Đàn ông chúng anh, không thể ‘ăn chay’ mãi được, em ạ!
Anh là chồng, là cha của con em chứ không phải là tội phạm, nhé! Cuộc sống của anh giờ sướng hay khổ phụ thuộc hết vào con. Hôm nào con ngoan, ăn được nhiều thì em vui vẻ chồng ơi, chồng hỡi…
3 tháng cuối bầu bí, do cơ thể mệt mỏi lại thêm chứng đau lưng nên em &’cấm vận’ anh tuyệt đối. Hễ anh mon men định có ý đồ gì là em rên rỉ, kêu đau khiến anh lại phải cố kìm chế, chỉ dám ôm em và… im lặng. Lúc đó, anh hiểu và thương em lắm! Vì anh mà em vất vả nhiều rồi, cảm ơn em!
Từ ngày có con, &’tình’ chúng mình ngày càng nhạt. Em tuýt còi phạt anh &’nhịn yêu’ đã tròn 8 tháng rồi đấy (kể cả 3 tháng trước sinh). Mấy hôm trước, anh đã &’tinh tế’ kiếm được chùm nhãn khô về tặng em. Em hỏi: “Cái gì đây” – “Nhãn khô đấy! &’Của anh’ để lâu cũng khô như nhãn rồi’, anh trả lời ý tứ thế mà em trợn mắt lên nhìn và nói anh vớ vẩn sao ? Là em cố ý không hiểu? Đàn ông chúng anh, không thể &’ăn chay’ mãi được, em ạ!
Rồi tất cả niềm vui, nỗi buồn, lo toan, chăm sóc và mọi khoảng thời gian trống…em đều dành hết cho con. Đi đâu thì thôi, chứ ở nhà là em lúi húi với con. Sợ con không được chăm sóc cẩn thận, em không cho ai bế nựng ngoại trừ bà nội. Suốt ngày em sợ này sợ kia sẽ xảy ra với con. Em nuôi con &’vô trùng’ đến mức, mấy lần đi làm về, chưa kịp rửa tay chân đã sà vào chơi luôn với con, bế con lên hít hà cho bõ nhớ… chỉ thế thôi mà em đã hét lên như nhà có cháy. Con là &’tài sản’ của riêng mình em hả? Em ủm con kỹ thì chỉ khổ mình, khổ con thôi… biết không, vợ?!
Anh đi làm về, em chẳng thèm nhìn lấy một cái, chưa kịp hỏi anh một câu &’mệt không’ đã vội sai bế con hoặc đi lấy nước pha sữa, lấy khăn, lấy quần áo… cho con. Em coi anh là gì? &’Osin cao cấp’ của riêng em và con hả? Nếu thế thì anh chấp nhận, nhưng &’osin’ thì cũng cần được chế độ chứ – chí ít cũng nhìn người ta lấy một cái, xem người ta thế nào. Anh hiểu, vợ chồng nuôi con nhỏ thì phải tất bật trăm bề, nhưng đến mức vợ chồng không thể dành cho nhau một ánh mắt quan tâm thì chịu hết nổi luôn. Có lần anh thấy trong người khó chịu, mong được tô cháo &’thị nở’ của em mà em hờ hững, càu nhàu: “Trời ạ! Sao lại ốm lúc này?”. Ô hay cái nhà cô này! Tôi muốn ốm à? Đôi khi anh cảm giác mình như &’người thừa’ trong mắt em vậy!
Sự nhẹ nhàng, tinh tế của em biến đâu hết rồi? Thay vì thấy lửa tình trong mắt em, ngày nào anh cũng chỉ thấy những tia cáu giận sẵn sàng bắ.n anh đau điếng. Anh là chồng, là cha của con em chứ không phải là tội phạm, nhé! Cuộc sống của anh giờ sướng hay khổ phụ thuộc hết vào con. Hôm nào con ngoan, ăn được nhiều thì em vui vẻ chồng ơi, chồng hỡi… Hôm nào con quấy thì anh bị lôi ra làm bia trút giận. Anh… mệt mỏi lắm!
