Đàn ông bị ‘Bún hóa’ khi chưa 30 tuổi
Các cụ vẫn nói ‘Con lợn có béo cỗ lòng mới ngon’, vậy mà anh chàng này bề ngoài nom ngon lắm, mà bề trong thì…
ThS.BS. Nguyễn Thế Lương mở đầu câu chuyện một cách hài hước khi kể về một ‘con bệnh’ của anh.
Đó là một chàng trai 26 tuổi, cao 1,82 mét nặng 76kg. Lần đầu đến gặp bác sĩ, anh đi cùng chị gái. Chỉ sau 5 phút trò chuyện, anh chàng đã òa khóc nức nở: Bác sĩ ơi, em đã lấy vợ 9 tháng rồi mà chưa được làm đàn ông.
Công việc của một bác sĩ nam khoa, ngoài điều trị về… thân xác, việc thăm khám tinh thần là vô cùng quan trọng. Ở Mỹ, một ca tư vấn như vậy thường gồm 10 buổi, mỗi buổi 1 giờ.
Bệnh nhân phải trả 3 ngàn đô-la. Còn ở Việt Nam, kể cả là đi khám ngoài giờ với giá 200 ngàn cho một lần thăm khám, tư vấn của bác sĩ hiện tại vẫn hoàn toàn là miễn phí.
Với kinh nghiệm của mình, BS. Lương biết đây là một ca rối loạn cương điển hình. Hiện tượng ‘bún hóa’ này có thể xảy ra ở mọi lứa tuổi nhưng nếu chưa tới 30 mà gặp vận hạn như vậy, quả là bất hạnh.
Bác sĩ tỉ mỉ trò chuyện với bệnh nhân thì biết anh ta rất chăm tập thể thao, bản thân sinh hoạt lành mạnh, thậm chí còn có thể dùng từ ngoan để miêu tả. Nghĩa là một ca hầu như không nhìn thấy nguy cơ của căn bệnh khó nói kia.
Cuối cùng, một tia sáng lóe lên, bệnh nhân kể cho bác sĩ rằng, hồi nhỏ anh có một lần chứng kiến ca hoạn lợn và điều đó khiến anh khá bị ám ảnh. Tuy nhiên đó mới chỉ là tình tiết tăng thêm, không thể là nguyên nhân chính của vấn đề. BS. Lương nhận định như vậy.
Câu chuyện từ Phòng khám Nam khoa Andos của ThS.BS. Nguyễn Thế Lương – Phó Giám đốc Bệnh viện Thận Hà Nội.
Thang đánh giá mức độ ‘hoành tráng’ của người đàn ông, tạm được các nhà khoa học trên thế giới phân ra 4 mức độ, với những so sánh hình ảnh làm bạn khó nén được cười khi nhìn thấy.
Độ 1 – tương đương với miếng đậu hũ.
Độ 2 – quả chuối được bóc vỏ.
Video đang HOT
Độ 3 – Quả chuối chưa được bóc vỏ.
Độ 4 – Quả dưa chuột.
Để đạt đến độ 4 lý tưởng đó cần đến một quá trình phức tạp các chuỗi phản ứng trong cơ thể. Nếu một trong chuỗi phản ứng bị lỗi, có thể dẫn đến rối loạn. Tình trạng này thường có nguyên nhân thực thể nhưng trạng thái tình cảm cũng có thể là một căn nguyên.
Ca điều trị ‘kép’
Lần thứ hai đến gặp bác sĩ, chàng trai trong câu chuyện đi cùng vợ. Thoạt nhìn, bác sĩ đã ngầm so sánh giữa hai người. Độ mãnh liệt của cô ấy ắt hẳn khiến chồng… bạt vía. Cô nàng năm đó 22 tuổi, làm nghề tự do.
Bác sĩ hỏi về tác dụng sau một lần uống thuốc. Anh chàng vẻ như ngượng ngịu, còn đang tìm từ để… tả, thì cô vợ bộp luôn: Vẫn kém lắm ạ. Cô ta thêm: Em cũng làm hết cách rồi, cả tay cả miệng… Không ăn thua, bác sĩ ạ.
Lúc này thì đến bác sĩ cũng phải đỏ mặt. Về sau anh biết, cô vợ đã truyền thông cái sự kém này đến bố mẹ và chị gái của chồng mình, thậm chí cả những người họ hàng xa. Anh chàng khốn khổ vì cảm giác đại gia đình đều tỏ tường tình trạng… không làm ăn gì được này của mình.
