Đàn bà sâu như… cơi trầu!

Theo dõi VGT trên

Chồng gửi tiền về quê để mua cái tủ thờ trị giá đến bảy triệu đồng. Chị Hằng thẫn thờ trước tin đó. Chị dọn bữa tối cho chồng con như thường lệ, nhưng không ăn, thở dài đánh sượt rồi bỏ lên lầu trước vẻ ngơ ngác của hai cha con.

Đàn bà sâu như... cơi trầu! - Hình 1

Anh Dương, chồng chị, nuốt không đặng: “Em ốm à? Em buồn gì anh sao?”. Chỉ chờ có thế, chị khóc òa. Sau trận khóc là một tràng những câu trách móc gay gắt. Anh chỉ biết chịu trận.

Chị cho rằng chồng “lớn rồi” mà không biết nghĩ, nào là “vợ chồng mình thu nhập được bao nhiêu mà xài hoang đến vậy?”, rồi “anh có biết mỗi tháng em phải chi tiêu tằn tiện lắm mới lo được ngày ba bữa cho cả nhà không? Thậm chí muốn mua một bộ đồ ngủ, em cũng phải đắn đo. Vậy mà anh vung tay sắm tủ thờ tới bảy triệu!”.

Anh Dương gãi đầu bứt tai, làm ra vẻ biết lỗi để xoa dịu vợ. Anh biết, lúc này không giả vờ ngây ngô, không tỏ ra hối lỗi thì càng to chuyện.

Đàn bà sâu như... cơi trầu! - Hình 2

Được vài tháng, vụ mua tủ thờ xuôi xuôi, anh lại hăm hở bê về nhà hồ cá kiểng trị giá hai triệu đồng. Biết vợ xót tiền nên anh đã chuẩn bị lý do thật hợp lý: “Con trai thích cá lắm, nó có vẻ yêu động vật, thích khám phá thiên nhiên. Anh nghe người ta nói, trẻ con yêu thiên nhiên sẽ sống tình cảm, lại thông minh…”. “Vẽ vời” đến vậy mà vợ anh vẫn không tha: “Nhà đã chật, tiền bạc thì đang túng thiếu, mà anh ôm cái của nợ này về. Với anh, hai triệu nhỏ quá mà! Anh có biết là em phải góp nhóp bao lâu mới được hai triệu không?”.

Anh tưởng vợ chỉ kêu ca cho hả dạ rồi đâu lại vào đấy, không ngờ chị hờn, bỏ về ngoại. Lần ấy, anh phải qua năn nỉ đón chị, muối mặt xin lỗi mẹ vợ. Về đến nhà, anh ức quá, buột miệng: “Em vô lý quá, chẳng biết anh chịu đựng được em bao lâu nữa…”. Vậy là thêm một trận “chiến tranh lạnh”.

Trước đây, chị Hằng từng nhiều lần thấy chồng “vô lý không chịu được”. Hồi mới chuyển về nhà mới, cần khoan tường để bắt mấy cái đinh vít, anh đã te te đi mua ngay cái khoan điện. Chị bảo: “Anh thiệt là không biết tính toán trước sau, đi mượn là được rồi, tội gì phải tốn mấy trăm ngàn?”. Chỉ vì chuyện cái khoan mà vợ chồng mất vui khi về nhà mới. Trong mắt chị, chồng là người đàn ông chi tiêu quá ngờ nghệch. Chồng giải thích, phân tích, lý luận về nguyên nhân tại sao phải bỏ tiền ra mua sắm những món đồ “rất đàn ông” ấy, lại bị vợ kết thêm cái tội “đã ngố mà còn ngang”.

Đàn bà sâu như... cơi trầu! - Hình 3

Với chị Hằng, những việc như mua tủ thờ, hồ cá, cái khoan… thật vô lý nhưng cũng chẳng có gì là khó hiểu. Bản thân người vợ không dùng đến những món đồ chồng mua nên đâu hiểu giá trị của nó. Nếu anh Dương cũng suy nghĩ “đơn giản” như vợ, thì anh sẽ thấy khối chuyện chi dùng “vô lý đùng đùng”, như chuyện chị mua đôi giày hiệu cả triệu bạc, hay ra tiệm làm tóc nổi tiếng để tốn tiền triệu cho cái đầu mới. Anh thừa hiểu, khi phụ nữ được mang đôi giày hiệu mà họ ao ước sẽ sung sướng thế nào. Lúc đó, đôi giày không chỉ là… đôi giày mà còn là món đồ giúp người mang tự tin. Tốn bạc triệu cho điều đó, đáng lắm chứ!

Anh mong vợ nhìn được việc chi tiêu của anh theo cách chị nhìn vấn đề của mình. Mua cái tủ thờ, đâu đơn giản là mua một món đồ. Anh là con trai trưởng, việc thờ cúng tổ tiên, tất nhiên anh là người lo chính. Với vợ, cái tủ thờ chẳng nghĩa lý gì, nhưng với dòng họ anh, nó rất quan trọng. Anh đã mơ ước mua được cái tủ thờ cả dăm năm nay rồi. Khi sắm được, anh cũng lâng lâng – cảm giác của người vừa hoàn thành được một việc ý nghĩa. Hay như chuyện mua cái khoan, chị thấy vô lý, nhưng chị đâu biết đàn ông thường thích sắm những dụng cụ kỹ thuật? Không chỉ mua khoan, anh còn thèm được mua cưa, đục, búa, bào và nhiều thứ mà chị cho là “vớ vẩn”, để tự tay đóng, sửa những vật dụng trong nhà.

Thực tế, nhiều phụ nữ vẫn vô tư phát ngôn: “Chồng mình khờ lắm, kiếm tiền khó khăn mà cứ mua sắm bậy bạ”. Tưởng vậy mà không phải vậy. Một người đàn ông có năng lực làm trụ cột về tài chính cho gia đình thì không… khờ vậy đâu, chẳng qua là người vợ cứ nhìn vấn đề bằng con mắt của mình.

Anh cứ thắc mắc, không biết những người phụ nữ khác có “sâu sắc như cơi đựng trầu” như vậy không, chứ vợ anh là thế!

Theo VNE

Lời hẹn ước mùa Thu

Ngày hôm sau, nắng vẫn rực rỡ trên từng cành cây chiếc lá, trời vẫn xanh và mây trắng vẫn lững lờ trôi. Các bạn tôi vẫn vô tư vui đùa trong lớp. Không một ai nhớ đến sự tồn tại của Minh Nhật cả...

Mọi chuyện sáng nay vẫn hiện ra rõ nét trong đầu tôi. Minh Nhật nhìn tôi đầy thăm dò và mỉm cười:

- Xin chào, lần đầu gặp mặt. Thì ra cậu trông như vậy. Cũng không có gì đặc biệt.

- Cậu đang làm gì vậy? Tôi nhăn nhó tự động bỏ qua câu nói cuối cùng.

- Lần đầu chúng ta gặp mặt ở trong lớp học nhỏ cuối hành lang. Cậu đang chơi vĩ cầm và tớ đã nghe lén được khúc nhạc của cậu. Nhớ chứ? Tôi sốt sắng hỏi.

- Minh Nhật, anh biết chơi vĩ cầm từ bao giờ vậy? Hiểu Nhi không hiểu từ đâu xuất hiện nói xen vào.

Tôi lại há ngoác mồm lên kinh ngạc.

- Đã bảo ở lớp đừng gọi anh là anh cơ mà. Rồi cậu ấy quay sang nhìn tôi mỉm cười:

- Thật tiếc tôi không thích vĩ cầm. Chơi cũng rất tệ.