Vợ ơi, có con anh vẫn cần yêu! Em cứ cáu giận, nhăn nhó, mặt khó đăm đăm suốt ngày thế thì sao anh dám &’sản xuất’ tiếp tập 2, tập 3… hả em? Trong cuộc sống, mọi niềm vui, nỗi khổ hay chiến thắng và thất bại… đều từ người vợ, người chồng – từ tình yêu mà ra, em ạ!
Theo GĐVN
Video đang HOT
Vợ ơi! Anh đầu hàng rồi đấy... không thể "tiến thêm" được nữa đâu!
Nghe lời vợ, anh làm lại mọi chuyện từ đầu thế nhưng khi đi vào hiệp chính thì vẫn bị chặn lại ngay ngoài "quan ải". Hì hục cả tiếng đồng hồ mà chẳng khá thêm được tí nào.
Sinh xong đứa con đầu lòng, dù chồng vẫn yêu chiều và quan tâm như trước đây nhưng không hiểu sao chị vẫn cứ có cảm giác như chồng không còn dành tình cảm cho mình nhiều như trước đây. Nhiều lúc vén cái bụng chằng chịt vết rạn và ngấn mỡ bèo nhèo lên phụng phịu hỏi chồng:
- Nhìn chán lắm phải không anh. Em cũng không ngờ nó rạn tới cỡ này. Em đã bôi bao nhiêu thuố.c mà cũng chẳng thấy vết rạn mờ đi tẹo nào.
- Vợ ngốc à, vợ đừng có bận tâm mấy chuyện đó nữa đi. Cả ngày đi làm, tối lại chăm con vợ vẫn còn sức lo mấy thứ linh tinh này à. Chồng còn chẳng bận tâm thì vợ bận tâm làm gì.
Chồng còn chẳng bận tâm thì vợ bận tâm làm gì. (Ảnh minh họa)
- Nhưng mà vợ thế này rồi có ngày chồng chán lại đi tìm "của lạ" cho mà xem.
- Ối trời, một vợ một con chồng còn chưa chăm nổi chứ thêm một bà "bé" nữa để mà hết đường sống à. Thôi ngủ đi vợ, đừng nghĩ linh tinh nữa không lại mất ngủ tới sáng đấy. Tính đã hay mất ngủ rồi lại còn cứ thích nghĩ lung tung.
Được chồng ôm chặt trong lòng, chị cũng thấy được an ủi nhiều. Đúng là chồng chị vẫn luôn là người đàn ông tốt. Nhưng từ xưa đến nay, chị vốn là người lo xa, cái tính này cũng là do ảnh hưởng từ mẹ chị. Mái ấm gia đình đang hạnh phúc thế này, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì con chị sẽ khổ. Mà bây giờ, đàn ông ngoạ.i tìn.h thì nhan nhản, phần lớn lại là chá.n v.ợ sau sinh, thế nên chị cũng lo mất chồng lắm.
Hôm sau lên công ty tình cờ chị lại nghe mấy chị em trong phòng kháo nhau chuyện cô Hoa kế toán vừa mới hết thời gian nghỉ thai sản thì vợ chồng đưa nhau ra tòa. Lý do thì ai cũng biết, chồng có vợ bé. Anh chồng chẳng ngần ngại nói với vợ rằng: "Thực sự nhìn em bây giờ chạm ngưỡng 70kg, anh chẳng còn chút cảm xúc gì nữa rồi". Nghe xong đúng là cả phòng mấy chị em đều chử.i bậy, đúng là một lũ khốn nạn. Vợ xấu, vợ béo là vì ai?...
