám sinh con, không lo cho bản thân cũng phải lo cho con cái chứ, sinh ra rồi nuôi bằng “tinh thần” à? Cho baby húp cháo loãng hay nghĩ “trời sinh voi sinh cỏ”? Tiền ăn uống, đi lại, điện nước, quần áo… xui xẻo trái gió trở trời bốc vài thang thuốc thì 4 triệu cũng bốc hơi luôn. Lấy cái gì nuôi vợ nuôi con?
Với lương tháng 4 triệu anh bảo sao vợ dám sinh con, không lo cho bản thân cũng phải lo cho con cái chứ, sinh ra rồi nuôi bằng “tinh thần” à? (ảnh minh họa)
Tôi góp ý thật lòng, anh sống thực tế hơn thì mới giữ được hạnh phúc gia đình. Anh có thể đề nghị vợ tìm công việc khác nhẹ nhàng hơn và giờ giấc ổn định, còn anh muốn xứng đáng là thằng đàn ông có bản lĩnh, có tránh nhiệm thì ra bươn trải với đời đi. Khi vợ anh tinh thần thoải mái, yên tâm về tài chính, không cần anh nhắc nhở, kêu gào, cô ấy sẽ vui vẻ sinh cho anh 5-7 đứa con ấy chứ.
Tôi không yêu cầu anh phải giỏi hơn vợ, chỉ là anh nên cân nhắc kĩ trước khi phê phán cô ấy. Vợ anh có công chứ không có tội, vì thế thay vì cau có tự ti, anh nên nhẹ nhàng và tình cảm để vợ anh yên tâm làm việc, cốt sao no đủ cho gia đình là được. Không muốn vợ nai lưng ra kiếm tiền thì bản thân mình phải kiếm thôi. Cứ chôn chân mãi một chỗ thì đến bao giờ mới &’phất’ lên được.
thaithanhtran2004…@…
Video đang HOT
Một độc giả có địa chỉ email pagecute…@yahoo.com thì cho rằng, người chồng là người đàn ông không biết nghĩ đến gia đình.
Tôi không yêu cầu anh phải giỏi hơn vợ, chỉ là anh nên cân nhắc kĩ trước khi phê phán cô ấy. (ảnh minh họa)
Đúng là chị ấy sai khi nói với anh những câu như thế, nhưng có lẽ đó cũng là những dồn nén lâu ngày nên đến lúc bộc phát mới thành ra như vậy. Đồng ý rằng anh yêu công việc của anh, nhưng với số lương từng đấy liệu có đủ tiền sinh hoạt hàng tháng cho một mình anh không, chứ chưa nói đến chuyện chăm lo cho vợ hoặc gia đình có thêm em bé? Không có người phụ nữ nào muốn phải lao ra ngoài vất vả kiếm tiền nuôi cả nhà cả, như thế cảm giác như mình mới là chỗ dựa cho chồng chứ chồng không phải là chỗ dựa cho mình nữa, nhiều lúc cũng thấy tủi thân lắm, người ta được chồng yêu chồng chiều còn mình không những phải tự kiếm tiền trang trải gia đình thậm chí còn phải lo cho chồng. Nhưng không làm thì lấy tiền ở đâu đây?
Anh không bắt vợ phải kiếm tiền nhưng bản thân lại không đủ sức để làm điều đó, vậy vợ anh phải chờ anh đến bao giờ? Không tiền, anh có thể sống cả đời với đam mê công việc, có thể mua sữa mua bỉm nuôi con chỉ bằng đam mê công việc được không?
Anh không phải nhà khoa học cũng chẳng phải nhà nghiên cứu nên anh hãy sống và nghĩ về tương lai. Nếu không làm được thì hãy để yên cho vợ anh chăm chỉ làm việc, đừng là rào cản tinh thần khiến vợt mệt mỏi thêm nữa. Chúc anh sớm vững tin để có một gia đình tốt.
Theo Eva
Trai tân lấy gái có chồng, dại gì?
Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra con người thực của anh. Anh thật lòng không yêu thương gì tôi.
