Đàn ông đã ngoại tình rồi đừng nên tin họ
Lừa vợ lừa chồng ở nhà đã đành một lẽ; lừa cả bồ bịch của mình bằng đủ mánh mung: từ những lời lẽ hoa mỹ, những hành động lãng mạn, cả những bi kịch đau khổ âm thầm của cuộc sống riêng…
Tôi đã từng là nạn nhân của một kẻ dối trá.
Tôi gặp Nam lúc còn ở công ty cũ, khi còn là cô gái tuổi đôi mươi mới ra trường. Trước đó, tôi chưa từng yêu ai, suốt thời sinh viên chỉ cắm đầu vào đèn sách, nên với tôi tình yêu là điều gì đó lung linh, cao thượng, ở đó chỉ có sự dâng hiến và hy sinh…
Có lẽ bởi vậy mà ngay những lần đầu tiên tiếp xúc, qua những câu chuyện ngang buổi hay trong giờ ăn trưa, tôi đã rất ấn tượng về Nam. Nam về công ty cũ cùng đợt tôi dù anh hơn tôi tới một con giáp.
“Trong những mối tình ngoài luồng, người ta lại càng lừa dối được nhau càng tốt.”
Nam luôn là bí ẩn với mọi người trong phòng.
Anh hay thở dài, rất ít khi thấy anh vui vẻ hào hứng cái gì, nhất là nhắc tới chuyện gia đình. Các chị đã có chồng, bằng kinh nghiệm của mình thường kết luận “thằng này chắc ở nhà cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, chứ đàn ông mà hạnh phúc là nhìn vượng lắm, biết ngay”.
Tôi thường chỉ ngồi nghe, vì tôi trẻ, chưa có cả người yêu thì biết gì mà nói. Nhưng bập bõm trong những câu chuyện thì thầm của giới chị em, tôi cũng biết anh lấy vợ sớm lắm, theo sắp đặt của cha mẹ. Bây giờ, hai vợ chồng đã có 2 đứa con nhưng cuộc sống vẫn đồng sàng dị mộng, cứ như hai người giời ở với nhau ấy thôi.
Tôi biết, mọi người biết thế về anh, là bởi nhiều lần, giữa những câu chuyện tếu táo của cả phòng, anh chợt thở dài rồi buông tiếng cay đắng “giá mà vợ em được như thế…”, “Giá mà nhà em được như nhà chị”, “ôi sao vợ chồng chị hạnh phúc thế”… khiến tôi và các chị đều phải chạnh lòng xót xa. Qua những lời đứt đoạn của anh, ai cũng ngầm hiểu, vợ anh là một người thô thiển, lạnh lùng, vụng về… và đương nhiên, không yêu anh!
Mà nào Nam có kém cỏi ai. Anh cũng phong độ lắm, kiếm ra tiền, tính tình chỉn chu. Tôi đã từng nghĩ: với công việc, với đồng nghiệp anh còn chu đáo, dịu dàng, ấm áp như thế này thì với vợ con chắc còn hơn nhiều. Thế mà chị vợ anh, đúng là có phúc không biết hưởng – tôi thường nghĩ như vậy, và vừa thương vừa tiếc cho anh.
Vì cùng là người mới nên tôi và anh có nhiều dịp gặp gỡ nhau hơn những đồng nghiệp khác: cùng đi đào tạo chuyên môn, cùng lên gặp sếp, cùng đi ăn trưa… và tình cảm giữa chúng tôi ngày càng lớn.
Nam đã bảo tôi, anh sống không hạnh phúc, nhưng trước mắt anh không thể bỏ vợ ngay. Hai đứa trẻ đang còn quá nhỏ. Anh phải chuẩn bị cho tụi nó một cuộc sống khá tươm tất, chuẩn bị tâm lý cho chúng rằng bố mẹ sẽ không ở chung, anh phải chuẩn bị tâm lý cho cả ông bà nữa….