Tôi vò rối mái tóc tổ quạ của mình, hình như tôi đã bỏ qua một chi tiết quan trọng nào đó. Nụ cười của cậu ấy. Nụ cười đó có vẻ rất thân thiện nhưng sao tôi vẫn thấy có phần xa lạ. Tôi nhắm chặt mắt lại. Cuối cùng giấc ngủ cũng đến với tôi nhưng lại đầy mộng mị.

Trong giấc mơ, tôi đang đi men theo một con đường nhỏ được lát bằng những tảng đá gồ ghề chạy thẳng vào khu rừng cấm. Lúc còn nhỏ tôi vẫn thường lẻn đến đây chơi, giờ cũng không đến mức quên đường. Bóng nắng chiều nhàn nhạt, tỏa ánh yếu ớt trên những cành sồi phảng, thân cây khô héo, lá úa vàng lay lắt trên không, có gió thổi lại không thấy lung lay. Cả khu rừng tĩnh lặng như chết, thời gian như được ngưng đọng nơi đây. Tôi có thể nghe rõ cả hơi thở của chính mình. Chợt có tiếng cười trong veo của trẻ con theo gió đưa đến:

- Thì ra cậu bị lạc. Ha ha. Đừng lo, tớ sẽ đưa cậu về nhà.

Tiếng cười mỗi lúc một gần. Kỳ lạ thay, khu rừng già im lìm như chết trong chớp mắt như được hồi sinh, như một bức tranh thủy mặc được trải ra, rễ đâm tua tủa bên dưới lớp lá mục, trên cành cây khô nứt đã nảy mấy chồi xanh. Dọc hai bên đường đi, từng đám hoa dại nở bung những cánh hoa tim tím li ti đẹp mắt. Cảnh vật tiêu điều từ từ chìm xuống. Cả khu rừng phút chốc bỗng sinh khí tràn trề.

Trong làn sương mù luẩn khuất từ mặt đất bốc lên, một cô bé chừng 5, 6 tuổi đang quay lưng về phía tôi, hai bím tóc xinh xinh không ngừng lắc lư dò xét một cậu nhóc cũng chừng 5, 6 tuổi. Cô bé ấy chợt quay mặt về phía tôi, khuôn mặt nhỏ ngăm đen vì phơi nắng, chỉ có đôi mắt là sáng một cách kỳ lạ. Cô bé này sao lại quen như thế? Đó chẳng phải tôi hồi 6 tuổi hay sao? Kí ức như bị phong ấn từ một nơi xa xôi nào đó được thời gian kéo ngược trở lại.

Ngày ấy, tôi cùng lũ trẻ con trong làng chơi trốn tìm trong khu rừng này. Tôi đã trèo tót lên cành sồi phảng xanh tươi rậm rạp ngủ liền một giấc. Khi tôi tỉnh chẳng thấy bọn trẻ đâu. Có lẽ tôi trốn kỹ quá, chúng không tìm được nên đã về nhà trước. Trong lúc tha thẩn trong rừng tôi đã gặp cậu bé đó. Cậu bé ấy cũng tầm tuổi tôi, quần áo sạch sẽ, nước da trắng bóc, ngũ quan rõ ràng, hai má phính ra như hai trái đào tiên, xinh xắn vô cùng. "Cậu ấy đang làm gì ở đây?"

Thấy tôi, cậu ấy vội vàng đưa cánh tay tròn lẳn của mình ra lao vào tôi... ôm chặt.

Tôi bị bất ngờ, đứng im như tượng. Lúc đó tôi mới là đứa trẻ 6 tuổi, nhưng cũng biết bị ôm chặt thế này thì không hay lắm, rất khó thở, dù cái cục bột trước mặt rất mềm mại, lại còn thơm thơm. Tôi lấy tay gẩy gẩy cậu ta ra cười:

- Thì ra cậu bị lạc. Ha ha... Đừng lo, tớ sẽ đưa cậu về nhà.

Cậu ta bĩu môi:

- Ai nói tôi bị lạc, chỉ là lúc vào đây mải suy nghĩ quá nên không để ý đường.

Tôi lại đứng im như tượng lần nữa. Lần đầu tiên tôi gặp một đứa trẻ ngang bướng như vậy:

- Được, được. Cậu không bị lạc. Vậy cậu tự tìm đường về nhà nhé.

Nói rồi tôi tung tăng nhảy chân sáo đi trước. Cậu ta tất nhiên vẫn lẽo đẽo theo tôi. Tôi dắt cậu ta loanh quanh một hồi, cuối cùng cậu ta không chịu được gắt lên:

- Có thật là cậu biết đường ra không thế? Lòng vòng một hồi lại quay về chỗ cũ là sao?

Tôi quay lại cười ngây ngô:

- Tớ có nói là tớ muốn về đâu.

- "..."

Tôi vênh mặt lên đắc ý. Cuối cùng cậu ta cũng chịu xuống nước. Nghĩ lại, đó là lần duy nhất tôi bắt nạt được cậu ấy. Cậu ấy ở thành phố về thăm quê ngoại. Chiều nay vì giận dỗi với bà đã một mình chạy ra khỏi nhà. Cuối cùng thế nào lại lạc vào nơi đây.

Khi đó trời đã chập choạng tối, vì cậu ấy không chịu nói nhà ở đâu, tôi đành miễn cưỡng đưa cậu ấy về nhà. Khi tôi về đến nhà, bố tôi đang ngồi uống nước trên chiếc trõng tre ngoài sân, tay cầm cái quạt nan phe phẩy muỗi. Nhìn thấy cậu nhóc sau lưng tôi bố thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười:

- Cái này có tính là dắt con rể về nhà ra mắt không?

Tôi nhào vào lòng bố ấm ức:

Video đang HOT

- Con bắt được bạn ấy trong rừng. Bạn ấy bị lạc, con đành phải đưa về.

Nói rồi tôi quay sang nhìn cậu ta, lại chỉ thấy đôi mắt đen thẫm im lìm.

Mẹ tôi là người rất cởi mở và hào phóng. Bằng chứng là mẹ tôi cũng không hỏi gì thêm, mẹ nói muộn rồi nên sẽ để bạn ấy ngủ lại nhà mình một đêm, mai sẽ đưa bạn ấy về nhà. Tối hôm đó cậu ấy còn được đặc cách sắp xếp ngủ cùng với tôi trên chiếc giường nhỏ của tôi. Tôi sống chết không chịu.

Mẹ lại kéo tai tôi nói nhỏ:

- Con xem, đứa bé đó xinh xắn đáng yêu biết bao. Quần áo đẹp đẽ biết bao. Sau này con được gả vào nhà như vậy, bố mẹ cũng mừng.

Tôi đành nuốt nước bọt ực một cái rồi cũng chịu khó leo lên giường ngủ. Thế mới biết đẹp trai có rất nhiều cái lợi.

Tối hôm ấy, cậu ấy đã thủ thỉ với tôi tên cậu ấy là Gôn Săn. Cái tên kì quặc. Tôi cũng chẳng thèm để ý xoay người ngủ mất.

Những mảng kí ức loang loáng hiện ra, chắp vá một cách rời rạc.

Tôi là con gái, chẳng giỏi cái gì nhưng lại giỏi nhất là leo trèo. Thoắt một cái đã trèo lên một chạc sồi phảng to, thích chí khua khua chân trong không khí. Ở dưới gốc cây, Gôn Săn đang cào cào vào thân cây, cố gắng nâng thân hình phúng phính của mình lên. Tôi ở trên nhìn, nhịn không được bật cười lớn:

- Ở trên này gió rất mát nha. Nắng cũng rất đẹp nha.

Cậu ấy nhăn mặt:

- Trèo được cây thì có gì giỏi. Có giỏi thì bay thử xem?

