Đàn bà siêu đẳng…
Một bức tranh chung của cuộc sống hiện đại là, người mẹ trẻ đi làm, quần quật, hùng hục làm cho xong việc. Đúng hết giờ là đứng dậy đi về, không chậm một phút.
Mỗi một người đàn bà, trước khi đi lấy chồng đều được trang bị những điều cơ bản. Nào là phải làm một người vợ đảm, người con dâu ngoan, chịu thương chịu khó, vâng lời bố mẹ chồng. Nào là phải biết chăm lo cho gia đình, vun vén cho cuộc sống của nhà chồng. Nhưng cũng đừng dựa dẫm chồng con, đừng ỷ lại gia đình chồng, phải biết tiến biết lui đúng lúc.
Suy cho cùng, tạo hóa cho đàn bà quá nhiều thiên chức và bắt họ phải làm khá nhiều việc. Một người gọi là phái yếu mà lại gánh trên vai vô vàn trọng trách. Kiếp đàn bà sinh ra, đúng là nói không hết cái sự khổ và sự khó của bản thân mình.
Một người vợ đảm đang, chu đáo việc nhà việc của, nhà chồng khen ngợi, chồng cũng hết lời khen ngợi. Ngoài việc đi làm, người vợ ở nhà cần chu toàn cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, lo cuộc sống ấm no, đầy đủ. Người chồng đi làm về, thấy cơm canh nóng sẵn sàng, còn gì vui và hạnh phúc hơn. Với đàn ông, họ luôn cần một người vợ biết nấu nướng, một người vợ biết làm việc gia đình, giỏi nữ công gia chánh. Có vợ như vậy, họ chẳng còn lo điều gì.
Nhưng nhiều đức ông chồng lại coi nhẹ việc làm việc nhà, chăm con của vợ. Không có vợ chăm con, không có vợ lo cho gia đình chồng, không lẽ tự nhiên mọi thứ tươm tất. Một người đàn ông gà trống nuôi con sẽ khó có thể làm được những chuyện phi thường như phụ nữ. Vừa đi làm, vừa về dọn dẹp nhà cửa, vừa chăm con chăm cái, mệt gấp trăm nghìn lần những công việc khác. Nếu để đàn ông đóng vai các bà mẹ một lần, chắc hẳn các ông sẽ sợ hãi mà bỏ chạy. Nhưng các anh chồng lại không ý thức được, con cái là của chung, chẳng riêng gì ai có trách nhiệm chăm sóc con cái cả. Mà phần chăm sóc là cả bố, cả mẹ đều phải tham gia. Nhưng mấy người làm được việc đó thay các bà mẹ? Vậy, không thừa nhận sự vất vả, công chăm sóc của người vợ thì thử hỏi, đàn ông công nhận điều gì ở người phụ nữ.
Một người vợ đảm đang, chu đáo việc nhà việc của, nhà chồng khen ngợi, chồng cũng hết lời khen ngợi. (ảnh minh họa)
Như vậy chưa đủ. Vì nếu một cô vợ không đi làm, ở nhà xin tiền chồng, sẽ bị thiên hạ khinh, chê cười, bố mẹ chồng ghét bỏ vì ăn bám con trai họ. Nhưng có mấy ai hiểu việc chăm con còn vất vả gắp trăm lần những việc khác.
Thuê một người giúp việc, cũng ngần ấy công việc. Nấu nướng, dọn dẹp, giặt giũ, chăm trẻ con. Nói không chừng, chỉ mỗi việc chăm trẻ đã hết cả ngày, thời gian tắm, thời gian ăn cho mình còn không có, đừng nói đến làm việc khác. Thế mà người vợ ấy vẫn hùng hục, thay chân một người giúp việc mà lại không được nhà chồng đón nhận. Đồng tiền chồng mang về không phải là đồng tiền họ ngửa tay ra xin, ăn bám. Mà chính là đồng tiền mồ hôi nước mắt mà họ xứng đáng được hưởng. Đàn ông không hài lòng, các anh thử đóng vai bà mẹ, ở nhà bế con cả ngày để các bà đi làm, kiếm tiền thì các anh sẽ hiểu được điều đó thôi.
Một bức tranh chung của cuộc sống hiện đại là, người mẹ trẻ đi làm, quần quật, hùng hục làm cho xong việc. Đúng hết giờ là đứng dậy đi về, không chậm một phút. Chậm thì bị tắc đường, lại về muộn. Về còn vòng ra chợ mua thức ăn tươi để nấu nướng cho cả nhà ăn. Rồi lại dọn dẹp, trông con, cho con ăn. Đến bữa cơm của mình cũng không được như ý.
Rồi có hôm, tắm không kịp tắm, vộ vàng thay bộ quần áo rồi lại lên giường ngủ. Cả đêm con quấy khóc, vừa mệt vì thương con, vừa mệt vì thức khuya dậy sớm. Nhưng họ vẫn phải gồng mình lên, vân phải dậy thật sơm để chuẩn bị cho con rồi lại đi làm.