Hơn 2 năm qua, anh bấu víu vào tôi, chăm sóc mẹ con tôi cũng chỉ để tận dụng cơ hội chơi bời với tôi, tận dụng tiêu tiền của mẹ con tôi.
Bây giờ thì tôi thực sự quá ân hận. Tại sao tôi lại nông nổi như vậy, dù đã trải qua một đời chồng mà tôi vẫn còn bị một gã trai chưa vợ lừa trắng trợn như vậy sao? Không phải tôi không đủ tỉnh táo, chỉ là tôi muốn tin rằng, người phụ nữ có chồng như tôi vẫn xứng đáng được yêu thương, và lại là được một người đàn ông chưa vợ yêu thương vô cùng.
Tôi bỏ chồng vì nhiều lý do. Khi đó tôi mang trong lòng mối hận vô cùng, hận đàn ông, không nghĩ rằng có thể yêu một ai khác. Tôi mang theo đứa con và cũng chẳng nghĩ rằng mình sẽ dành tình yêu cho ai cả. Vì có con là được rồi, con sẽ là niềm hi vọng sống của tôi, sẽ là niềm hạnh phúc của tôi.
Chúng tôi yêu thương nhau, cố gắng vì con, tôi đã đi làm chăm chỉ, kiếm tiền nuôi con. Công việc của tôi khá ổn lại có sẵn ngôi nhà do bố mẹ tôi mua ở thành phố nên hai mẹ con cũng bớt chật vật. Gia đình tôi cũng có điều kiện nên khi tôi bỏ chồng, bố mẹ đã hỗ trợ rất nhiều. Thật may vì điều đó đã giúp tôi đứng vững vàng hơn.
Tôi yêu con, thương con, hai mẹ con dựa vào nhau mà cố gắng. Và không hiểu sao, thời gian ấy, tôi lại có cảm tình với một người đàn ông cùng cơ quan. (ảnh minh họa)
Suốt 2 năm xa rời người đàn ông của mình, tôi không hề có ý định sẽ yêu ai. Ngay cả khi anh ta đi lấy vợ mới. Tôi chỉ biết khóc và đau khổ, vì tại sao anh ta lại quên tôi, quên con nhanh như vậy. Nhưng đàn ông mà, khi họ đã cạn tình thì không có gì để nói.
Tôi yêu con, thương con, hai mẹ con dựa vào nhau mà cố gắng. Và không hiểu sao, thời gian ấy, tôi lại có cảm tình với một người đàn ông cùng cơ quan. Có lẽ, vì lúc đó, người chồng cũ của tôi lấy vợ nên tôi không còn hi vọng nữa. Và trái tim tôi đã rung động trước sự chânh thành, nhiệt tình mà anh ta dành cho mẹ con tôi.
Anh ta biết tôi đã có gia đình, có con nhưng không để tâm. Vẫn thường xuyên tới nhà tôi, lo lắng cho tôi, quan tâm tôi hết mực. Mỗi cuối tuần, anh ta thường xuyên mua thức ăn tới, vào bếp nấu nướng cho hai mẹ con tôi. Nhìn con quấn anh ta, tôi cảm thấy ấm lòng. Đó là một chàng trai chưa vợ, ở tỉnh lẻ, lên đây đi làm và thuê trọ. Tôi cũng thương cảm anh ta rất nhiều. Dù là hơn tôi chỉ có 1 tuổi nhưng nhìn anh chững chạc và rất từng trải. Cũng chính vì sự từng trải ấy mà tôi yêu thương con người này.
Thấy con quấn anh, tôi càng yên tâm hơn. Những bữa cơm đã không chỉ còn hai mẹ con. Chúng tôi vui vẻ bên nhau, ăn cơm đầm ấm như một gia đình. Tôi còn tưởng chúng tôi chính là một gia đình hạnh phúc.
Và ngày hôm ấy, khi anh tỏ tình với tôi, tôi đã nhận lời yêu anh. Tôi yêu chính con người ấy, nhưng lại lo lắng mình không thể nào vượt qua được rào cản. Tôi sợ sự tự ti của mình sẽ không thắng nổi tình yêu. Tôi sợ anh sẽ không đủ dũng cảm đối diện với mọi người khi họ biết tôi là gái có chồng, có con. Nhưng chính nhờ sự quan tâm, động viên của anh, tôi đã được tiếp thêm sức mạnh.