Video đang HOT
Tôi nói rằng tôi sẽ chờ anh. Tôi hạnh phúc vì được mang đến hạnh phúc cho anh, một người đàn ông đầy trách nhiệm mà luôn bất hạnh. Tôi sung sướng vì đem lại cho anh những đam mê mà vợ anh không bao giờ mang lại.
Và chúng tôi đã có một tình yêu mà tôi từng nghĩ đẹp đẽ và cao thượng nhất trên đời! Tôi thường mua những món quà nhỏ gửi anh mang về cho bọn trẻ. Mỗi lần đến với tôi anh đều cuống cuồng vội vã. Mỗi kỳ nghỉ, mỗi lần lễ tết phải xa nhau để anh “làm tròn trách nhiệm với con cái”, anh luôn nhắn tin nói nhớ tôi, thương tôi.
Nhưng tất cả ảo ảnh trong tôi đã đột ngột vỡ vụn, không một tiếng báo trước, khi tôi cô đơn buồn tủi đi nghỉ lễ 30-4 một mình và bắt gặp anh đang tay trong tay với một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt anh ngời lên hạnh phúc nhìn hai đứa trẻ một trai một gái chạy tung tăng đằng trước. Một gia đình hạnh phúc vô cùng đang rờ rỡ hiển hiện trước mắt tôi.
Tôi chết đứng người. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn cố đi đến trước gia đình anh, tôi ước muốn anh sẽ vì thế mà làm một điều gì đó cho tôi, để chứng minh những điều anh từng nói. Anh đã thoáng chút bối rối, nhưng rất nhanh, anh chào tôi rồi quay sang chị: “Đây là Mai Anh, làm cùng cơ quan anh”. Rồi anh bảo tôi: “Vợ anh đấy. Nhà anh đi nghỉ lễ. Em đi chơi cùng người yêu à?”
Tôi đủ thông minh để hiểu rằng, sẽ chẳng có một cuộc ly hôn nào vì hôn nhân bất hạnh. Cũng chẳng có người phụ nữ lạnh lùng, thô thiển nào trong cuộc sống của Nam. Tình đầu của tôi đã vỡ vụn trong cảm giác bị lừa lọc trắng trợn. Sau này tôi mới biết, nói xấu vợ, kể khổ mình là một kế tìm bồ hiệu quả được nhiều đàn ông sử dụng, các em càng trong trắng thì kế này càng có hiệu quả cao.
Và chẳng có mấy ông đi cặp bồ mà nói rằng anh chỉ tìm em để đổi gió, để chứng minh khả năng chinh phục của đàn ông đâu. Vì thế nên các chị các em đừng bao giờ trao niềm tin cho những người đàn ông ngoại tình. Chị em cũng chỉ nên coi là một cuộc đổi gió của chính mình, đừng ngờ nghệch đặt tất cả tin yêu, chỉ chuốc lấy đắng cay mà thôi!
Theo VNE
Tôi buồn tủi mà không dám ly hôn người chồng gia trưởng
Ngay tư nho, tôi đã phai chứng kiến nỗi khổ của mẹ khi bà phải chịu đựng ba tôi với tính gia trưởng, độc đoán.
ảnh minh họa
Ba tôi là thầy giáo trường làng, còn mẹ tôi là thợ may.
Mẹ kể ngày mẹ đám cưới, ai cũng nghĩ mẹ tôi sẽ có cuộc sống hạnh phúc vì gia đình hai bên môn đăng hộ đối, ba tôi là người có học hành. Và khi cưới về, sự nghiêm túc và chỉn chu của ba tôi vẫn còn nguyên đó, nhưng nó ẩn trong cái vỏ của sự gia trưởng và độc đoán.
Ba đặt "gia quy" đối với mẹ: "Một năm về nhà cha mẹ đẻ 2 lần vào đám giỗ ông nội tôi và Tết; chỉ được mặc đồ bà ba và không được mặc màu trắng và hồng; không được cắt tóc ngắn; không được tỉa chân mày; pha nước ấm cho chồng tắm mỗi ngày, mang giày cho chồng mỗi sáng đi làm..."