Tôi á khẩu. Nụ cười trên miệng cũng cứng đơ. Sau này tôi nghĩ lại, Thì ra từ khi còn nhỏ, cậu ấy đã độc mồm độc miệng vậy rồi. Ngày ngày tôi dắt cậu ấy đi loanh quanh trong khu rừng nhỏ. Lúc thì kiếm xác ve sầu bám trên thân cây, khi lại bì bõm dưới con suối mát lạnh róc rách chảy. Có lúc tôi bắt được một con cá nhỏ. Cả hai liền hì hục đắp một con đập nhỏ ngăn nước. Kết quả cá bơi đi mất, hai đứa đành quần áo ướt lướt thướt về nhà chịu đòn. Cứ như thế chúng tôi đã trải qua hết một mùa hè cùng nhau. Cho đến một ngày đầu thu, Gôn Săn tỏ ra rất nghiêm túc hỏi tôi:

- Chiều mai cậu vẫn đến đây chứ? Tớ sẽ chờ cậu dưới gốc cây sồi phảng của chúng ta nhé. Nhất định cậu phải đến đấy.

Tôi vô tư gật đầu:

- Ừ. Cái cây mà cậu leo mãi không lên được chứ gì?

Gôn Săn không có vẻ giận khi bị tôi khiêu khích như mọi lần. Cậu ấy gật gù cái đầu nhỏ:

- Ừ. Tớ đợi cậu ở đấy.

Vậy mà không hiểu sao, tôi lại quên mất. Buổi chiều thu ấy tôi đã không đến như đã hẹn. Sau này, tôi đã đợi cậu ấy cả ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, và ngày hôm sau nữa nữa nhưng cậu ấy không đến. Bố tôi nói cậu ấy sẽ không thể đến nữa. Chiếc ô tô chở cậu ấy và mẹ trên đường về thành phố đã bị tai nạn. Cậu ấy sẽ không thể quay trở lại. Tôi không tin. Tôi rất nhớ, rất nhớ cậu ấy.

Lời hẹn ước mùa Thu - Hình 1

Một chiều mưa như trút nước, tôi ngồi co ro dưới gốc cây sồi phảng. Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết những ngón tay đã tê đi vì lạnh. Cái lạnh thấm dần vào từng thớ thịt. Trái tim tôi cũng run rẩy vì lạnh giá. Từ khi cậu ấy đi, tôi không rơi một giọt nước mắt nào vì tôi tin cậu ấy nhất định sẽ trở lại. Khung cảnh từ trên cành sồi phảng, một ngày nào đó tôi đã muốn được chỉ cho cậu ấy. Tôi vốn định chờ cậu ấy giảm béo một chút, lớn hơn một chút.

Tôi sẽ giúp cậu ấy trèo lên, sẽ chỉ cho cậu ấy vòm trời trong veo qua khung lá rì rào, những đám mây hình thù ngộ nghĩnh. Cả cái tổ kiến to sụ trên cành cây thứ ba, hay con chim bạc má đang làm tổ ở ngọn cây gần đó... Tôi còn rất nhiều, rất nhiều điều muốn chỉ cho cậu ấy. Có cái gì đau thắt trong cổ họng. Cuối cùng, nước mắt cứ từng giọt, từng giọt lăn dài trên gò má, những giọt nước nóng ấm ấy hòa nhanh trong dòng nước mưa lạnh buốt, xối xả. Cuối cùng, tôi cũng nghẹn ngào òa lên khóc.

Mơ đến đây tôi chợt choàng giấc tỉnh. Hơi thở vẫn còn dồn dập. Chiếc gối tôi nằm đã ướt đẫm nước. Trên mi vẫn lắng đọng thứ gì đó cay cay. Tôi cảm giác như mình vừa chạy qua một chặng đường dài. Một chặng đường thời gian đã bị ai đó đánh cắp. Bên ngoài cửa sổ trời còn nhá nhem tối. Tôi ngồi bó gối bất động trên giường nhớ lại đoạn kí ức vừa tìm lại. Sau trận dầm mưa hôm ấy tôi lên cơn sốt cao co giật, mê man mấy ngày trời. Lúc tỉnh dậy mọi kí ức đã quên sạch. Đoạn kí ức ấy đã bị lãng quên hay là tôi không muốn nhớ?

"Gôn Săn", " Gold Sun" " Minh Nhật". Tôi lại bỏ lỡ một điều gì? Sao tôi không nhận ra sớm hơn? Lúc ấy tôi mới 6 tuổi. Tất nhiên tôi không thể biết tiếng anh chứ đừng nói tiếng Hán Việt. Làm sao tôi biết từ "Gold Sun" kia phát âm như vậy? Làm sao tôi biết đó là cách gọi khác của tên cậu ấy: "Hoàng Minh Nhật". "Minh Nhật"? Khoan đã, vậy là cậu ấy đã trở về? Cậu ấy thật sự đã trở về? Vậy mọi chuyện diễn ra một tuần trước đây là sao? Tôi chẳng nghĩ được nhiều đến thế liền nhảy phắt xuống giường chuẩn bị đi học từ tờ mờ sáng. Sau đó mới chợt nhớ ra sáng nay tôi không có tiết. Lại hậm hực chờ đến đầu giờ chiều mới được gặp cậu ấy.

Cả buổi học tôi không ngừng đưa mắt sang nhìn cậu ấy, miệng muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu. Minh Nhật hẳn rất giận vì tôi đã quên mất cậu ấy. Khi cậu ấy viết ra giấy tên gọi hồi nhỏ của mình tôi còn tưởng đó là hãng đồ điện gia dụng Gold Sun nào đó nữa chứ. Nghĩ vậy tôi vò đầu bứt tai chán nản. Cuối cùng cậu ấy lại là người quay sang tôi cười hỏi:

- Cậu có chuyện gì muốn nói sao?

Giọng tôi nịnh nọt:

- Minh Nhật, bình thường tớ cũng không hay cầu xin ai. Hôm nay tớ có thể xin cậu một điều không?

Cậu ấy bật cười:

- Vậy xem ra bình thường tần suất cầu xin người khác của cậu rất lớn. Chúng ta quen nhau còn chưa đầy hai ngày.

- Cậu cũng không cần keo kiệt như thế chứ? Điều này thật sự rất nhỏ.

Tôi dơ ngón út bé bỏng của mình ra tượng trưng. Miệng không quên nở nụ cười ngoác tới mang tai. Trong lòng lại không khỏi ấm ức: "Cậu đã biết cái đầu tôi nhỏ vậy rồi lại còn chơi chữ với tôi. Đi biệt tích lâu như vậy giờ mới trở về lại còn bày đặt không quen biết?"

- Được, cậu nói đi. Nếu giúp được tôi sẽ giúp.

Tôi chỉ chờ có thế:

- Chỉ cần cậu không giận mình nữa là được.

- Giận gì?

- Đừng giả vờ nữa. Cậu đã nhận ra mình nên mới chọn chỗ ngồi này đúng không? Lại còn hẹn mình ở khu rừng phía tây làng hồi nhỏ chúng ta thường hay lui tới nữa. Vậy mà mình lại thất hứa với cậu hai lần liền. Thật xin lỗi.

Minh Nhật khẽ nhíu nhíu đôi lông mày tỏ vẻ suy nghĩ:

- Việc tôi chọn ngồi chỗ này không phải là ý của tôi. Người cậu cần xin lỗi cũng không phải là tôi.

Tôi ngây người. Chẳng lẽ những gì tôi nói còn chưa đủ chân thành, giọng nói còn chưa đủ nịnh nọt hay sao?

- Được rồi, cậu không bỏ qua cho mình cũng không sao. Cậu trở về như vậy mình rất vui rồi. Mọi người đều nói cậu đã chết nhưng mình không tin. Mỗi ngày mình đều đến gốc cây sồi phảng chờ cậu rất khổ sở...

