“Đàn bà ngực lép giống như em ai thèm”
Đó là câu nói cuối cùng của Quân dành cho tôi trước khi anh dọn đồ đi ra khỏi nhà sau hai năm chúng tôi yêu và sống thử với nhau.
Tôi và Quân có tình cảm với nhau từ ngày còn học cấp 3 nhưng đến khi lên Hà Nội học đại học hai đứa chúng tôi mới chính thức trở thành người yêu của nhau. Sau 5 tháng nhận lời yêu Quân, tôi dọn về sống chung để đỡ tốn tiền thuê nhà mỗi tháng mà lại tiện chăm sóc, gần gũi nhau.
Trước đây tuy có nhiều lần Quân “đòi hỏi” nhưng tôi luôn né tránh và cố gắng gìn giữ. Thế nhưng, khi về sống cùng một nhà thì mọi việc đã nằm ngoài vòng kiểm soát và tôi cũng không đủ mạnh mẽ trước những lời ngon ngọt của người yêu.
Lần đầu tiên quan hệ, ngày khi vừa khám phá cơ thể tôi Quân tỏ vẻ bực tức, hằn học: “Trước giờ em toàn lừa anh đấy à? Hóa ra em toàn dùng hàng giả. Chán quá. Ngực đàn bà hay là ngực đàn ông thế này…?”. Nghe những lời nói giận dỗi của người yêu, tôi vừa thấy xấu hổ vừa thấy tủi thân. Tôi biết đó là nhược điểm của bản thân và tôi cũng rất khổ sở vì vòng 1 lép kẹp của mình. Nhưng tôi thật không ngờ Quân lại có phản ứng mạnh và thốt lên những lời nói trơ trẽn đến vậy.
Trong những lần gần gũi khác Quân luôn luôn tỏ thái độ chán chường, cáu gắt ngay trong cuộc yêu. Khi thì “Nhìn ngực em chẳng khác gì ngực em bé, mất cả hứng”, “Ước gì em được một phần của mấy cô siêu mẫu, hoa hậuthì anh sung sướng quá”, “Đám bạn anh đứa nào cũng có người yêu ngực khủng, chỉ mỗi anh là vớ phải hàng rởm thôi. Biết thế này anh phải kiểm tra hàng họ trước khi yêu em mới phải”.
Video đang HOT
Thậm chí đi đâu uống rượu say quá chén Quân vừa đòi tôi chiều chuộng, vừa cắn, cấu véo, đánh vào vòng 1 của tôi với thái độ đầy căm ghét: “Đồ bỏ đi, đồ xấu xí”.
Những khi đi gặp bạn bè Quân thường bắt tôi phải độn hàng giả sao cho vòng 1 phải thật to, thật khủng. Trước khi ra khỏi nhà Quân ngắm nghía khi nào vừa mắt thì mới cho đi cùng.
Tôi vừa đau đớn, tủi thân vừa thấy bị khinh bỉ nhưng vì quá yêu Quân nên tôi nhẫn nhịn chấp nhận bỏ qua tất cả. Cũng có nhiều lần tôi đòi chia tay nhưng Quân lại cầu xin, năn nỉ bảo rằng những lúc đó chán quá nên anh mới nói nặng lời như thế. Quân bảo: “Nói thật, anh nói đâu có sai, đàn ông thằng nào chẳng thế. Như anh là còn tốt gấp vạn lần người khác đấy. Em bỏ anh thì gặp người khác có khi nó còn đối xử tệ gấp trăm lần ấy chứ”.
Một lần, Quân về nhà với tâm trạng rất vui mừng, hồ hởi cầm theo một tấm danh thiếp của một tiệm phẫu thuật thẩm mĩ. “Anh đã tìm hiểu cặn kẽ rồi, em cứ làm theo anh, cần tiền thì bán tạm xe máy của em. Nếu yêu anh thì em phải đi nâng ngực. Em phải có vòng 1 thật nở nang để anh còn lên mặt với đám bạn chứ…”.