Nói chung, mẹ tôi không được quyền ý kiến bất cứ việc gì, từ đặt tên chị em tôi, đến tóc tai, ăn mặc, định hướng nghề nghiệp... vì ba tôi luôn có câu cửa miệng "đàn bà biết gì?".
Mà không chỉ có mẹ, 3 chị em tôi cũng bị ba giáo dục với sự hà khắc, độc đoán.
Từ hình ảnh của ba, mà tôi rất sợ lấy chồng và quyết tâm học hành đến nơi đến chốn để được "thoát ly" ra khỏi gia đình. Giấc mơ của tôi đã thành sự thật khi tôi đậu vào ngành sư phạm ở trường đại học Cần Thơ.
Vốn là một cô gái ưa nhìn, lại có lực tốt nên tôi được nhiều chàng trong trường ngắm nghía. Nhưng tôi chẳng để ý ai, bởi tôi vẫn còn ám ảnh bởi tính gia trưởng của ba.
Đến lúc ra trường, đi làm, tôi bắt đầu nghĩ về một tổ ấm nhỏ, nhưng nhìn anh nào mặt khó đăm đăm là tôi lơ. Con trưởng lại càng không ngó tới và người nào hay dùng câu mệnh lệnh thì tôi càng tránh xa. Kỹ tính và "tuyển đầu vào" khó vậy mà tôi vẫn "dính chưởng"!
Kết hôn chừng 2 tháng là tôi thấy "bóng ma" của sự gia trưởng từ ba tôi hiện trong người chồng mà tôi có 2 năm tìm hiểu, yêu nhau.
Tôi chọn anh vì tôi thấy anh vui vẻ và hòa đồng với mọi người. Khi đi chơi với bạn bè, anh luôn ân cần giúp đỡ người khác, chẳng nề hà việc mang vác nặng hay làm những công việc của phụ nữ như nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa - điều mà trước đây ba tôi không bao giờ đụng tay đến.
Mỗi khi làm việc nhóm anh đưa ra nhiều ý kiến, người khác góp ý anh luôn lắng nghe và càng ngưỡng mộ anh hơn khi anh dùng từ ngữ, lập luận chặt chẽ để bảo vệ nó.
Tôi nghĩ anh là người đàn ông có chính kiến và lập trường vững vàng - mà không biết đó là mầm mống của sự áp đặt, luôn cho mình là đúng. Tôi bị anh "đốn ngã" hoàn toàn khi một lần đi chơi chung.
Môt người đàn ông va chạm làm tôi suýt ngã nhưng bỏ đi, vậy là anh nắm cổ áo người đàn ông kia và quát anh ta xin lỗi tôi. Tôi thấy anh thật khí phách - mà không nghĩ rằng đó là tính nóng nảy, bạo lực.
Tôi thấy mình may mắn khi tìm được "một nửa" biết yêu thương, biết vì người khác.
Thế nhưng, đời không như là mơ. Chồng tôi vẫn luôn vui vẻ với bạn bè, người ngoài, nhưng với vợ thì xét nét từng chút - nhất là khi tôi sống chung với ba má chồng. Anh nhắc nhở tôi cả trăm thứ để trở thành dâu thảo.
5g30 tôi đã dậy nấu nước pha trà - dù nhiều hôm chẳng ai uống. 6g, nấu ăn sáng cho cả nhà và phải chờ cho mọi người kể cả đứa cháu gái 12 tuổi ngồi vào bàn thì tôi mới được ngồi ăn.
Dù tôi bận việc, hay không khỏe trong người, chồng cũng không bao giờ cắm nồi cơm giùm tôi hay lấy quần áo phơi khô vào. Vì chồng quan niệm "đây là chuyện của đàn bà".