Tôi còn đang định kể lể để cậu ấy thấy tôi cũng rất đáng thương mà tha thứ nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã nuốt trôi xuống họng. Hiểu Nhi sắc mặt xám ngoét đang nhìn tôi. Bà cô của tôi, lúc nào xuất hiện cũng thật là đúng lúc. Sớm không đến, muộn không đến, lại đúng lúc này.

- Cậu nói ai chết? Giọng Hiểu Nhi có phần giận dữ.

Tôi ngoẹo ngoẹo đầu. Cũng phải thôi ai bảo tôi rủa bạn trai người ta chết chứ. Cậu ấy tức giận cũng phải. Chỉ có Minh Nhật là trở nên trầm ngâm khó hiểu:

- Xem ra anh ấy vẫn chưa nói gì với cô.

- Ai cơ? Nói gì? Tôi phối hợp hỏi lại.

- Kỳ An, cậu ra ngoài với tôi một lát. Nói rồi Minh Nhật kéo tay tôi bước nhanh ra khỏi lớp. Hiểu Nhi bị bỏ lại một mình, đôi môi cánh sen cũng trở nên nhạt màu, ngơ ngác.

Cứ thế, tôi lon ton theo cái bóng cao lớn trước mắt... trốn học. Đây là lần đầu tiên tôi trốn tiết.

Minh Nhật đang đứng trước mặt tôi, gió lay nhẹ làm vạt áo của cậu ấy khẽ phất phơ. Có chiếc lá vàng lặng rơi trong thinh không, xoay vài vòng như lưu luyến bầu trời rồi khẽ khàng đậu trên bờ vai cao rộng của cậu ấy.

- Tôi không phải là Minh Nhật. Nhưng một tuần trước có lẽ Minh Nhật đã ở đây. Cậu ấy đột ngột lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh mịch.

- ...

- Cậu cứ gọi tôi là Minh Quang. Tôi là em trai song sinh của Minh Nhật. Cách đây 12 năm mọi người đều gọi tôi như vậy.

Lời hẹn ước mùa Thu - Hình 2

Khi nghe những lời này, tôi không khỏi sững sờ. Tôi chưa bao giờ nghe Minh Nhật kể có em trai song sinh. Nhưng tôi tin. Lần đầu tiên gặp cậu nam sinh đang đứng trước mặt tôi đây, tôi đã thấy có điều gì không đúng. Lúc ấy, tôi cũng không biết đó là gì. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi nghĩ mình đã hiểu. Dù hai người có vẻ ngoài giống hệt nhau, dù Minh Nhật kia ánh mắt có đôi lúc đáng sợ, lời nói có độc miệng, lại hay bắt nạt tôi nhưng ở bên cậu ấy tôi luôn có cảm giác quen thuộc, ấm áp.

-Vậy Minh Nhật đang ở đâu? Tại sao chuyện một tuần trước mọi người đều quên, chỉ mình tôi là nhớ? Tôi sốt sắng hỏi.

- Vì anh ấy có khả năng làm như vậy. Sẽ tốn không ít linh lực để xuất hiện trước mọi người. Vì vậy giờ này có lẽ anh ấy đang nghỉ ngơi ở một nơi nào đó để phục hồi linh lực rồi.

Đầu óc tôi ù ù cạc cạc, trong lòng trào lên một dự cảm chẳng lành:

- Linh lực kia là thứ gì? Tại sao Minh Nhật phải cần nó?

Minh Quang chỉ lắc đầu:

- Minh Nhật đã không nói cho cậu biết ắt có lý do của anh ấy. Cậu nên hỏi anh ấy thì hơn.

- Tôi có thể tìm cậu ấy ở đâu?

- Tôi cũng không biết nhưng chắc không xa đâu. Anh ấy không thể cách xa tôi quá 5 km được.

Nói rồi Minh Quang quay lưng định bước đi nhưng lưng áo đã bị một tay tôi run run nắm chặt:

- Cậu giải thích rõ hơn được không? Tôi càng nói, giọng càng nhỏ, như có gì đó mắc nghẹn.

Minh Quang xoay người lại, ánh mắt khẽ dừng lại trên khuôn mặt méo mó của tôi, thoáng động. Rất nhanh đã bị vẻ khẩn thiết của tôi thu phục.

Minh Quang nói những gì, tôi nghe chẳng hiểu. "Một nơi quy tụ nhiều linh khí hoặc một nơi Minh Nhật có ký ức đặc biệt nào đó?". Khi nghe Minh Quang nói vậy, có một nơi như thế lập tức xuất hiện trong đầu tôi. Nghĩ thế tôi lập tức rời đi, bỏ lại Minh Quang gọi với lại nói thêm điều gì tôi nghe không rõ. Tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, tôi chỉ cần biết Minh Nhật đã trở về, dù dưới hình dạng gì đi chăng nữa.

Rất nhanh sau đó tôi đã xuất hiện trước cửa khu rừng già, tiếng côn trùng vẫn rả rích lẩn khuất trong từng chiếc lá. Trái tim trong lồng ngực không ngừng đập thình thịch. Tôi tiến những bước chậm chạp theo con đường nhỏ vào sâu trong khu rừng. Cây sồi phảng vẫn im lìm tỏa bóng trong nắng chiều bải hoải. Minh Nhật không có ở đây. Tôi không nén nổi tiếng thở dài nghèn nghẹn.

Đưa tay đón những chiếc lá lìa cành, tôi cố gắng thu mình lại dưới gốc cây. Có cố gắng bao nhiêu tôi cũng chẳng thể bé lại như cô bé 6 tuổi năm nào. Giọt nước mắt không tự chủ được bướng bỉnh trào ra khóe mắt. Qua màn nước tôi thấy một bóng trắng quen thuộc đang tiến dần về phía mình. Minh Nhật đang đứng trước mặt tôi, đôi mắt màu hạnh nhân đen láy nheo nheo lại, khóe môi nhạt màu khẽ cong cong, hai tay đút trong túi quần dáng điệu ung dung tự tại. Chỉ có nét mặt là xanh xao hao gầy. Cậu ấy im lặng ngồi xuống bên tôi, dùng những ngón tay thon dài của mình khẽ lau những giọt nước còn đọng trên mắt tôi mỉm cười:

- Xem ra thằng nhóc đó kể với cậu hết rồi. Nó thật là nhiều chuyện.

Khi những ngón tay lành lạnh ấy chạm vào mặt, tôi thoáng rùng mình nhưng nhìn thấy nụ cười ấm áp của cậu ấy trong lòng lại cảm thấy yên tâm.

- Sao không nói cho mình? Giọng tôi nghẹn ngào.

- Để làm gì, cậu sẽ lại khóc như vậy à? Một tuần qua chẳng phải rất tốt đó sao.

- Mọi người đều quên mất cậu... Chỉ riêng mình còn nhớ. Tiếng tôi nhỏ dần.

- Ừ! Vì trong một không gian và thời gian không thể tồn tại hai Minh Nhật. Mình buộc phải xóa kí ức của mọi người, chỉ có cậu, mình không muốn cậu quên mình.

Nước mắt vừa kìm được lại tiếp tục trào ra. Tôi níu chặt cánh tay cậu ấy:

- Mình nhất định không quên cậu.

- Mình biết.

Minh Nhật mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ của tôi, không quên bổ sung thêm một câu:

- Nhưng lại rất hay quên hẹn với mình.

Nói rồi Minh Nhật kéo tay tôi đi vòng ra sau gốc cây sồi phảng. Trên thân cây vẫn còn nét chữ khắc lờ mờ nguệch ngoạc của trẻ con đã không còn đọc được:

- Thấy không, mình đã chờ cậu cả ngày hôm trước khi trở về thành phố cùng mẹ. Sau đó đã khắc lên đây, nói với cậu mình sẽ trở về.