Nghe lời người yêu và bản thân cũng muốn thử xem biết đâu đấy tôi lại có thể thay đổi, làm đẹp hơn cho mình nên tôi đồng ý theo Quân đi nâng ngực.
Tất tật mọi cái Quân đều làm thay tôi, kích cỡ của ngực giả thế nào cũng là do Quân làm việc với bác sĩ phẫu thuật. Vì tham lam chọn kích cỡ quá to so với vóc dáng nhỏ bé của tôi nên sau khi phẫu thuật xong nhìn bộ dạng của tôi rất mất thẩm mĩ. Tôi khổ sở bao nhiêu thì Quân sung sướng bấy nhiêu khi được sờ mó bộ ngực giả tạo ấy.
Thế nhưng đàn ông cả thèm chóng chán, sau vài tháng say mê với vòng 1 silicon siêu khủng của tôi thì Quân bắt đầu giảm tần suất và lại cau có như trước: “Đúng là đồ giả nhìn đẹp mắt nhưng dùng thì quá chán, không thể thích như hàng thật được”.
Và rồi Quân bắt đầu xa lánh và ít về nhà hơn. Nghe bạn bè xì xầm anh đang cặp với một cô bé cùng lớp người đẫy đà, “ngon mắt” lắm. Tôi căn vặn thì Quân cũng chẳng thèm giấu diếm: “Ừ, tôi đang có người yêu mới đấy. Ít ra nó cũng ngon hơn cô gấp mấy lần. Rước người như cô về làm vợ thì tôi trở thành thằng đàn ông lãnh cảm, yếu sinh lí… Tốt nhất là đường ai nấy đi. Tôi không thích hàng nhái, hàng giả…”.
Chua chát, căm giận nhưng tôi đành cam chịu vì tôi chẳng là gì của anh ta cả. Tôi chỉ như một trò chơi mà anh ta xài chán rồi thì vứt đi một cách không thương tiếc. Tôi đã ngu dại hiến dâng đời con gái của mình cho một kẻ chẳng ra gì.
Tương lai với tôi bây giờ thật mịt mờ. Tôi mất niềm tin vào tất cả những người đàn ông vây quanh mình. Rồi đây có ai còn yêu tôi và chấp nhận một đứa con gái ngực lép, ngực giả như tôi?
Theo Người Đưa Tin
Góp gạo để thổi cơm chung từ thời sinh viên...
Ban đầu cũng chỉ là vài câu chuyện xã giao, nhận đồng hương, thế mà sự tình cờ đó lại là mối lương duyên gắn kết hai trái tim để cùng nhau đập chung một nhịp đập. Chúng tôi chính thức yêu nhau một tháng sau đó.
Tôi quen em hồi học năm thứ tư đại học, thật tình cờ. Hồi đó tôi sống trong ký túc xá vì điều kiện kinh tế nhà tôi khó khăn, thuê trọ bên ngoài rất tốn kém. Em lúc đó là cô sinh viên năm thứ hai ngành kế toán tin, tôi thì đang học năm tư ngành xây dựng Thủy lợi - Thủy điện. Hai đứa chúng tôi cùng chung một dãy nhà của ký túc xá Đại học bách khoa Đà Nẵng, tôi ở tầng 4, còn em ở tầng 1. Sống cùng dãy nhà, hai đứa lại cùng quê, ngày nào cũng đi ngang qua phòng em nhưng dường như lúc đó "duyên tiền định" của tôi và em chưa đến lúc nên tôi và em vẫn là hai con người xa lạ, không quen biết.