Sở dĩ anh ta đến khám nam khoa là vì người chị gái nghe em dâu phàn nàn quá, thấy sốt ruột thay cho cậu em, đã chủ động điện thoại hỏi bác sĩ. Nếu không có chị gái… áp giải, có lẽ anh ta cũng còn lâu mới trở thành bệnh nhân của BS. Lương.
BS. Lương hiểu rằng với ca này không thể điều trị đơn mà phải là điều trị kép. Có nghĩa, cô vợ cũng cần được tư vấn về cách ứng xử với căn bệnh tế nhị của chồng mình. Hiển nhiên là anh ta có bệnh thực thể. Những cái đó, bác sĩ sẽ kết hợp điều trị bằng thuốc, vật lý trị liệu, tư vấn tâm lý…
Nhưng cái sự ứng xử khá thô bạo của cô vợ trẻ chắc chắn làm tình trạng càng bi đát hơn. Kiểu như chồi chưa kịp nhú lên thì đã gặp cơn lũ quét.
Thế là, song song với điều trị cho chồng, bác sĩ tư vấn cho cô vợ cả thảy 4 lần trong 2 tháng. Tâm lý cô ấy dần dần có sự thay đổi, trở nên nhẹ nhàng hơn. Và bắt đầu biết đùa. Có thể do cô ấy đã dần được thỏa mãn chuyện đó, do anh chồng bắt đầu đáp ứng tốt với thuốc và các biện pháp điều trị – BS. Lương phỏng đoán.
6 tháng sau, cô vợ có bầu. Đối với bác sĩ, không gì có thể sánh được với niềm vui của một ca điều trị thành công như thế.
Điệu tango luôn cần có hai người
Điệu tango nào cũng luôn cần có hai người.(Ảnh minh họa: Internet)
Tình dục phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng. Tự tin bị đánh mất là hòn đá tảng giật xuống mọi thăng hoa. Sâu thẳm, không ít mày râu lưu giữ sự tự ti nghẹn ngào về ‘thằng nhỏ’ ương bướng, chống lệnh… cấp trên.
Nếu như họ lại không may có đối tác kiên quyết không chấp nhận ‘dù đó là sự thật’ thì hậu quả thật khôn lường. Với một cô vợ thất học trong những ứng xử với tình dục như vậy, chàng trai trẻ này quả là gặp bất hạnh nhân đôi, làm sao mà… ngẩng đầu lên cho nổi. Những người đàn ông rơi vào hoàn cảnh như anh đều bị căng thẳng, thậm chí trầm uất.
Thật tuyệt vời nếu như người đàn ông có được người vợ hay bạn tình hiểu biết. Suy cho cùng, đàn bà hành động thông minh trong chuyện này cũng còn vì quyền lợi của chính họ nữa. Điệu tango nào cũng luôn cần có hai người. Mọi chuyến bay trong mơ, phiêu bồng trên tầng mây thứ 9 hẳn là không ai có thể cất cánh một mình.
Theo Võ Hồng Thu/Suckhoedoisong.vn
30 tuổi chưa chồng sao lại bị coi là ế, sao bố mẹ lại nghĩ đó là nỗi bất hạnh?
Phụ nữ ế - trong mắt những người xung quanh - là một thứ gần với sự bất hạnh và cô đơn.
Người ta tự kết luận rằng, hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ không phải là một sự nghiệp oanh liệt mà là chính là việc được ở nhà và chăm sóc người chồng của mình và những đứa con.
"Phụ nữ sướng khổ - là nhờ tấm chồng".
Tôi vẫn thường gặp câu nói này khi đọc các bài viết hay chia sẻ của các phụ nữ về chuyện chồng con. Sự ghen tị trước một cô gái may mắn sở hữu người chồng "tử tế", và nỗi thấu cảm phi thường của chị em với nhau khi thấy những dòng thổn thức về người chồng chẳng ra sao đang đi lăng nhăng ngoại tình thế nào. Một tuyên ngôn ưa thích của phái đẹp mang đầy màu sắc chiêm nghiệm và quả quyết.
Thôi được, tôi sẽ không ở đây để tranh cãi với việc phụ nữ trở thành một đối tượng bị động trong hôn nhân. Tôi chỉ có một băn khoăn, đó là nếu phụ nữ sướng vì lấy chồng tốt, hay khổ vì lấy chồng chẳng ra gì, vậy... phụ nữ mãi mà chưa lấy chồng, chúng ta nên định nghĩa họ thế nào?