Tôi ngước đôi mắt long lanh nước thành thật:

- Minh Nhật. Lúc đó mình còn chưa biết chữ.

Vành môi đang cười của cậu ấy bỗng trở nên cứng đơ.

Từng làn gió nhẹ thoảng qua thổi vào mặt hơi thở của mùa thu dịu dàng, man mát. Tôi quay sang nhìn Minh Nhật đang ngồi cạnh mình trên cành cây sồi phảng. Cậu ấy chỉ yên lặng, đưa mắt nhìn ra khoảng trời bao la qua vòm lá rì rào. Tàn quang cuối cùng hắt lên tầng không một màu đỏ như sắc máu. Vài tia nắng yếu ớt lọt qua tán lá, loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của cậu ấy tạo thành những lốm đốm to nhỏ đáng yêu. Chúng tôi thật sự đang ở rất gần nhau, chỉ một cái đưa tay là có thể chạm vào ngay được. Nhưng cái khoảng cách một gang tay ấy lại là khoảng cách của 12 năm, là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Là khoảng cách tôi mãi mãi không thể với tới được. Tôi không biết làm cách nào Minh Nhật có thể tồn tại sau tai nạn xe ô tô năm ấy. Chỉ biết Minh Quang nói hai anh em song sinh họ có khả năng tương thông với nhau. Minh Nhật kí gửi linh hồn mình trên thân thể Minh Quang. Ngày ngày hấp thu linh khí của đất trời để tồn tại. Vì vậy cậu ấy không thể cách quá xa Minh Quang được.

"Không còn nhiều thời gian nữa." Đó có phải lý do mà cậu ấy trở về? Một giọt nước trong veo trên cành lá xanh biếc khẽ rơi xuống bàn tay. Trên mặt lại hình như ươn ướt.

Bỗng Minh Nhật quay sang tôi cười nói:

- Nhớ khúc nhạc tớ chơi lần trước chứ?

Tôi khẽ gật đầu. Không hiểu Minh Nhật lấy được cây vĩ cầm ở đâu, tôi nhớ lúc trước không hề thấy cậu ấy mang theo. Có lẽ đây cũng nằm trong khả năng của cậu ấy.

Mái tóc mềm mại che khuất một phần vầng trán trắng xanh, vài lọn tóc nhỏ phất phơ theo từng nốt nhạc, những ngón tay thon dài lại không ngừng vẽ lên trong không gian những đường cong tuyệt mỹ. Khúc nhạc da diết ngân lên, tôi nghe trong hương gió mùi thơm của cỏ non thoang thoảng, của những vạt hoa tím ngắt ven đường, những cánh hoa rung rinh trong gió, mong manh mà xinh đẹp, trông xa lại giống như một màn sương mù mông lung, mờ mịt. Lúc này, tôi chẳng muốn nhìn về phía trước, cũng không muốn ngoảnh lại sau lưng. Chỉ cần sống với hiện tại. Hiện tại tôi có cậu ấy ở bên. Vậy là vui vẻ.

Khúc nhạc đã dừng từ lúc nào, Minh Nhật quay sang nhìn tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ, mỉm cười:

- Không có lời khen nào sao?

- Rất tuyệt. Tôi cười cười đáp lại. Lần thứ hai nghe khúc nhạc này tôi vẫn ngơ ngẩn như vậy. Nhưng cảm xúc có khác một chút. Có chút... đau lòng.

- Tớ học chơi vĩ cầm những lúc phải cùng Minh Quang đến trường. Nhớ lần duy nhất chúng ta xem ca nhạc cùng nhau không?

Lời hẹn ước mùa Thu - Hình 3

Tôi nhớ lại hồi còn nhỏ, có lần một đoàn ca nhạc về làng tôi biểu diễn. Ngày ấy, những dịp như vậy mọi người đều rất háo hức. Tôi cũng như lũ trẻ con trong xóm thường mang ghế ra sân đình làng tranh chỗ từ rất sớm. Minh Nhật đối với hành động này của tôi đặc biệt khinh thường. Cuối cùng, cậu ấy vẫn bị tôi kéo đi. Suốt buổi biểu diễn thấy tôi trầm trồ khen ngợi chú chơi vĩ cầm rất đẹp trai, cậu ấy chỉ lặng thinh, keo kiệt buông một câu: "Ấu trĩ." Làm tôi nổi giận không thèm chơi với cậu ấy suốt một ngày. Không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ. Tôi mỉm cười:

- Hóa ra cậu ghen tỵ. Cậu mới là người thực sự ấu trĩ.

Minh Nhật cũng cười:

- Sau này nghĩ lại, quả thực lúc đó mình quá ấu trĩ.

- Bản nhạc này có tên chứ? Tôi khẽ hỏi.

- Không có. Minh Nhật lắc đầu buồn bã.

- Bản nhạc này được viết riêng dành cho cậu. Lúc đầu cũng định đặt cho nó một cái tên nhưng nghĩ mãi vẫn không có cái tên nào phù hợp cả. Không có từ nào có thể diễn tả hết nỗi lòng mình.

Tôi gật gù đồng ý. Không phải cái gì cũng có thể gọi thành tên. Giống như cảm xúc của tôi lúc này.

- Cậu nghĩ người ta có thể yêu ai đó bằng kí ức không?

Minh Nhật nghiêng đầu, nhìn tôi bằng đôi mắt màu hạnh nhân đen thẫm nhuốm buồn. Từ trước tới giờ tôi chỉ thấy dáng vẻ cậu ấy híp mắt cười vui vẻ, hay khóe môi cong cong thích thú mỗi lần bắt nạt được tôi. Dáng điệu trầm buồn này làm trái tim tôi thắt nghẹn. Minh Nhật chầm chậm giữ chặt tay tôi trong lòng bàn tay cậu ấy. Bàn tay cậu ấy hơi lành lạnh nhưng lòng tôi lại ấm áp kỳ lạ. Câu hỏi đó cuối cùng bị bỏ ngỏ. Cả tôi và cậu ấy đều đã có câu trả lời của riêng mình.

Tôi để yên tay mình trong tay câu ấy rất lâu. Chúng tôi chỉ ngồi bên nhau im lặng. Những tia nắng cuối cùng của ngày đã sắp tắt, tôi vẫn không có ý định trở về. Bỗng Minh Nhật nhìn tôi, giọng nói có phần đặc lại:

- Kỳ An, tớ phải đi rồi.

- Cậu định đi đâu? Tôi hoảng hốt.

- Chắc Minh Quang đã nói với cậu thời gian của tớ không còn nhiều. Tớ đã ngủ suốt 12 năm qua, giờ cũng nên đi thôi. Ước nguyện cuối cùng của đời mình, tớ đã hoàn thành rồi. Được gặp cậu là điều tuyệt vời nhất của tớ.

- Không. Mình không cho cậu đi đâu cả.

Tôi vội đưa tay giữ chặt cậu ấy lại , cánh tay đưa lên lại bị hụt trong khoảng không hữu hình trước mặt. Thân ảnh của cậu ấy đang nhạt dần, nhạt dần, trong suốt như sương khói. Tôi sợ hãi đến cực độ. Minh Nhật đang tan biến dần trước mắt nhưng tôi chẳng thể làm gì được. Không khí xung quanh như bị ai đó hút cạn, hô hấp cũng khó khăn. Nước mắt tôi nhạt nhòa chảy dài trên hai gò má. Minh Nhật muốn đưa tay lau nước mắt cho tôi nhưng khi ngón tay vừa chạm vào lại thoảng qua như làn gió. Cậu ấy chỉ mỉm cười:

- Tệ thật! Trong giọng nói không giấu nổi nỗi xót xa, tiếc nuối.

