Đàn bà quen với cô đơn, tự khắc sẽ biết cách sống chẳng cần đến ai
Anh chưa từng nghĩ chị sẽ làm những chuyện như vậy. Anh cũng chưa từng thấy chị thay đổi nhiều như thế kể từ lúc quen nhau. Nhưng giờ đây trước mặt anh là một người vừa lạ, vừa quen, vừa gần gũi và cũng vừa xa cách
ảnh minh họa
Hơn 2 tháng trước, chị phát hiện anh qua lại với một người phụ nữ khác. Anh chê chị nhạt nhẽo, cũ kỹ, vậy là anh cho mình cái quyền được bỏ rơi vợ. Anh không về ăn những bữa cơm chị nấu, không đưa chị đi mua sắm, ăn uống như những cặp vợ chồng khác. Thậm chí những buổi họp mặt, anh cũng không còn muốn đưa vợ đi cùng. Vì anh sợ mất mặt, sợ người ta bàn tán cười cợt khi có người vợ không biết ăn diện. Anh luôn nghĩ về chị tệ hại như thế. Thế nhưng anh lại không nhớ ngày xưa chị cũng từng là người phụ nữ xinh đẹp.
Ngày đó, anh và chị quen nhau được hơn 1 năm thì quyết định kết hôn. Anh muốn ổn định chuyện cưới xin cho ba mẹ yên lòng, rồi chăm lo cho công việc sau. Vả lại người đàn ông nào cũng cần có một hậu phương vững chắc phía sau, cần một người phụ nữ chăm lo cho nhà cửa.
Video đang HOT
Sau khi về chung một nhà, trách nhiệm cơm áo gạo tiền, sinh con, chăm lo nhà cửa dần chiếm hết thời gian của vợ chồng chị. Mỗi ngày cả hai tất bật với công việc riêng. Đàn ông có suy nghĩ khá đơn giản, có vợ rồi bỏ đó, không mất đi đâu được. Nhưng đàn bà thì lại khác, thứ họ cần trong cuộc hôn nhân là sự quan tâm từ người chồng, chứ không đơn giản chỉ là một cuộc sống giàu sang, sung túc. Đơn giản đàn bà muôn đời nay không chịu được cô đơn.
Không lâu sau, chị biết anh ngoại tình nhưng lại không làm lớn chuyện. Vì chị nghĩ chuyện này chẳng hay ho gì, làm ầm lên chỉ mất mặt thêm. Chị lặng lẽ lấy số tiền tiết kiệm của bản thân đi spa và đặt vé du lịch vài ngày. Tối hôm trước, anh đi đến tận khuya mới về nên sáng trễ giờ làm. Mở mắt ra, anh không thấy chị nằm bên cạnh liền tức tối gọi điện thoại quát chị. Anh trách chị không gọi dậy đi làm. Chị nói nhẹ nhàng:
- Em đi du lịch vài ngày, anh ở nhà, tự lo liệu cơm nước.
Nói xong chị cúp máy. Anh chưng hửng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vì bấy lâu nay chị không bao giờ đi đâu xa mà không có chồng con bên cạnh.
Chiều tan làm về, bụng anh đói cồn cào, lao vào bếp thì chẳng có gì ăn. Anh chợt nhớ lại những lần chị đợi anh về ăn cơm, nhưng thức ăn trên bàn đã nguội lạnh. Nhớ đến những ngày sáng, trưa, chiều, tối, chị đều điện thoại hỏi han, đốc thúc anh về nhà. Rồi còn dặn dò anh đủ thứ như nhớ ăn cơm, không được nhịn đói ảnh hưởng đến sức khỏe. Những câu hỏi thăm, bữa cơm nóng hổi bỗng biến mất chỉ trong một ngày khiến anh có cảm giác không quen. Thời gian không có vợ ở nhà, anh tha hồ làm những điều mình thích. Ngày nào cũng hú hí với bồ nhí đến tận sáng mới về đến nhà rồi thay quần áo đi làm. Tinh thần và năng lực làm việc của anh ngày một sa sút, bị cấp trên khiển trách nhiều.
Vài ngày sau, chị về. Tâm trạng và tính cách của chị khác hẳn trước đây. Chị không còn đón anh đi làm về bằng nụ cười tươi, không còn những ngày tan làm chạy ào về nấu cơm. Thậm chí cũng cắt luôn những cuộc điện thoại rườm rà, không cần thiết. Chị trả lại sự tự do cho anh, nhưng không hiểu sao, hiện tại anh lại muốn có cuộc sống bó buộc như trước. Thèm được chị càm ràm, thèm những bữa cơm gia đình, thèm những cuộc điện thoại nhắc nhở. Nhưng đổi lại là sự im lặng, lạnh lùng đến đáng sợ của chị. Những thay đổi của chị khiến anh sợ hãi nhiều hơn là vui mừng.
Bởi vậy, đàn ông nên nhớ, bỏ rơi vợ trong cô đơn quá lâu, cô ấy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đừng nghĩ vợ chỉ biết cam chịu, đừng nghĩ nhiệm vụ của cô ấy là đợi chồng về sau những cuộc vui bên ngoài. Khi cảm nhận đủ cô đơn, cô ấy sẽ tự tay hủy hoại đi những thứ thân thuộc và tự tìm hạnh phúc cho mình, chẳng cần đàn ông. Vì vậy, đàn ông đừng mãi vô tâm để rồi khổ tâm cả đời không dứt.
