Đàn ông chỉ giỏi vô tâm với người đàn bà ở bên cạnh mình…
Đàn ông đến cuối cùng vẫn chỉ giỏi vô tâm với người đàn bà ở bên mình. Đàn ông không nhận ra rằng đó mới là những người yêu thương mình nhất. Đàn ông vô tâm, đàn bà tận tâm, vì vậy…
Tôi còn nhớ ngày xưa mẹ tôi đẹp lắm. Bà lại rất hiền lành và dịu dàng. Bà chưa khi nào đánh chúng tôi, luôn rất nhẹ nhàng khuyên điều phải trái. Nhà khi ấy cũng khá giả, bà luôn hết cưu mang người này rồi lại giúp người kia trong xóm. Người trong xóm tôi dạo đó có thể giận vì ba tôi đào hoa lăng nhăng, nhưng lại không thể không thương người phụ nữ đẹp người đẹp dạ như mẹ tôi.
Chúng tôi lớn lên phần nhiều trong tình yêu của mẹ và anh chị em trong nhà. Tôi biết ba cũng rất thương chúng tôi nhưng ông lại không mấy khi thể hiện. Vì vậy những ký ức được ông yêu chiều hay chăm chút cũng chẳng có nhiều. Nhưng những hồi ức rời rạc khi ba tôi ngoại tình, hình ảnh mẹ tôi ngồi im lìm bên khung cửa sổ chiều buông vẫn luôn rõ ràng trong tâm tưởng của tất thảy chúng tôi. Cuộc đời mẹ tôi chỉ có duy nhất mỗi ba tôi. Còn ông lại quá nhiều người đàn bà, và mẹ tôi chỉ là một trong số đó.
Rất lâu về sau này, tôi vẫn không quên được ngày hôm đó. Tôi chỉ vừa đi học về trước đầu ngõ thì đã thấy người trong xóm túm tụm lại quanh mẹ tôi. Tôi hoảng sợ không biết chuyện gì, cứ chạy ào đến cố chen vào đám đông. Người đàn ông mặt mày đầy nước mắt đang như van nài mẹ tôi:
- Em biết tính chị hay thương người. Chị thương gia đình em, hay giúp gia đình em, em biết ơn lắm. Nhưng giờ chị giúp em lần này thôi, chị làm ơn gọi anh ấy về được không? Có vậy em mới tìm được vợ em. Em bất tài vô dụng không làm gì được. Chứ cứ thế này thì sao được chị ơi…
Tôi không đến gần được, vì đám đông chen chúc nhau hiếu kì. Tôi nghe văng vẳng bên tai lời của ai đó đang nói, chỉ nhỏ đủ để vài người quanh tôi có thể nghe:
Video đang HOT
- Bà H ngày xưa lúc còn con gái bỏ nhà theo ông chồng đây nè. Ba mẹ bả khóc lên khóc xuống đi tìm mà có được đâu. Lúc đó ông chồng bả còn có cả vợ con nữa kìa. Theo ai lại không theo, đi theo cái ông tối ngày hết cặp với người này tới người kia…
Tôi nghe tai mình lùng bùng, như chẳng thể chịu nổi nữa, tôi vụt bỏ chạy khỏi đám đông. Trong đầu khi ấy vẫn là hình ảnh buồn đến thắt lòng của mẹ tôi. Tâm hồn non trẻ của tôi khi ấy đã dại khờ mà hận ba tôi. Tôi hận ông vì quá tàn nhẫn với mẹ tôi.
Một tháng sau đó thì ba tôi cũng trở về. Ông vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không muốn nói chuyện với ông. Tôi giận ra mặt, tôi hất đổ cả ly nước cam ba tôi pha. Đó là lần đầu tiên mẹ tôi đánh tôi. Tôi hỏi bà, sao ba có thể tàn nhẫn với bà như thế, tôi hận ông. Câu nói sau đó của mẹ tôi đã luôn nằm trong lòng tôi suốt cuộc đời về sau: “Ông ta có lỗi với mẹ, nhưng chưa bao giờ có lỗi với con. Ông ta vẫn là ba của con”. Tôi đã không dám hỏi bà, liệu hết thảy những hy sinh bà bỏ ra có đáng hay không?