Đàn ông, nếu tinh ý ra, họ sẽ hiểu được tâm tư của người vợ. Chẳng có để đoán được ý tứ của người phụ nữ. (ảnh minh họa)
Luẩn quẩn một vòng tròn nhưng lại là một vòng tròn không ngừng nghỉ, mệt mỏi vô chừng. Vậy mà người phụ nữ vẫn chấp nhận, vẫn bằng lòng và cảm thấy cuộc sống của họ sẽ thật vui vẻ, chỉ cần là người chồng biết tâm lý, hiểu và yêu thương, san sẻ với họ chút việc nhà.
Video đang HOT
Đàn ông, nếu tinh ý ra, họ sẽ hiểu được tâm tư của người vợ. Chẳng có để đoán được ý tứ của người phụ nữ. Cũng không khó để chiều lòng vợ con. Vì với phụ nữ, họ luôn bao dung, độ lượng với đàn ông. Một cử chỉ nhỏ nhoi, ngọt ngào khiến họ vui sướng cả ngày và sẽ là động lực khiến họ có thêm sức mạnh làm mọi việc tốt và hiệu quả hơn nhiều. Mong cánh đàn ông hiểu đàn bà hơn nữa. Đàn bà siêu đẳng thật chẳng sai chút nào. Đàn ông không có đàn bà, sống được sao?
Theo Tamsubuon
'Đừng thế, đàn bà cần có tự trọng chứ em'
Quay lại, bất ngờ thấy tôi trong bộ dạng gần như khỏa thân, anh cuống quít tìm váy mặc lại cho tôi.
Tôi và anh sinh ra, lớn lên ở hai tỉnh xa cách, chỉ gặp nhau khi cùng đỗ vào đại học y khoa và là bạn chung lớp. Anh hơn tôi 2 tuổi nhưng do đi học muộn nên chúng tôi mới có cơ hội gặp nhau.
Thú thực, những ngày đầu mới nhập học, tôi chẳng mấy chú ý đến anh vì anh gầy gò, bé nhỏ, ăn mặc lại quê mùa trong khi hồi đó, do gia đình khá giả nên tôi ăn diện nổi bật trong khoa.
Tuy nhiên, khoảng nửa năm sau khi nhập học, anh được bầu làm lớp trưởng và tham gia chỉ đạo, hướng dẫn mọi hoạt động của lớp, lúc này tôi bắt đầu chú ý đến anh. Tôi thích tính ngay thẳng, dứt khoát nhưng vô cùng linh hoạt và hài hước của anh.
Có thể nói chỉ khoảng một năm sau khi nhập học, anh như trở thành một ngôi sao của lớp và cả khóa tôi hồi đó không chỉ bởi anh học rất giỏi mà còn bởi anh có phong cách hào hiệp, tốt bụng lại nhiều tài lẻ.
Những phát ngôn hay các bài thơ của anh thời đó được chúng tôi nô nức đón nhận và truyền tai nhau như một hiện tượng.
Cũng như nhiều bạn nữ cùng lớp và cùng khoa khác, tôi đã xiêu lòng trước người lớp trưởng này.
Tuy nhiên, không giống như các cô gái bẽn lẽn khác, thích anh mà chỉ giữ trong lòng hay kín đáo phát tín hiệu, tôi mạnh dạn tiếp cận anh bằng mọi cách.
Vì nhà tôi ở gần trường đại học nên tôi thường xuyên rủ anh và các bạn cùng lớp về nhà tôi ăn uống, chơi đùa.
Tôi cũng là người đầu têu ra các chuyến dã ngoại vào cuối tuần và tất nhiên mục tiêu không gì khác là để kéo anh tham gia cùng.
Ảnh minh họa
Sau một thời gian có các hoạt động chung, càng ngày tôi càng nhận ra tôi và anh có những điểm chung.
Thế rồi, tôi và anh cùng một số bạn khác lập thành hội 'Ngũ quái' chơi thân thiết với nhau.
Từ khi lập nhóm chơi riêng, tôi và anh càng có dịp gặp nhau, chơi thân với nhau hơn.
Khi đó, anh cũng rất quý tôi, anh rất quan tâm và thường xuyên giúp đỡ tôi trong học hành. Anh cũng thường xuyên chia sẻ, tâm sự mọi vui buồn.
Tuy vậy, tất cả chỉ dừng lại ở mức độ đó. Anh lúc nào cũng điềm đạm, giữ khoảng cách chuẩn mực với tất cả các bạn nữ.
Trong khi đó, tôi thì cảm thấy rất sốt ruột và muốn được sở hữu anh cho riêng mình.
Tôi nhiều lần viết thư tỏ tình và qua sky, facebook tôi cũng thường xuyên ngỏ ý với anh nhưng đáp lại, anh chỉ khéo léo đưa ra câu nói hàm ý: Làm đàn ông không thể nói yêu khi không biết chắc sẽ lấy được người đó.