- Minh Nhật. Cậu sẽ lại trở về đúng không? Cậu đã hứa với mình.

Tôi chăm chú nhìn cậu ấy, đợi câu trả lời trong hy vọng nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu nhè nhẹ:

- Xin lỗi, Kỳ An.

Vậy đấy. Câu nói cuối cùng cậu ấy nói với tôi lại là lời xin lỗi - Thứ mà tôi không muốn phải nhận lấy nhất trên thế gian này. Cảnh vật đã trở nên nhập nhòe trong làn nước mắt. Tôi đưa tay giữ chặt hai bờ vai không ngừng run lên bần bật của mình.

Sau đó, tôi không nhớ mình về nhà bằng cách nào. Về tới nhà là ngủ liền hai ngày mới dậy. Không khóc lóc, cũng không ầm ĩ như tôi tưởng. Trong lòng chỉ có một thứ cảm giác trống rỗng, mênh mang.

Có lẽ tôi còn tiếp tục ăn rồi lại ngủ như vậy thêm vài hôm nữa nếu Hiểu Nhi không đến. Cô ấy mang theo một cái hộp. Thoạt nhìn tôi đã biết là chiếc hộp đựng đàn của Minh Nhật. Hiểu Nhi đẩy cái hộp về phía tôi:

- Cái này Minh Nhật gửi cho cậu. Anh ấy đã vội vã trở về Mĩ hôm qua rồi. Nói thật tớ cũng không hiểu sao anh ấy lại đưa cho cậu cây đàn này.

- Ý cậu là Minh Quang?

Hiểu Nhi há hốc mồm:

- Anh ấy kể với cậu cả tên thật của mình cơ à?

Tôi chỉ im lặng, tay khẽ vuốt ve từng sợi dây đàn. Có gì không hiểu chứ. Hẳn Minh Quang đã nghĩ cây đàn này, nếu có ai đó nên giữ, người đó nên là tôi. Nhưng tôi thấy cũng không cần thiết phải giải thích cho Hiểu Nhi điều này.

Thấy tôi chỉ im lặng, Hiểu Nhi vội bổ sung thêm câu chuyện còn dang dở:

- Vậy hẳn anh ấy cũng kể với cậu 12 năm trước khi tai nạn xảy ra với Minh Nhật - anh trai song sinh của Minh Quang, bố của anh ấy đã đổi tên anh ấy thành Minh Nhật. Bác ấy mong một ngày nào đó Minh Nhật có thể tỉnh lại, sống khỏe mạnh như Minh Quang lúc này. Nhưng hôm qua, họ đã rút máy thở của Minh Nhật rồi, anh ấy đã sống thực vật mười hai năm như vậy cũng chẳng dễ dàng gì.

Nghe đến đây, ngón tay tôi bất chợt sượt nhẹ qua sợi dây đàn. Từ đầu ngón tay trắng tinh một giọt máu đỏ au chảy ra, lóng lánh dưới nắng mặt trời hết sức đẹp mắt. Tôi lại chẳng cảm thấy đau.

- Minh Nhật, cậu ấy...

Câu nói của tôi giữa chừng nghẹn lại. Chẳng để ý đôi mắt của Hiểu Nhi đã mở tròn xoe:

- Cậu biết Minh Nhật sao? Có phải hồi nhỏ cô bé hay rủ Minh Nhật trốn ngủ trưa đi chơi là cậu không? Hại anh ấy lần nào về cũng bị bà la mắng.

Tôi quay sang nhìn Hiểu Nhi ngỡ ngàng.

- Tớ ở cùng nhà với anh ấy đương nhiên là biết, tớ là em họ của anh ấy. Hồi đó ngày nào anh ấy cũng đi chơi cùng cậu bỏ mặc tớ ở nhà một mình. Tớ đòi thế nào cũng không chịu cho đi theo.

Thế rồi Hiểu Nhi kể cho tôi nghe những chuyện hồi nhỏ của Minh Nhật mà tôi không biết. Những khoảnh khắc mà tôi không ở bên cậu ấy. Những kí ức mà chúng tôi không giao nhau. Tôi và Hiểu Nhi đã ngồi bên nhau suốt cả buổi chiều như vậy. Như thể Minh Nhật chưa bao giờ biến mất.

Ngày hôm sau, nắng vẫn rực rỡ trên từng cành cây chiếc lá, trời vẫn xanh và mây trắng vẫn lững lờ trôi. Các bạn tôi vẫn vô tư vui đùa trong lớp. Không một ai nhớ đến sự tồn tại của Minh Nhật cả. Có chăng chỉ là Minh Quang với cái tên của Minh Nhật mà thôi.

Tôi lại một mình tới đây vào một ngày cuối thu thanh mát, nơi khu rừng già xanh thẳm, khu rừng của thần núi với những điều bí mật của riêng mình. Từng cơn gió heo may cuốn đi những chiếc lá vàng còn sót lại như muốn mang theo cả lớp bụi cũ kĩ của thời gian. Tôi đưa tay miết nhẹ trên lớp vỏ xù xì của cây sồi già, trên những nét khắc thân thương mà Minh Nhật đã để lại. Đó là một lời hẹn ước. Lời hẹn ước của mùa lá rụng.

Vậy là một mùa thu nữa qua đi. Có thể tôi sẽ không còn trông đợi ở mùa thu một thời gian dài, ngực tôi sẽ nhói đau, nước mắt sẽ tuôn rơi nhưng hơi ấm trong bàn tay và những ký ức về cậu ấy sẽ sống mãi trong tim tôi. Minh Nhật đã từng hỏi tôi "Người ta có thể yêu ai đó bằng kí ức không?".

Kí ức về những điều đã qua, về những điều sẽ bao giờ có thể quay trở lại. Giống như bản tình ca không tên còn dang dở, sẽ chẳng thể nào được cất lên một lần nào nữa. Thứ mang tên tình yêu ấy đã được nuôi dưỡng bằng những kí ức như thế.

Theo VNE

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Biết tôi vừa nhận 170 triệu thưởng Tết, chồng và mẹ chồng lên kế hoạch để tôi phải tự tay đưa hết số tiền đó cho họBiết tôi vừa nhận 170 triệu thưởng Tết, chồng và mẹ chồng lên kế hoạch để tôi phải tự tay đưa hết số tiền đó cho họ
15:08:55 26/01/2025
Bị mẹ chồng hắt hủi quà Tết, con dâu âm thầm tìm hiểu rồi phát hiện sự thật phũ phàngBị mẹ chồng hắt hủi quà Tết, con dâu âm thầm tìm hiểu rồi phát hiện sự thật phũ phàng
09:39:20 26/01/2025
Đi làm về, thấy cảnh chồng và vợ cũ ăn uống linh đình trong nhà, tôi hất đổ luôn mâm cơm rồi chỉ tay đuổi thẳngĐi làm về, thấy cảnh chồng và vợ cũ ăn uống linh đình trong nhà, tôi hất đổ luôn mâm cơm rồi chỉ tay đuổi thẳng
10:15:13 25/01/2025
Chị dâu biếu hộp mứt Tết, tôi mở ra xem thì sững người khi thấy bên trong là một chỉ vàng cùng tờ giấy note kín chữChị dâu biếu hộp mứt Tết, tôi mở ra xem thì sững người khi thấy bên trong là một chỉ vàng cùng tờ giấy note kín chữ
15:12:10 26/01/2025
Thưởng Tết 100 triệu cho người giúp việc, một câu nói của cô khiến tôi bàng hoàng, phát hiện bí mật bị chôn giấu bấy lâu trong nhàThưởng Tết 100 triệu cho người giúp việc, một câu nói của cô khiến tôi bàng hoàng, phát hiện bí mật bị chôn giấu bấy lâu trong nhà
15:05:55 26/01/2025
Biếu hàng xóm bát cháo bồ câu làm bác ấy phải cấp cứu ngay trong đêm, ngày xuất viện, bác cho tôi 20 triệu ăn TếtBiếu hàng xóm bát cháo bồ câu làm bác ấy phải cấp cứu ngay trong đêm, ngày xuất viện, bác cho tôi 20 triệu ăn Tết
10:09:32 25/01/2025
Về quê ăn Tết, mới đến đầu làng, cô hàng xóm đã tiết lộ một bí mật khiến tôi điếng người, càng nghẹn ngào với câu nói của bốVề quê ăn Tết, mới đến đầu làng, cô hàng xóm đã tiết lộ một bí mật khiến tôi điếng người, càng nghẹn ngào với câu nói của bố
09:57:16 26/01/2025
Em trai chồng đột ngột chuyển cho 50 triệu tiêu Tết, ngỡ ngàng khi em ấy nói lý do biếu tiền chị dâuEm trai chồng đột ngột chuyển cho 50 triệu tiêu Tết, ngỡ ngàng khi em ấy nói lý do biếu tiền chị dâu
09:43:15 25/01/2025