Đi làm về là chồng ngồi chễm chệ đọc báo hoặc ngồi nói chuyện thời sự trên trời dưới đất với ba chồng tôi. Ăn cơm xong, trong lúc tôi tất bật dọn dẹp thì chồng ra sân hóng mát.
Đi tắm thì tôi phải lấy săn khăn cho chồng, khi đi ngủ thì chồng chờ tôi giăng mùng, kê gối đúng nơi đúng chỗ. Còn mỗi khi đi ra ngoài ăn, chồng cũng luôn là người quyết định quán, gọi món.
Có lần, tôi bị ức chế quá đã phản kháng: "Tại sao em vừa đi làm kiếm tiền, vừa phải về nhà làm việc như osin, anh có thấy công bằng không?".
Vậy là chồng trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống và giọng lạnh tanh, khô khốc: "Ở nhà này không có cái ngữ đấu tranh bình đẳng nhé! Phận dâu con, làm vợ từ bao đời nay thì phải cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, xó bếp. Tôi cho cô đi làm, nở mày nở mặt với thiên hạ là may rồi, cô còn muốn gì?".
Tôi ức quá, cãi tiếp: "Tôi là dâu, là vợ chớ không phải con ở. Tôi không muốn làm mọi nữa". Tôi vừa dứt câu là chồng nhảy xổ đến tát tớt tấp vào mặt tôi và gằn giọng: "Cô bỏ tật láo nhé, ý chồng là ý trời, cô không nghe thì biến".
Ở nhà chồng khó khăn, nóng nảy, cục tính là vậy nhưng khi ra đường anh luôn hòa nhã, hết lòng với mọi người.
Và tôi sợ nhất mỗi khi có khách đến chơi hay đến nhà người khác, vì anh luôn thể hiện cái uy của người chồng, quay tôi như chong chóng: "Em ơi lấy đôi đũa, em ơi lấy trái ớt, sao cái này nguội vậy, hâm lại ngay...". Những lúc đó, ngay cả khi có người dợm đứng dậy làm thay tôi thì anh ngăn lại "để vợ em làm, nó quen tay rồi".
Khi có bầu, tôi hy vọng với niềm vui và trách nhiệm làm cha sẽ giúp anh hiểu và thương vợ hơn để cùng chia sẻ với tôi. Thế nhưng, tình hình càng tồi tệ hơn, anh vẫn là ông chủ chỉ biết hưởng thụ, còn tôi bụng vượt mặt thì đi làm về vẫn cặm cụi phục vụ cơm nước, giặt giũ... cho chồng.
Thậm chí, anh còn cấm tôi không được đọc sách - vì sợ chuyện buồn làm ảnh hưởng đến con. Anh không cho tôi chạy xe máy, vì sợ động thai, nhưng không bao giờ đưa đón tôi, dù hai công ty gần nhau.
Anh dặn tôi phải ăn uống đủ chất, nhưng không bao giờ đi mua thức ăn giùm tôi những khi tôi thèm, bởi anh không muốn "hầu hạ, chiều vợ hư".
Đã bao đêm tôi buổn tủi, khóc thầm và nghĩ đến chuyện ly hôn. Nhưng sợ con chưa ra đời đã không có cha nên vẫn chịu đựng, cứ răm rắp nghe lời chồng thì nhà cửa ấm yên...
Theo Tuoitre
Sốc khi nghe mẹ và em chồng thì thầm: Anh Nam không có 'cái ấy' liệu chị dâu ... Nghe xong tôi muôn ngât xiu ngay tai chô, tôi bun run tay chân tư hoi: "Chuyên nay la sao, sao anh ây co thê lam thê vơi minh cơ chư?". Nươc măt tôi gian giua vây la cuôc đơi tôi đa châm dưt thât rôi. Ảnh minh họa Tư ngay quen Nam tôi nghi cuôc đơi minh như bươc sang 1 trang...