Đàn ông bớt gia trưởng gia đình sẽ hạnh phúc
Đôi khi hôn nhân không phải là tính toán thiệt hơn mà ở đó chúng ta cần học cách chấp nhận và dung hòa mọi chuyện.
Ngay từ lúc yêu nhau cô đã biết anh là một người có tính gia trưởng thích kiểm soát mọi thứ và việc gì cũng phải theo ý anh. Hồi mới yêu cô cũng cảm thấy ngột ngạt không quen được với kiểu đó và luôn sẵn sàng đôi co với anh đến cùng.
Hai người cũng đã chia tay vài lần vì cô nghĩ mình không thể chịu nổi những sự vô lí của anh. Nhưng hai người vẫn quay lại vì cô biết mình yêu anh rất nhiều và cô tin rằng mình có thể vì điều đó để chấp nhận mọi tính cách của anh.
Dần dần cô cũng học được cách kiềm chế mỗi khi anh tức giận, cô tránh làm những điều anh không thích và cô cũng đã bớt cái tôi của mình lại để hạn chế cãi nhau. Sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng anh và cô cũng quyết định kết hôn mặc dù bạn bè cô đều khuyên nên suy nghĩ kĩ vì khi sống cùng nhau sẽ khác với thời gian còn yêu.
Sau khi cưới nhau dường như cuộc sống của hai người không có gì thay đổi nhưng đúng là nhiều lúc cô cảm thấy khó chịu với tính gia trưởng của anh. Từ lúc lấy nhau mọi quan hệ bạn bè của cô đều bị cắt đứt, anh không cho cô đi đâu và đi đâu cũng đưa cô theo, ngoài những lúc đi làm thì hầu như cô đều bị anh kiểm soát.
Phong cách ăn mặc của cô cũng phải thay đổi vì anh nói không muốn ra đường ai cũng nhìn cô. Vậy là trong tủ đồ của cô phải thay thế bằng một loạt áo phông, quần bò. Trước khi cô muốn mua món đồ gì cũng phải hỏi ý kiến anh nếu anh đồng ý thì cô mới được mua còn không anh sẽ nhắc mãi vấn đề đó đến tận mấy ngày sau.
Video đang HOT
Nhiều lúc cô cũng muốn nói với anh mình có cảm giác ngột ngạt trong chính gia đình của mình nhưng cô vẫn cố dung hòa mọi chuyện. Trước đây, cô biết sẽ xảy ra chuyện này song cô không nghĩ để vượt qua lại cần nhiều sự cố gắng như vậy.
Đứa bạn thân của cô trong Sài Gòn mời hai vợ chồng vào dự đám cưới. Cô bàn bạc với anh rồi đặt vé máy bay nhưng trước hôm đi anh thông báo bận nên không đi được. Và tất nhiên anh cũng không cho cô đi với lí do sau này vào đó chơi lâu hơn, anh không đi thì cô đi một mình cũng chẳng để làm gì.
Hai vợ chồng cãi nhau một trận lớn, sáng hôm sau cô vẫn quyết định bay vào Sài Gòn dự đám cưới bạn. Trước đêm nó về nhà chồng hai đứa ngủ cùng với nhau một tối, cô kể hết chuyện của mình và anh nước mắt cứ vậy vô thức rơi xuống.
Đứa bạn ôm cô vào lòng, nó nói từ đầu đây là sự lựa chọn của cô và cô cũng biết sẽ có những chuyện này xảy ra. Vậy nên hãy cố gắng nói chuyện rồi từ từ khuyên giải anh. Đàn ông gia trưởng nếu càng làm căng thẳng mọi chuyện thì chỉ khiến họ tự ái và đấu tranh với cô đến cùng.
Cả đêm hôm đó cô trằn trọc không ngủ mãi nửa đêm mới nhận được tin nhắn của anh. Đó là lần đầu tiên anh nhận lỗi và mong cô tha thứ, anh biết đã khiến cô nhiều lần tổn thương nhưng không phải anh cố tình làm vậy.