Tôi tin rằng ngay sau câu hỏi này, các bạn sẽ dành cho tôi câu trả lời duy nhất: Ế.
"Bao giờ lấy chồng" đã từ hàng thập kỷ nay - trở thành slogan của hội các bà bác - cô - dì - chú - ông - bà- bà hàng xóm của bất cứ cô gái trẻ nào và nó có đủ sức gây hoang mang lẫn ức chế khi được đai đi đai lại, hỏi đi hỏi lại trong nhiều ngày trời, nhiều năm trời bằng một sự kiên nhẫn, bền bỉ đến khó hiểu. Không phải tự nhiên mà nó trở thành tên bài hát của Bích Phương và được share một cách khẳng khái trên Facebook như một khúc đoản ca hùng tráng của hội FA sắp về nhà ăn Tết. Mà thậm chí, chẳng cần đến Tết, chỉ ngày thường thôi bạn cũng có nguy cơ bị bố mẹ cằn nhằn, thở ngắn than dài, thậm chí là trút bực vào người vì xấu hổ trước mấy lời mát mẻ, hỏi han của mấy nhà hàng xóm.
Nguồn gốc sự lo lắng này của những người thân (và tưởng là thân) quanh ta đến từ nỗi ám ảnh phụ nữ ế. Tôi nhớ như in ánh mắt lo lắng và chán nản của cô họ mình, khi nhìn thấy tôi thất bại trong việc cuốn 1 cái nem mà không bị rách. Trong giây phút ấy, cô tôi đã chép miệng và nói: "Kiếm được tiền nhưng không có chồng thì cũng hỏng thôi con ạ". Cũng trong giây phút ấy, tôi cảm thấy cuộc đời mình bỗng chốc vô cùng bi quan khi được định sẵn một kết cục chẳng mấy tốt đẹp gì - chỉ vì cái vỏ nem rách.
Tôi có nhiều lý do để yên tâm hơn cho cuộc đời mình vào giây phút ấy. Cái nem rách không thể đảm bảo tương lai cho tôi bằng một công việc ổn định. Cái nem rách không thể giúp tôi mua được chiếc túi mới, chiếc điện thoại xịn hay một cái laptop ngon lành. Nhưng, cái nem lại mang ý nghĩa trừu tượng, đại diện của một thế lực ghê gớm hơn nhiều: đó là Chồng. Một tượng đài vô hình và mục tiêu vĩ đại trong lòng tất cả những người xung quanh tôi. Khi ấy, cái nem rách đồng nghĩa với việc một người con gái vụng về, và nó cũng được bắc cầu luôn qua việc không có chồng, để rồi đến cái đích cuối cùng là một cuộc đời vô định, với tiếng khóc bi ai vì cô độc trong một căn nhà nhỏ lụp xụp nơi cuối ngõ, bên một con mèo già.
Phụ nữ ế - trong mắt những người xung quanh - là một thứ gần với sự bất hạnh và cô đơn. Người ta tự kết luận rằng, cái hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ không phải là một sự nghiệp oanh liệt, hay bảng danh sách dài dằng dặc những miền đất mới mà cô ấy đã từng đặt chân đến - mà đơn giản - chính là việc được ở nhà và chăm sóc người chồng của mình và những đứa con. Một viễn cảnh thật đẹp khi người chồng ấy kiếm được nhiều tiền, một đứa con xinh xắn biết nghe lời với cặp má núc ních để các bà xông vào bấu, và những cuối tuần bận bịu với cái tạp dề lấm lem vết bẩn nhưng không thiếu vắng nụ cười. Và khi cô ấy không có tất cả những điều ấy (hoặc chưa có), điều đó đồng nghĩa với một phụ nữ bất hạnh, xấu xí và có vấn đề.
Từ bao giờ, hạnh phúc của người phụ nữ, được định đoạt với việc cô ấy có chồng hay không?
Tôi tin vào tình yêu và ý nghĩa thiêng liêng của một gia đình, nhưng tôi không tin vào việc, người phụ nữ sẽ không có hạnh phúc nếu cô ấy chưa có chồng. Ở độ tuổi 25 - 30, người phụ nữ có thể có trong tay cả sự nghiệp, cả tình yêu, cả một cuộc sống riêng mỹ mãn và có quyền chờ đợi cho đến khi cô ấy thật sự muốn kết hôn, chứ không phải là vội vàng đặt chân vào một cuộc hôn nhân chắp vá cho đỡ mang tiếng là ế.