Tin đang nóng

Người đáng thương nhất 17 Chị Đẹp vào Chung Kết: Trắng tay thành đoàn lẫn giải phụ, netizen "dí" bằng được nhân vật nàyNgười đáng thương nhất 17 Chị Đẹp vào Chung Kết: Trắng tay thành đoàn lẫn giải phụ, netizen "dí" bằng được nhân vật này
20:35:14 26/01/2025
Xót xa hình ảnh đào, quất Tết đổ la liệt sau trận gió mạnh khi không khí lạnh tràn về: Tiểu thương khóc ròngXót xa hình ảnh đào, quất Tết đổ la liệt sau trận gió mạnh khi không khí lạnh tràn về: Tiểu thương khóc ròng
18:17:16 26/01/2025
Bức ảnh bị bắt gặp ngày Tết dấy lên chuyện yêu đương của Mỹ Tâm và tình trẻBức ảnh bị bắt gặp ngày Tết dấy lên chuyện yêu đương của Mỹ Tâm và tình trẻ
19:54:40 26/01/2025
Nghệ sĩ Tuấn Linh đột ngột qua đời, vợ xót xa: "Tự dưng ông ấy nói lạnh quá rồi kêu buồn nôn"Nghệ sĩ Tuấn Linh đột ngột qua đời, vợ xót xa: "Tự dưng ông ấy nói lạnh quá rồi kêu buồn nôn"
23:31:41 26/01/2025
Ông Trump bất ngờ đề cập tái gia nhập WHOÔng Trump bất ngờ đề cập tái gia nhập WHO
20:34:46 26/01/2025
Diva Hồng Nhung yêu xa ở tuổi U60: "Anh lo sợ còn tôi là người quá từng trải rồi"Diva Hồng Nhung yêu xa ở tuổi U60: "Anh lo sợ còn tôi là người quá từng trải rồi"
19:29:53 26/01/2025
Nghệ sĩ Hạnh Thúy: Nhiều người đòi làm mai vì nghĩ tôi là mẹ đơn thânNghệ sĩ Hạnh Thúy: Nhiều người đòi làm mai vì nghĩ tôi là mẹ đơn thân
23:17:52 26/01/2025
Một Anh Trai về quê ăn Tết, bố mẹ dựng rạp bày 25 mâm cỗ làm "fanmeeting" để báo cáo tình hình năm quaMột Anh Trai về quê ăn Tết, bố mẹ dựng rạp bày 25 mâm cỗ làm "fanmeeting" để báo cáo tình hình năm qua
20:31:47 26/01/2025

Tin mới nhất

Dọn dẹp bàn thờ cuối năm, tôi bàng hoàng phát hiện bọc đen trong lư hương và sốc khi biết chủ nhân của nó

Dọn dẹp bàn thờ cuối năm, tôi bàng hoàng phát hiện bọc đen trong lư hương và sốc khi biết chủ nhân của nó

15:02:46 26/01/2025
Khi dọn lư hương, tôi ngạc nhiên phát hiện ra một bọc đen nhỏ. Mở ra xem thì bên trong toàn vàng nhẫn. Vợ chồng tôi ở riêng nhưng tôi vẫn hoàn thành trách nhiệm với bố mẹ chồng.
Không muốn thua kém chị dâu, tôi mua chiếc áo 3 triệu biếu mẹ chồng, nào ngờ bà nổi giận yêu cầu tôi trả lại

Không muốn thua kém chị dâu, tôi mua chiếc áo 3 triệu biếu mẹ chồng, nào ngờ bà nổi giận yêu cầu tôi trả lại

14:34:48 26/01/2025
Tôi rất cảm kích tấm lòng của mẹ chồng khi bà trả lại món quà tôi đã tặng. Nhà chồng tôi có 3 anh em, gia đình tôi và chị dâu ở gần với bố mẹ chồng
Gia đình tôi suýt mất Tết vì một câu nói của mẹ chồng

Gia đình tôi suýt mất Tết vì một câu nói của mẹ chồng

09:53:41 26/01/2025
Tôi đã ôm con về nhà ngoại sau câu nói này. Tết năm ngoái, gia đình tôi đã trải qua một cái Tết rất khác so với những năm trước.
Háo hức mang con về quê ngoại ăn Tết, vừa đến cổng tôi đã bị mẹ đuổi đi vì lý do oái oăm

Háo hức mang con về quê ngoại ăn Tết, vừa đến cổng tôi đã bị mẹ đuổi đi vì lý do oái oăm

09:49:27 26/01/2025
Tôi chẳng hiểu sao mình về nhà mà bây giờ lại phải thuê khách sạn để ngủ nữa... Phải nói rằng tôi thật sự may mắn khi được gả vào nhà chồng tốt.
Vợ mua gì cũng nâng lên đặt xuống nhưng đốt cả 'núi' vàng mã lại không tiếc

Vợ mua gì cũng nâng lên đặt xuống nhưng đốt cả 'núi' vàng mã lại không tiếc

09:46:17 26/01/2025
Vợ tôi rất tiết kiệm, Tết nhất chẳng sắm sửa gì nhiều nhưng sẵn sàng chi cả triệu đồng mua đồ vàng mã đốt để các cụ phù hộ , tôi nói bao năm vẫn không thay đổi.
Mua quần áo Tết cho con, tôi choáng váng với yêu cầu của chồng ngày cuối năm

Mua quần áo Tết cho con, tôi choáng váng với yêu cầu của chồng ngày cuối năm

09:42:33 26/01/2025
Gần Tết nhưng vợ chồng tôi vừa cãi nhau chỉ vì chuyện tôi lỡ mua quần áo Tết cho con nhiều hơn so với dự tính ban đầu. Tôi quen chồng qua một người bạn giới thiệu.
Chi phí quá nhiều, tôi không dám về quê đón Tết

Chi phí quá nhiều, tôi không dám về quê đón Tết

09:36:16 26/01/2025
5 năm rồi gia đình tôi chưa về quê vì việc di chuyển mùa Tết quá đắt, riêng tiền vé máy bay cũng tốn vài chục triệu đồng, chưa tính tiền quà cáp, mua sắm...
Thấy mẹ chồng trông con cho tôi đi làm móng chơi Tết, chị dâu ghen tị rồi xấu hổ khi bị chê câu "chí mạng"

Thấy mẹ chồng trông con cho tôi đi làm móng chơi Tết, chị dâu ghen tị rồi xấu hổ khi bị chê câu "chí mạng"

10:12:03 25/01/2025
Nhìn tôi đưa cho mẹ chồng cọc tiền biếu Tết, mặt chị dâu lại càng tái xanh hơn. Vợ chồng tôi có 1 bé gái 4 tuổi rồi nhưng năm ngoái mới chính thức làm đám cưới.
Không thể chợp mắt suốt 500km về quê ăn Tết khi trông thấy cái vén áo của bố dượng trên ô tô: Con xin lỗi...