Cô mỉm cười vì cũng có lúc anh nghĩ đến hạnh phúc gia đình mà nhận lỗi. Cô nhắn tin lại đầy hóm hỉnh: “Em đã chịu đựng anh quen quá rồi giờ không có anh quản chắc em cũng sẽ buồn lắm. Em yêu anh ông chồng gia trưởng của em ạ”.
Theo ilike.com.vn
Con không quen với... nội
5g sáng, điện thoại đổ chuông làm tôi tỉnh ngủ. Đầu bên kia, giọng má run run: "Út, thu xếp một chuyến cho má ra thăm cháu được không?"...
Tôi gọi cho chị dâu cũ khi đặt chân đến Huế. Sau bao năm biền biệt, chị mừng rỡ đưa cháu đến gặp tôi.
Còn nhớ buổi chiều đông 5 năm về trước, chị một tay bồng con, tay kia bưng chén cơm rảo một vòng quanh xóm. Trời tối, má tôi lo lắng: "Hôm nay, xóm không có gì vui làm con bé không chịu ăn hay sao mà giờ này hai mẹ con chưa về". Chồng chị - anh trai tôi đi tìm cũng không thấy. Gọi điện chị không bắt máy, cả nhà túa đi tìm. Sau hàng loạt tin nhắn của chồng, chị hồi âm: "em đưa con về Huế". Ngay trong đêm, anh tôi rời Phú Yên đón xe theo vợ con. Được vài hôm anh về, mặt mày ủ dột: "Không vào nữa, tự dưng đòi ly hôn".
Tôi vào Nam lập nghiệp đã lâu, trước khi anh cưới chị. Mỗi năm vài lần về thăm nhà, nay chỉ còn giữ được trong tâm trí hình ảnh cô cháu gái chưa đầy hai t.uổi, tóc cột hai đuôi, nội làm gì cũng lẽo đẽo theo sau, bi bô không ngớt. Sau ngày chị bồng cháu bỏ đi, má tôi thương nhớ, vài lần đổ bệnh khi gọi điện hỏi han, "xin" cho chuyện trò với cháu nhưng bị chị khước từ. Chị nói: "Má chờ bọn con l.y h.ôn xong, rồi con đưa cháu vào thăm má.
Hồi mới về Huế, con bé nhớ má quấy khóc không yên. Con tạm thời chỉ muốn nó sống yên ổn". Từ đó, má bớt gọi, mỗi năm hai lần, đi chợ mua vài bộ đồ gửi ra cho cháu; lần nào cũng thở dài: "mua áng chừng vậy thôi chứ có biết nay cao lớn ra sao đâu".
Ngày trước, nội làm gì cháu cũng lẽo đẽo theo... (Ảnh minh họa)
Tôi ngồi ở Huế, thấy anh mình trong dáng vẻ của cháu. Cô bé bảy t.uổi nhìn tôi, quay sang mẹ: "dì này con đâu có quen". Chị dâu cũ giọng buồn: "không phải quen, mà là m.áu mủ thâm tình đó con". Tôi ứa nước mắt. Chị bảo con gọi tôi bằng cô út. Cô bé bẽn lẽn, rặt Huế: "cô... ụt".
Chị về Huế, anh tôi ra thăm, thuyết phục đến lần thứ ba thì xảy ra chuyện. Anh ghen chị chưa l.y h.ôn đã có người tán tỉnh. Cuộc cãi vã khiến anh lỡ buông tay đ.ánh chị, trở thành cuộc chia lìa mà sau đó, lần nào anh ra thăm con chỉ có thể đứng nhìn từ xa, quà cho con đành chuyển tay hàng xóm.