Theo Phununews
12 năm tôi sống trong nỗi cô đơn dù có chồng
Nhiều lúc tôi nghĩ, thôi coi như chồng là khách trong nhà, thêm bát thêm đũa là xong, như thế cho con còn có cha.
Tôi đã đọc rất nhiều bài báo về hôn nhân trên VnExpress và đọc cả những bình luận phía dưới bài, cá nhân tôi chưa bao giờ đồng thuận với việc nên ly hôn. Bạn bè hay các đồng nghiệp mà hỏi ý kiến, tôi luôn khuyên "Hãy cố gắng đến khi nào còn có thể để cho con cái có một mái nhà đủ cha mẹ". Thế nhưng từ sâu thẳm trong tâm can, tôi luôn phải tự đấu tranh để mình không buông khỏi sợi dây mà 12 năm nay cố gắng giữ cho gia đình, cho các con và cho cả bề ngoài. Bố mẹ tôi là những người tốt bụng và sống có truyền thống, vì thế bố mẹ kịch liệt phản đối việc ly hôn. Tôi thuộc tuýp phụ nữ đề cao vai trò của gia đình trong việc giáo dục và hình thành nhân cách con người. Tôi may mắn được bố mẹ chăm sóc chu đáo và cũng mong sao cho hai bé nhà mình được như vậy.
Chúng tôi yêu nhau khi còn là sinh viên, vô tư, trong sáng và vun vén mơ về một tổ ấm. Tôi yêu anh là mối tình đầu, tha thiết và hết lòng săn sóc. Sau khi kết hôn, cũng như bao phụ nữ khác, tôi ăn uống tằn tiện để mong dành dụm được ít tiền mua nhà, mua xe. Thế nhưng bao nhiêu tiền bạc để dành anh dùng kinh doanh này nọ đều thua lỗ hết, anh không nói với tôi sao lại thua, thua bao nhiêu, còn bao nhiêu. Cứ thế những món tiền dần ra khỏi gia đình. Tôi vẫn đi làm và chăm sóc các con chu đáo, chưa bao giờ tôi để con thiệt thòi hay bỏ bê gia đình, có điều không mua được nhà và cũng chẳng có xe.
Sau 10 năm lang thang với các cuộc nhậu nhẹt, bạn bè tụ tập và quan hệ làm ăn, chồng tôi không mang về nhà được đồng nào. Tôi quyết định làm một cuộc cải cách bằng việc mua nhà. Tôi vay mượn và được ông bà hai bên ủng hộ nên đã mua được căn hộ chung cư nho nhỏ. Nhiều lục đục xảy ra, tôi vẫn nín nhịn và hàng tháng đều đặn trả nợ cho ngân hàng, vẫn chăm sóc các con và gia đình nhỏ. Tôi thầm nhủ đây là ngôi nhà mình mơ ước, mình phải giữ nó cho đến khi nào không còn đủ sức thì mới buông. Mỗi lần đi làm về, nhìn thấy hai đứa con khôi ngô, biết yêu mẹ là tôi lại được tiếp thêm sức mạnh để chiến đấu tiếp với xã hội mệt mỏi này. Gia đình khủng hoảng trầm trọng vì sức ép kinh tế đè nặng lên vai tôi, vì sự nhạt nhẽo và vô trách nhiệm của chồng, vì sự cô đơn đi trên con đường dài đằng đẵng của bản thân. Tôi tìm đến thuốc ngủ để tự tử nhưng không thành.
Tôi tiếp tục sống như vậy thêm 2 năm nữa và bây giờ sự mệt mỏi làm tôi kiệt quệ. Tôi đờ đẫn và rất muốn buông bỏ tất cả. Chồng tôi vẫn vậy, vẫn vui với nhiều thứ bên ngoài xã hội mà tôi dù đã nghe nhiều lời đồn thổi nhưng chưa bao giờ đi tìm hiểu hay điều tra lén lút bao giờ. Nhiều lúc tôi nghĩ, thôi coi như chồng là khách trong nhà, thêm bát thêm đũa là xong, coi như vậy cho nhẹ nhàng mà con vẫn có cha có mẹ. Có bạn bè khuyên tôi nên bầu bạn với ai đó cho khuây khỏa nhưng tôi sinh ra trong gia đình gia giáo, bố mẹ sẽ rất thất vọng nếu nghĩ tới việc con mình làm những việc trái đạo đức, tôi còn là mẹ nữa, phúc đức tại mẫu, tôi còn có danh dự..., rất nhiều lý do giữ tôi luôn cố gắng sống tốt. Nhưng tôi luôn tự hỏi mình "Tôi sẽ như thế này được bao lâu nữa đây"? Tôi không trả lời nổi.
Theo Vnexpress
Mỗi lần vợ tắm gội là lại đem đứa con trai 6 tuổi ra ngoài đứng rồi khóa trái cửa Đức nghe xong cơn giận dữ nổi lên vì nghĩ vợ ngược đãi con chồng. Anh mở cửa dẫn con vào, đúng lúc đó vợ đang bế con gái đi ra. Không nói không rằng, Đức dơ tay tát vợ 1 cái... Đức kết hôn với Ngân khi anh là người đàn ông đã qua 1 đời vợ, thực tế thì anh luôn...