Tôi dần chấp nhận rằng, đó là ba của tôi, người tôi phải yêu thương và tôn trọng, ngay cả khi ông có lỗi với mẹ tôi thế nào. Thế rồi, chúng tôi cứ lớn lên. Năm đó, mẹ tôi đã 60 tuổi. Bà bắt đầu trở bệnh nặng. Mẹ tôi không còn có thể đi đứng được nữa, chỉ có thể nằm ở nhà. Ban đầu, ba tôi vẫn như trước, chẳng mấy khi ở nhà. Nhưng khi được bác sĩ thông báo rằng mẹ tôi chỉ còn có thể sống được một năm ngắn ngủi nữa, ông đã luôn ở nhà bên cạnh bà. Những tháng ngày cuối cùng ngắn ngủi nhưng đầy đau đớn thể xác ấy, ba tôi đã chăm chút bà từng chút một. Ông không để ai chạm đến bà cả. Mẹ tôi đau thật nhưng sao tôi lại thấy đó là lúc bà hạnh phúc nhất trong suốt 60 năm cuộc đời. Lần đầu tiên tôi vì sao mẹ tôi có thể hy sinh và thứ tha nhiều như thế. Vì bà yêu ông hơn cả những nỗi đau của mình. Ngày mẹ tôi mất, ba tôi khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Ông ngồi lì bên linh cữu của mẹ tôi suốt 3 ngày liền trước khi chôn cất. Tôi đã luôn muốn hỏi, có phải ông đang hối hận hay không? Hối hận vì cả cuộc đời đã vô tâm với mẹ tôi. Hối hận vì cuối cùng người phụ nữ yêu thương ông nhất trên đời này cũng không còn nữa. Suốt những tháng năm sau ngày mẹ tôi mất, ba tôi vẫn chỉ quẩn quanh trong nhà chứ chưa khi nào chịu bước đi đâu. Tôi luôn có cảm giác ông như thế chỉ vì nghĩ mẹ tôi vẫn còn trong nhà. Và đã không ít lần, tôi thấy ông
Đàn ông đến cuối cùng vẫn chỉ giỏi vô tâm với người đàn bà ở bên mình. Đàn ông không nhận ra rằng đó mới là những người yêu thương mình nhất. Cũng như đàn bà không hiểu được rằng cái gì dư thừa quá cũng không tốt, chỉ có đủ đầy, vừa phải mới khiến người ta quý trọng. Hy sinh và bao dung dành cho đàn ông cũng như thế. Đàn ông vô tâm, đàn bà tận tâm, vì vậy mà dây dưa khổ đau cả một đời không dứt…
Theo GĐVN
Một lần sai không có nghĩa là cả đời bất hạnh, đàn bà cũ ơi...
Đàn bà cũ thì sao hả em, đã từng ly hôn hay không còn trinh nguyên thì thế nào chứ? Với tôi, em vẫn chỉ là người đàn bà tôi yêu, sự lựa chọn sau cùng của tôi mà thôi...
Em nói với tôi, em là đàn bà cũ. Là đàn bà đã từng lỡ làng, là đàn bà đã không còn trinh nguyên. Và là đàn bà mang trái tim ê chề những vết thương. Lúc ấy, tôi mới hiểu rõ cụm từ "đàn bà cũ" là thế nào. Ánh mắt em dõi theo từng biểu hiện trên gương mặt tôi. Tôi chỉ gật đầu rồi lại mỉm cười với em.
Em cúi mặt xuống, chẳng nói lời nào. Em hỏi, có phải tôi thất vọng về em? Thật ra, tôi đã yêu em trước khi em bảo mình là đàn bà cũ. Và sau câu nói đó, tôi vẫn chỉ muốn em hiểu rằng, tôi vẫn yêu em, không gì đổi thay. Tôi thương những gì đã trải qua với em, hơn là những gì miệng đời ngoài kia nói về em. Tôi đã muốn hỏi em, có phải đã rất đau lòng không? Có phải đã rất cô đơn? Và phải chi, tôi có thể đến sớm hơn một chút, nắm lấy bàn tay chới với của em...