Nghĩ rằng anh muốn đi làm, có sự nghiệp rồi mới tính đến chuyện yêu đương và cưới vợ, tôi âm thầm kiên trì chăm sóc, vun vén cho tình yêu đầu đời và chờ đợi lời yêu từ anh.
Sau khi ra trường, cả tôi và anh đều tìm được việc tốt như ý. Đáng nói hơn nữa, công ty anh lại ngay gần nhà tôi.
Lúc này, tôi quyết định mạnh dạn thúc đẩy mối quan hệ. Và vì muốn giữ anh bên mình, tôi đã phạm phải sai lầm lớn.
Tối đó, do bố mẹ và các em tôi đều đi du lịch, chỉ còn mình tôi ở nhà nên tôi đã mời anh đến nhà ăn tối với lý do muốn nhờ cài phần mềm photoshop.
Hôm đó, anh tới và còn mang tặng tôi túi hoa quả anh mua trên chuyến đi công tác.
Buổi tối hôm ấy, chúng tôi đã có bữa tối rất vui vẻ. Sau bữa ăn, anh còn ở lại cài một số phần mềm và cả trò chơi vào máy tính cho tôi đến muộn vẫn chưa xong.
Nhân lúc này, trong khi anh hì hục trước bàn máy tính, tôi âm thầm làm cái điều mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn còn đỏ mặt.
Tôi nhẹ nhàng chốt lại cửa phòng, kéo tuột chiếc váy ra khỏi người mình và ôm lấy anh từ phía sau.
Trong bối cảnh hai người quý nhau và dưới không gian riêng tư như vậy, tôi cứ ngỡ anh sẽ hưởng ứng tình cảm của tôi.
Đâu ngờ, vừa quay lại, thấy tôi trong bộ dạng gần như khỏa thân, anh tỏ ra lúng túng.
Sau phút lưỡng lự, anh đứng bật dậy, gỡ tay tôi ra, cuống quýt với chiếc váy tôi vừa tháo bỏ và mặc lại vào người cho tôi.
Khi tôi còn đứng như trời chồng, chưa biết nói sao thì anh dịu dàng nhìn vào mắt tôi và nói: 'Đừng thế, đàn bà cần có tự trọng chứ em'.
Rồi anh tắt máy tính và vội vã mở cửa, ra khỏi nhà tôi, lao vào màn đêm như thể không muốn trông thấy sự tẽn tò, bối rối của tôi.
Tối đó, tôi đã dằn vặt và tự trách bản thân mình ghê gớm. Tôi xấu hổ đến mức nhiều tuần sau đó, tôi không dám nhắn tin hay gọi điện gì cho anh nữa.
Quả đúng như triết lý của anh, làm đàn ông không thể nói yêu khi không biết chắc sẽ lấy được người đó, một ngày anh hẹn tôi đi cà phê và tâm sự rằng anh rất quý tôi, có nhiều lúc cũng nhớ tôi và hiểu tình cảm của tôi nhưng anh luôn phải cố né tránh bởi anh nghĩ anh không thể lấy tôi làm vợ được.
Anh từ lâu đã nuôi ý định ra nước ngoài định cư cùng với anh trai. Anh nói tôi hãy thông cảm và coi anh như một người bạn tri kỷ.
Buổi tối bẽ bàng đó đã qua đi được 2 năm, tôi giờ đã hạnh phúc bên người chồng thành đạt và yêu thương vợ nhất mực.
Thú thực đến giờ nghĩ lại tôi luôn phải cảm ơn anh vì buổi tối đó đã ngăn tôi lại, giữ lại cho tôi sự vẹn nguyên và nhờ vậy mà tôi đã tự tin có được tình cảm trọn vẹn dành cho người chồng hiện tại của mình.
Giờ đây, mỗi khi nghe chồng ngợi ca rằng: 'Anh không ngờ giữa thời đại này anh còn tìm được một người con gái dành vẹn nguyên cho chồng như em. Anh hạnh phúc quá đi', tôi lại thầm cảm ơn anh.
Nếu như ngày ấy, anh không lùi lại như vậy, biết đâu hôm nay tôi đã không có được gia đình hạnh phúc như thế này?!
Theo Tinngan
Đêm qua, sau khi nhận được tin nhắn chồng lại hùng hục suốt đêm khiến tôi phát hoảng 10 giờ tối chồng đã rủ tôi đi ngủ, một điều bất bình thường ở anh. Từ trước đến giờ chưa bao giờ anh đi ngủ trước 12 giờ đêm cả. Nhiều đêm khi tôi đã ngủ một giấc say, tỉnh dậy vẫn thấy tay chồng lướt thoăn thoắt trên bàn phím máy tính. (Ảnh minh họa) Vợ chồng tôi mới cưới được...