Anh hứa hẹn với tôi đủ thứ, và thời gian đó, anh đã dọn tới nhà tôi sống và chăm sóc hai mẹ con tôi. Tôi đã thực hiện trách nhiệm của một người vợ với anh, yêu thương lo lắng cho anh. Riêng chuyện có con, chúng tôi chưa tính đến vì tôi đợi khi về ra mắt gia đình anh, tính chuyện cưới xin thì tính sau. Chuyện chúng tôi sống cùng nhau chỉ có hai người chúng tôi biết, đó là bí mật.
2 năm như vậy, tôi đã chăm cso anh rất nhiều. Anh cũng lo cho tôi và con. Nhưng có một điều, anh không nhắc tới chuyện cưới xin nữa. (ảnh minh họa)
2 năm như vậy, tôi đã chăm cso anh rất nhiều. Anh cũng lo cho tôi và con. Nhưng có một điều, anh không nhắc tới chuyện cưới xin nữa. Lúc này, nhờ tôi nói với sếp tổng vì tôi có quan hệ với chị ấy, mà anh đã có một vị trí xứng đáng trong công ty. Tôi nói anh chuyện cưới xin, nhưng thật lạ, anh phớt lờ. Anh bảo, anh chưa muốn cưới.
Tôi choáng vô cùng vì trước đó anh đã từng nói, anh sẽ cưới tôi sớm để mẹ con tôi có danh phận. Bây giờ anh lại nói chưa muốn lấy vợ là sao? Tôi thúc giục anh rất nhiều, tôi nói với anh về suy nghĩ của tôi, vì tôi sợ sống thế này sẽ mang tiếng, rồi con tôi cũng sẽ không có một chỗ dựa vững chắc. Khi đó, anh mới nói, anh sẽ không lấy tôi, vì gia đình anh đã định chuyện cưới xin cho anh với người khác.
Tôi bàng hoàng hỏi anh tại sao, anh phản ứng rất thản nhiên rằng, anh không hề yêu tôi. Anh là trai tân, dại gì mà đi lấy một cô gái có chồng lại có con. Anh có thừa sức lấy một người con gái ngoan hiền, chưa chồng để làm dâu bố mẹ anh. Anh tính chuyện với tôi chỉ là chơi bời, dựa dẫm. Anh bảo, nếu tôi muốn thì cứ tiếp tục mối quan hệ thế này, dù gì tôi cũng không còn gì để mất. Còn không thì chấp nhận chia tay, anh cũng không cần ở cùng nhà tôi nữa.
Nghe anh nói mà tôi chết lặng, tôi chết cay chết đắng. Tại sao lại có người đàn ông như vậy, tại sao anh lại đóng kịch giỏi thế suốt 2 năm qua. Anh định lừa tôi đến bao giờ đây, định không cho tôi cơ hội nói gì, giải thích gì sao. Anh phũ phàng như vậy, cướp mất tình yêu của tôi, niềm tin của tôi rồi giờ lại đẩy nó xuống vực thẳm. Tôi thực sự chẳng còn chút dũng khí nào. Tôi tưởng người phụ nữ như tôi nếu chân thành vẫn được hạnh phúc, nào ngờ anh ta cũng khinh thường tôi sao?
Tôi cay đắng quá rồi, giờ đây, tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi phải sống thế nào đây, thật tội nghiệp cho mẹ con tôi!
Theo VNE
Liệu tôi có bị lộ chuyện mình đi vá trinh? Sau nhiều năm chôn chặt bí mật vá trinh, một lần tôi trót nói với cô em họ, nên bí mật của tôi có nguy cơ đến tai chồng. Tôi phải làm gì đây để giữ hạnh phúc của mình khi tôi biết chắc rằng chồng sẽ không bao giờ tha thứ vì tôi đã lừa dối anh bao năm nay. Tôi là...