"Hãy trở thành nữ anh hùng trong cuộc đời của chính mình, đừng là nạn nhân".
Câu nói này của Nora Ephron có nghĩa là: Bạn hoàn toàn có thể chủ động với cuộc đời của mình. Tại sao lại phải thấy mình thua kém khi chưa có chồng ở tuổi 30? Tại sao phải cảm thấy mình như một kẻ bỏ đi, một người phụ nữ không hoàn thiện khi chưa lập gia đình? Bạn có một cuộc sống tuyệt vời, một công việc để phấn đấu - và thậm chí nếu chưa có, bạn lại có thể coi đó là một mục tiêu. Bạn có thể đã thành đạt, hoặc chưa. Đam mê du lịch, hoặc đơn giản chỉ là yêu những cuối tuần hết mình với bạn bè. Một cuộc sống tự do đầy màu sắc, và bạn hoàn toàn có thể làm chủ nó theo một cách tích cực nhất - chứ không phải thu mình vào góc, chờ đợi trong tuyệt vọng một người đàn ông đến với mình và hàng ngày buồn tủi vì những lời móc máy của những người xung quanh.
Trong suốt những ngày tôi đi làm, bước ra ngoài kia và gặp gỡ những con người mới, tôi đã biết đến những người phụ nữ mà, nụ cười của họ rạng rỡ hơn bất cứ ai trên đời này - dù họ chưa có chồng (và họ không phải là hoa hậu). Tôi nhìn thấy họ toả sáng ở nơi làm việc, nơi họ đốt cháy từng giây phút bằng nguồn năng lượng tích cực và niềm đam mê bất tận. Một người phụ nữ khác - khi đó đã 27 - có thể ngồi kể miên man trong suốt 1 tiếng đồng hồ, về chuyến leo núi của chị . Hay một người khác, lúc này vừa (chủ động) chia tay hôn thê ở tuổi 31 - mỉm cười khi đứng giữa trời nắng với mồ hôi ròng ròng và điều hành một sự kiện lớn - công việc mà người "suýt là" chồng chị ghét đặc và bắt chị phải từ bỏ nếu muốn có một đám cưới.
Những người phụ nữ ấy, họ có một cuộc đời tuyệt vời hơn tất cả những gì mà chúng ta có thể tưởng tượng. Họ có sự nghiệp, có thể tự nuôi sống chính mình, sống độc lập và không cần dựa vào ai. Họ có những ngày bận rộn, có những ngày thảnh thơi, những ngày vui và cả những ngày buồn. Những cuộc sống trọn vẹn cảm xúc và hoàn toàn không có chỗ cho sự bi thương, cô độc hay bất hạnh mà người ta vẫn thường tô vẽ nên cho những người phụ nữ độc thân. Và với một cuộc sống đầy ắp những cơ hội, những điều bất ngờ mới mẻ mỗi ngày, tại sao chúng ta phải vội vàng để lấp đầy khoảng trống mà "người khác" cho là cần thiết?
Lập gia đình - đã và vẫn luôn là một trải nghiệm, một chuyến phiêu lưu tuyệt vời với bất cứ ai trong chúng ta. Nó không xuất hiện để trở thành gánh nặng, để trở thành nỗi lo sợ và ám ảnh với những người phụ nữ trẻ. Bởi cuối cùng thì, chúng ta sinh ra và trưởng thành để sống trọn vẹn nhất với những gì mà ta muốn, để được hạnh phúc và nếm trải hết những điều ý nghĩa, những trải nghiệm ngọt ngào nhất, phi thường nhất của cuộc đời - chứ không phải cố kiếm một người chồng như một chứng chỉ, một tấm bằng tốt nghiệp chứng nhận mình đã là một người phụ nữ "chính chuyên".
Theo TTT
Đã hơn 30 tuổi rồi, làm sao dám chia tay? Yêu nhau 8, 9 năm trời, điều gì vui thì đã xa, còn lại chỉ là chán, là nhạt nhưng lại chần chừ không buông tay vì đã hơn 30 tuổi rồi, chia tay lúc này chẳng phải là sẽ dang dở gần nửa đời người rồi sao? Điều gì khiến ta còn quen nhau? Là tình yêu ư? Chưa hẳn, có lẽ...