Rồi thì chẳng hiểu sao chị bắt đầu bị cuốn vào những câu chuyện trùng tu nhan sắc của đồng nghiệp nữ cùng phòng để giữ chồng. Và cuối cùng chị cũng quyết định làm một cuộc cách mạng cho chính bản thân mình. Chị sẽ đi thu gọn "chỗ ấy" để vợ chồng vẫn được mặn nồng như xưa, chị tin đó là cách giữ chồng tốt nhất.
Sau khi đã tìm kiếm được một nơi uy tín để thu hẹp "cô bé" chị âm thầm đi mà giấu không cho chồng biết. Sau khi mọi việc xong xuôi, chị kiêng cữ theo đúng lời bác sĩ dặn. Nhiều lúc chồng cũng đòi hỏi nhưng chị lấy lý do mệt nên anh cũng thôi chứ không nỡ đòi vợ tới cùng. Cho đến ngày hôm đó anh không thể nhịn hơn, cứ nằng nặc đòi vợ phải chiều. Nghĩ cũng gần hết ngày kiêng rồi, mà đang lúc cả hai cùng nổi hứng thế là chị quyết định tặng chồng sự bất ngờ sớm hơn dự định.
Anh hăng hái tới mức đòi nhập cuộc ngay mà bỏ qua luôn cả mấy cái khâu vuốt ve vợ như trước đây vẫn làm. (Ảnh minh họa)
Anh hăng hái tới mức đòi nhập cuộc ngay mà bỏ qua luôn cả mấy cái khâu vuốt ve vợ như trước đây vẫn làm. Thế nhưng rõ ràng là mọi lần, anh tiến phát nào trúng ngay phát ấy nhưng lần này thì vừa chạm vào đã không thể tiến thêm nữa. Đau không tả được.
- Vợ ơi, sao mà khó vào vậy? Anh cứ có cảm giác như nó nhỏ đi ấy.
- Đúng là nhỏ đi thật mà. Vợ mới "sửa" đấy, chắc chắn là sẽ thú vị hơn nhưng chồng phải bình tĩnh chút đi. Chưa yêu chiều được vợ cái nào đã đòi...
Nghe lời vợ, anh làm lại mọi chuyện từ đầu thế nhưng khi đi vào hiệp chính thì anh vẫn bị chặn lại ngay ngoài "quan ải". Hì hục cả tiếng đồng hồ vẫn chẳng khá thêm được tí nào.
- Vợ ơi! Anh đầu hàng rồi đấy... không thể "tiến thêm" được nữa đâu. Mà vợ nghe ai lại đi "sửa", đang "lợn lành" giờ thành "lợn què" rồi chán không tả được.
- Em...
Thấy chồng mồ hôi nhễ nhại nằm lăn ra giường nhăn nhó thì chị thương chồng vô cùng. Cũng chỉ là chị muốn cho chuyện chăn gối tốt đẹp hơn nào ngờ lại thành ra thế này.
May mắn mấy ngày hôm sau, chồng chị nhẹ nhàng và từ từ hơn nên mọi chuyện cũng bắt đầu có sự tiến triển theo chiều hướng tích cực. Một tuần sau thì chuyện vợ chồng trở lại như bình thường. Đêm ấy anh ôm chị vào lòng thủ thỉ:
- Vợ biết là chồng yêu vợ nhiều đến nhường nào rồi mà thế nên lần sau đừng có làm mấy việc này nữa nhé.
- Vợ biết rồi mà.
Cả đêm ấy chị lại thổn thức trong vòng tay chồng.
Theo Một Thế Giới
Nhà vợ là nhất Chị có họ hàng của chị, anh cũng có họ hàng của anh! Chị biết lo cho tình thân thì anh cũng không thể bỏ quên ruột rà của mình. Ảnh mang tính minh họa: Internet Đôi giày Tây để quên lâu ngày trong hộc tủ đã trở nên bạc phếch. Ban đầu anh định bỏ đi nhưng nghĩ lại thấy tiếc vì...