Không thể chợp mắt suốt 500km về quê ăn Tết khi trông thấy cái vén áo của bố dượng trên ô tô: Con xin lỗi...

10:06:40 25/01/2025
Tết Nguyên đán là dịp để gia đình quây quần đoàn tụ. Nhưng từ nhiều năm nay, sau khi bố qua đời và mẹ đi bước nữa, tôi không còn cảm nhận được không khí đầm ấm đó nữa.
Cho chị chồng giàu có vay 300 triệu, sau 3 năm chị thản nhiên trả lời chẳng nợ nần tôi đồng nào

Cho chị chồng giàu có vay 300 triệu, sau 3 năm chị thản nhiên trả lời chẳng nợ nần tôi đồng nào

10:02:39 25/01/2025
Số tiền đó, 300 triệu đồng, có thể không là gì đối với chị chồng tôi, nhưng lại có giá trị to lớn đối với tôi. Cuộc sống luôn tràn ngập những bài học, và đôi khi, chúng đến từ những bài học đắt giá.
Giặt quần áo cũ cho con mặc Tết, tôi ứa nước mắt khi mẹ ruột chất vấn một câu rồi đưa ra xấp tiền 500 nghìn

Giặt quần áo cũ cho con mặc Tết, tôi ứa nước mắt khi mẹ ruột chất vấn một câu rồi đưa ra xấp tiền 500 nghìn

09:59:00 25/01/2025
Cầm xấp tiền 500 nghìn mẹ đưa, tôi không kiềm chế được cảm xúc mà òa khóc nức nở. 4 năm trước, tôi yêu say đắm một người đàn ông tên Vũ.
Thiệt thòi, ức chế khi có mẹ chồng mê sống ảo

Thiệt thòi, ức chế khi có mẹ chồng mê sống ảo

09:55:55 25/01/2025
Hoa tôi cắm, đồ ăn tôi nấu, nhà cửa tôi trang hoàng; mẹ chồng chụp ảnh đăng mạng ngầm khoe mình làm, cũng chẳng đính chính khi tôi bị mắng oan là để bà vất vả.

Có thể bạn quan tâm

Đường đua phim Tết 2025: Trấn Thành khó giữ ngôi vương?

Đường đua phim Tết 2025: Trấn Thành khó giữ ngôi vương?

Hậu trường phim

23:52:51 26/01/2025
Trong bối cảnh đường đua phim Tết có nhiều đối thủ đáng gờm, Trấn Thành tự nhận phim năm nay của mình - Bộ tứ báo thủ - không nặng đô như Mai và có thể thua về doanh thu.
MC Thảo Vân đến thăm NSND Công Lý ngày giáp Tết

MC Thảo Vân đến thăm NSND Công Lý ngày giáp Tết

Sao việt

23:49:58 26/01/2025
MC Thảo Vân và NSND Công Lý vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp sau khi chia tay. Cả hai thoải mái trò chuyện, chụp ảnh cùng nhau.
Đệ nhất mỹ nhân phim Sex is Zero gây sốc với nhan sắc biến dạng, mặt sưng tấy đến mức phải lên tiếng xin lỗi

Đệ nhất mỹ nhân phim Sex is Zero gây sốc với nhan sắc biến dạng, mặt sưng tấy đến mức phải lên tiếng xin lỗi

Sao châu á

23:44:55 26/01/2025
Mỹ nhân phim Sex is Zero Song Ji Hyo gần đây trở thành chủ đề được quan tâm tại Hàn khi cô xuất hiện với dáng vẻ khác lạ tại một chương trình thực tế.
Loài rắn lạ lắm răng, mang tên một ngôi sao Hollywood

Loài rắn lạ lắm răng, mang tên một ngôi sao Hollywood

Lạ vui

23:43:14 26/01/2025
Rắn Himalaya DiCaprio sở hữu lớp vảy màu đồng, đầu ngắn, nhiều răng. Đây là loài bò sát có khả năng sinh tồn ở độ cao gần 1.900 m.
Phim Hàn mới chiếu đã chiếm top 1 Việt Nam, nam chính là trai đẹp diễn hay đóng phim nào cũng đỉnh nóc

Phim Hàn mới chiếu đã chiếm top 1 Việt Nam, nam chính là trai đẹp diễn hay đóng phim nào cũng đỉnh nóc

Phim châu á

23:41:57 26/01/2025
Tại Việt Nam, chỉ sau 1 ngày ra mắt, phim đã lập tức vượt mặt hàng loạt bom tấn để chiếm vị trí top 1 trên BXH series truyền hình được xem nhiều nhất Netflix.
Nguyễn Hồng Nhung: Khán giả soi ảnh nhạy cảm, bỏ về khi tôi đi hát sau scandal

Nguyễn Hồng Nhung: Khán giả soi ảnh nhạy cảm, bỏ về khi tôi đi hát sau scandal

Tv show

23:28:31 26/01/2025
Trong cuộc trò chuyện với MC Nguyên Khang, Nguyễn Hồng Nhung đã có những trải lòng về chặng đường làm nghệ thuật, đặc biệt là quãng thời gian khó khăn sau scandal.
Cường Seven và Trọng Hiếu trình diễn bùng nổ sau công bố lập nhóm nhạc

Cường Seven và Trọng Hiếu trình diễn bùng nổ sau công bố lập nhóm nhạc

Nhạc việt

23:19:55 26/01/2025
Cường Seven và Trọng Hiếu chọn chung kết Chị đẹp đạp gió 2024 làm sân khấu trình diễn đầu tiên sau khi công bố ra mắt nhóm Sx7.
Hat-trick hoàn hảo của Mbappe

Hat-trick hoàn hảo của Mbappe

Sao thể thao

22:29:39 26/01/2025
Lần này, cú hat-trick đầu tiên trong màu áo Real Madrid giúp đội bóng Hoàng gia Tây Ban Nha giành chiến thắng dễ dàng 3-0 trên sân của Valladolid thuộc vòng 21 La Liga hôm 26/1,
Ngày thứ hai nghỉ tết Ất Tỵ 2025, 25 người chết do tai nạn giao thông

Ngày thứ hai nghỉ tết Ất Tỵ 2025, 25 người chết do tai nạn giao thông

Tin nổi bật

22:11:59 26/01/2025
Trong ngày thứ hai kỳ nghỉ tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025, toàn quốc xảy ra 53 vụ tai nạn giao thông, làm 25 người chết.
Đức triển khai tên lửa Patriot bảo vệ Ukraine từ xa

Đức triển khai tên lửa Patriot bảo vệ Ukraine từ xa

Thế giới

21:35:26 26/01/2025
Dự kiến, các tổ hợp phòng thủ tên lửa Patriot do Đức triển khai ở Ba Lan để bảo vệ trung tâm hậu cần của Ukraine sẽ đi vào hoạt động đầy đủ từ ngày 27/1.
Người Hà Nội chen chân làm đẹp trước ngày đón Tết

Người Hà Nội chen chân làm đẹp trước ngày đón Tết

Netizen

20:24:46 26/01/2025
Trong ngày nghỉ Tết đầu tiên, các tiệm làm móng (nail), spa, salon tóc ở Hà Nội đều đông đúc khách đến tân trang sắc đẹp. Tiệm nail của chị Dung Nguyễn (quận Cầu Giấy), luôn trong trạng thái bận rộn, người làm gần như không có thời gian...