Ảnh minh họa
Tôi từng nghe một câu thơ thế này: "Có những tháng năm trôi đi mà chẳng thành nỗi nhớ. Nhưng đôi khi chỉ một lần gặp gỡ cũng bồi hồi trăn trở mãi trong nhau". Quả đúng là như thế. Một anh bạn ở cùng phòng với tôi tình cờ quen biết em, rủ em lên phòng tôi chơi, rồi cũng tình cờ tôi quen em từ đó. Ban đầu cũng chỉ là vài câu chuyện xã giao, nhận đồng hương, thế mà sự tình cờ đó lại là mối lương duyên gắn kết hai trái tim để cùng nhau đập chung một nhịp đập. Chúng tôi chính thức yêu nhau một tháng sau đó. Cái ngày 20/11 năm đó là ngày không thể nào quên của hai đứa chúng tôi, ngày đặt dấu mốc bắt đầu cho một cuộc tình. Bạn bè đứa nào cũng nói sao nhanh thế, mới quen một tháng mà yêu liền, cái gì đến nhanh thì cũng đi nhanh thôi, nhất là tình yêu sinh viên nữa. Tôi và em thầm nhủ sẽ chứng tỏ cho người ta thấy tình yêu của mình sẽ là vĩnh cửu, sẽ đơm hoa kết trái.
Tình yêu sinh viên của tôi và em thật đẹp và nhiều kỷ niệm. Chúng tôi góp gạo thổi cơm chung nhưng mọi người đừng hiểu lầm là sống thử nhé vì tôi và em vẫn sống trong ký túc xá, chỉ ăn chung thôi. Hai đứa tung tăng dắt tay nhau đi chợ, cùng nhau chuẩn bị bữa cơm. Tôi vẫn nhớ mãi món trứng gà chiên và đậu phộng chiên mắm đường của em. Rồi những hôm tôi trốn học đi chơi về trễ, em vẫn ngồi chờ tôi về ăn cùng vì cứ tưởng tôi đi học, tôi thấy thương và yêu em vô cùng. Những buổi chiều nóng nực chúng tôi cùng nhau đi tắm biển, em bao giờ cũng bắt tôi không được bơi ra xa, khi về lúc nào cũng ghé vô mua khoảng 10 nghìn mực về xào với rau cần ăn cơm, rất ngon.
Rồi những hôm đang học bài, nhớ em quá, từ tầng 4 tôi chạy xuống tầng 1 rủ em đi dạo sau ký túc xá. Và những tối hai đứa ngồi ăn bánh mì "Đồng Tiến" ngoài sân vận động mà tôi vẫn thường nói đùa với em là "Em ơi, đói bụng quá mua kèn về thổi đi ". Em có còn nhớ có những lúc hai đứa đi ăn ốc hút hay trứng vịt không? Ăn còn thèm lắm nhưng mình không dám ăn nữa vì đâu có tiền. Tuy gần gũi nhau như thế nhưng tôi và em chưa bao giờ đi quá giới hạn, chúng tôi cùng nhau hứa rằng sẽ gìn giữ cho nhau, có gắng học thật tốt để cuộc sống sau này có tương lai hơn. Nghĩ lại thấy thời sinh viên của tôi và em thật đẹp, đầy ắp kỷ niệm. Ước gì được quay trở lại thời sinh viên em nhỉ, tuy thiếu thốn nhưng mà đẹp em nhỉ?
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đó mà tôi và em đã tốt nghiệp ra trường đi làm hơn 4 năm rồi đó. Tôi hiện là nhân viên của một công ty Thủy điện, em thì đang làm tại một trường mầm non. Giờ đây tôi và em đã sống chung một mái nhà, kết quả của một tình yêu đẹp, rồi đây em sẽ sinh cho tôi những đứa con kháu khỉnh, cùng nhau cố gắng đắp xây hạnh phúc dài lâu. Tình yêu của tôi và em sẽ mãi mãi trường tồn theo năm tháng.
Theo Nguoiduatin
Vừa cầu hôn vợ, tôi trót dại cướp đời con gái của thư ký Dù biết tâm sự này đưa lên đây sẽ chỉ nhận những lời chửi bới nhưng tôi vẫn muốn tìm đến một lời khuyên chân thành để giải quyết tình huống ngang trái này. ảnh minh họa Tôi năm nay 28 tuổi, sở hữu một công ty nhỏ. Vợ chưa cưới kém tôi 3 tuổi. Chúng tôi yêu nhau đến nay đã gần...