Em nói với tôi, em không xứng đáng được yêu thương. Tôi hỏi, vậy thế nào mới là xứng đáng được yêu? Yêu thương cũng cần chuẩn mực hay sao? Người với người đến với nhau cũng cần phải có điều kiện à? Em à, tình yêu thật lòng chẳng bao giờ là xứng đáng hay không cả.
Chỉ có yêu hay là không, có dám bên nhau đến cuối cùng không mà thôi. Người ta có trải qua điều gì, có thế nào, em vẫn bất chấp yêu đó thôi. Hay người ta có xinh đẹp hơn, thân hình nóng bỏng hơn, nhưng tôi không yêu vẫn là không yêu. Yêu thương đôi khi đơn giản là thế. Như việc ta để tình yêu dẫn lối mình đi. Và tôi muốn nói rằng em luôn xứng đáng được yêu thương, vì em là chính em. Và vì tôi đã lựa chọn em cho phần đời còn lại của mình.
Ảnh: Internet
Em nói với tôi, em chẳng còn dám hy vọng. Tôi luôn biết cuộc sống này lắm những điều không vui. Những người đã từng trải qua đau lòng hay tổn thương sẽ không bao giờ còn đủ giản đơn hay mơ mộng nữa. Nhưng dù có như thế, tôi vẫn mong em hãy nuôi hy vọng cho chính mình. Hy vọng vào những điều tốt đẹp vẫn còn tồn tại trên thế gian này. Và hãy đặt hy vọng vào chính tôi, được không? Một lần sai, không có nghĩa là cả đời bất hạnh. Một lần khổ đau, không có nghĩa là cả đời không thể hạnh phúc. Để tôi dành đoạn nhân duyên cuối cùng để chỉ em thấy, hạnh phúc rốt cuộc có hình dạng thế nào, được không?
Và tôi muốn nói với em rằng, đàn bà cũ thì đã làm sao, hạnh phúc cũng đâu có hờn dỗi bất cứ ai mưu cầu. Chỉ cần em muốn hạnh phúc thì chắc chắn em sẽ hạnh phúc. Con người chỉ càng bất hạnh khi không nhận ra rằng mình luôn xứng đáng để được hạnh phúc. Dù đã trải qua những gì, đã mất mát hư hao thế nào, đàn bà vẫn đáng được yêu thương và tôn trọng. Như thể ta phải chấp nhận rằng những thăng trầm trong cuộc đời là chẳng thể tránh khỏi. Cũng như những tổn thương cũng thế, là tất yếu. Và tôi luôn muốn em hiểu, thượng đế không ban hạnh phúc cho ai dễ dàng cả. Người sẽ luôn muốn em trải qua những điều không hay để có thể trân trọng hạnh phúc sau cùng.
Ảnh: Internet
Đàn bà cũ thì sao hả em, đã từng ly hôn hay không còn trinh nguyên thì thế nào chứ? Với tôi, em vẫn chỉ là người đàn bà tôi yêu, sự lựa chọn sau cùng của tôi. Vì vậy đừng cự tuyệt tôi hay chối bỏ chính mình. Tôi không thể xóa hết những đau lòng em đã phải chịu. Nhưng chắc chắn tôi sẽ cho em những hồi ức có thể lấp đầy quá khứ đã qua.
Sự lựa chọn sau cùng của tôi, là em, đàn bà cũ à....
Theo GĐVN
Chẳng ai sống cả một đời mà chưa từng buồn đến phát khóc... Nôi buôn co kha năng khiên phu nư xâu xi, gia nua đi rât nhanh. Tuy nhiên, trong cuôc sông không ai co thê tranh đươc nhưng chuyên không vưa long. Vây phu nư nên đôi diên vơi nôi buôn như thê nao đê luôn tươi tre, vui ve? Đan ba âm ương, trơi mưa cung buôn đươc, cai nhau vơi chông lai...