Qua bốn năm dùng dằng, giữa năm ngoái, anh yêu người khác, thuận lòng chia tay vợ. Chị vào Phú Yên dự phiên xử l.y h.ôn, má tôi đón chị. Má không dự phiên xử, đứng đợi chị ngoài cổng tòa. Gặp chị, má dặn: "Thôi thì hai đứa ăn ở không được, l.y h.ôn âu cũng xong, nhưng con bé cũng cần biết cha và bên nội, má mong con mở lòng ra". Chị ôm má, chảy nước mắt, hứa tết sẽ đưa cháu vào thăm.
Tháng Chạp, má sốt ruột đi chợ ngó tới ngó lui mấy sạp quần áo t.rẻ e.m, phân vân có nên mua không, sợ cháu mặc không vừa. Cuối cùng, má chơi sang, mua ba bộ đồ.
Giữa tháng Chạp, anh tôi hớt hải chạy về nói với má: "Nhà người ta muốn cưới, bọn con ráng qua năm nhưng qua năm không được tuổi". Hai gia đình gặp nhau, bữa cơm gọn nhẹ coi nhau thành vợ chồng. Chị dâu mới về nhà tôi hôm trước, hôm sau, những tấm ảnh anh tôi chụp con gái trong mấy lần ra thăm, in trên mặt giấy A4 dán kín tường trong phòng ngủ của mình đã không cánh mà bay. Anh đi làm về, thấy vậy hỏi han rồi vợ chồng cãi nhau. Má nghe chị hờn trách: "anh muốn thì em sinh con sớm, người ta có coi anh là cha của con họ đâu".
Má tôi thở dài, lén mang mấy bộ đồ trẻ con gửi ra Huế. Anh tôi chở má ra nhà xe, lén nhét vào bịch đồ mẩu giấy: "Thư thư rồi em với con vào nha". Cái hẹn "thư thư" khất đến bây giờ.
"Cháu có muốn gặp bà nội không?" - tôi hỏi. "Là bà nội mẹ kể đó hả mẹ?" - cô bé lại quay sang mẹ. Chị dâu cũ nhìn con, gật đầu. Tôi mở điện thoại, gọi Facetime cho anh trai, có má tôi ngồi bên cạnh. "Bà nội nè con! Ôi cháu của bà lớn quá, có nhớ bà nội không? Hai mẹ con khỏe không?" - má tôi cười, mái đầu bạc rung rung. "Bà nội đây hả mẹ?" - cháu quay sang mẹ, tròn mắt ngơ ngác. "Con nói chuyện với nội đi", chị nhắc. "Con chào bà nội!". "Nội chào con! Con nhớ bà nội không?" - má tôi lặp lại.
Bất giác, cháu tôi đẩy chiếc điện thoại về phía mẹ: "mẹ nói chuyện với bà nội đi, con thấy không quen". Bị bất ngờ, chị dâu cũ nghiêm mặt: "Con sao vậy?". Tôi nhìn màn hình, đôi mắt má đỏ au...
... Suốt đêm qua, má không ngủ được. Má nhớ thương cháu. Thu xếp để má ra thăm cháu, với tôi, với chị dâu cũ giờ có khó khăn gì. Nhưng một cuộc thu xếp khác, giữa cũ - mới, giữa bao dung với tấm lòng chật chội, cho sự thiêng liêng của thâm tình ruột thịt, có lẽ cần nhiều hơn sự thấu hiểu,cảm thông.
Theo phunuonline.com.vn
10 điều huỷ hoại cuộc sống hôn nhân, bạn đã bao giờ phạm phải một vài điều? Cuộc sống vợ chồng cũng như bát đĩa, đôi lúc va chạm là điều khó tránh. Tuy nhiên bất kể đĩa va, bát chạm thế nào cũng tuyệt đối đừng phạm phải 10 điều sau đây. 1. Cãi nhau trước mặt người khác Trước mặt bạn bè hoặc người thân, bất kể chồng hay vợ đều cần phải giữ thể diện cho đối...