Đàn bà lôi thôi, chồng nào chả chán?
Tôi là người Bắc,chồng tôi là người miền Tây. Tôi 27 tuổi, còn chồng tôi 31 tuổi. Khi lấy nhau, tôi không nghĩ lại có ngày chồng tôi xa đọa, không thèm nói với tôi một câu nào.
Tích cực làm đẹp để giữ chồng (ảnh minh họa)
Dù biết vậy, nhưng tôi thất vọng lại càng thất vọng, cũng chẳng cứu vãn được gì. 2 vợ chồng rất khắc khẩu và anh chỉ suốt ngày ăn chơi caffe đá gà, tiền làm bao nhiêu mua vé số cũng sạch. Còn chuyện cặp bồ thì khỏi chê, biết tôi cũng không thèm bận tâm.
Đã vậy, anh còn suốt ngày nói móc khóe tôi, tôi có bỏ đi cũng không bao giờ kêu tôi về. Hay là tôi có ốm sắp chết cũng đừng hòng mong anh cho ly nước uống thuốc. Cả trăm lần tôi muốn bỏ nhưng vì đạo thiên chúa khắt khe và sợ bố mẹ tôi buồn nên không dám bỏ. Thật tình, nhiều lúc tôi coi như không có người chồng này, muốn buông xuôi từ lâu rồi, chẳng còn thiết tha gì nữa, anh ta muốn làm gì thì làm.
Khi tôi sinh con cũng không thấy mặt mũi anh đâu vì anh mải vui bên nhân tình. Từ đó tình yêu trong tôi chết đi, tôi không bận tâm tới anh nữa. Có khi anh đi 3-4 ngày không về, tôi cũng chẳng hỏi han 1 lời nào. Tôi suốt ngay chỉ biết u sầu khóc than, người thì như con cá khô lôi thôi lếch thếch, ai nhìn cũng chán. Rồi thời gian cứ thế trôi đi.
Khi con tôi đi nhà trẻ, tôi hoàn toàn rảnh rang vì công việc của tôi chỉ là bán hàng. Thế là tôi bắt đầu “lột xác” từ đây. Tôi cố ăn nhiều hơn, che nắng, tắm trắng dầu oliu, thường tẩy tế bào chết. Nói chung làm đẹp với những thứ đơn giản nhất mà tôi có thể thu thập được trên mạng. Tôi không quan tâm gì tới chồng tôi nữa, mà thay vào đó tôi tiếp xúc nhiều hơn với mọi người, tám chuyện vui vẻ suốt ngày.
Tôi bỏ hết những bộ đồ bộ cũ kĩ mà sắm cho mình những bộ cánh thời trang quần này áo nọ, tôi lên được 5 kg vừa đúng chuẩn, với nước da trắng nõn và mái tóc ngắn duỗi màu nâu nâu thay cho mái tóc dài lôi thôi cột chùm trước đây. Chỉ 2-3 tháng thôi mà đi tới đâu tôi cũng được khen gái 1 con. Tôi cảm thấy hài lòng về những điều mình đã làm.
Video đang HOT
Còn chồng tôi, sau khi thấy có vài anh ngó nghía thì quay phắt 180 độ, cưng tôi như trứng ngỗng. Vợ nói gì nghe nấy, như cái tivi vậy. Suốt 2 năm qua anh chưa hề nặng lời với tôi dù chỉ 1 lần,t uần nào cũng đưa 2 mẹ con đi lễ cùng trong khi anh theo đạo và trước đây chả bao giờ đi 1 lần.
Giờ thì suốt ngày gặp đâu muốn nựng đó, còn nói anh thích nhìn em suốt ngày không chán. Anh không chơi bời gì nữa, từ bỏ hết, lại biết xin thêm việc làm thêm khi rảnh. Chồng tôi còn biết làm hết việc nhà, cho con ăn, đón con đi học, mua thuốc nấu cháo đút cho vợ ăn khi vợ ốm. Sự thay đổi của anh khiến tôi ngạc nhiên vô cùng, nhưng có lẽ, con người có chơi bời thì tới một lúc nào đó cũng phải dừng. Và sự tích cực của tôi có lẽ đã được đền đáp.
Ai nói đàn ông không thích vợ mình đẹp, tôi bây giờ ai cũng nói có phước và sướng nhất huyện. Tôi cũng cảm thấy hài lòng về cuộc sống hiện tại. Thật may chồng tôi nhận ra kịp thời. Mọi người thử thay đổi 1 lần xem sao, không nữ trang rườm rà, không tay chân xanh đỏ nhé. Làm sao để mình đẹp mà vô cùng đơn giản ấy.
Chúc cho chị em càng ngày càng xinh đẹp và có một mái ấm hạnh phúc!
Theo Eva
Chân dài vớ phải đại gia "lởm đời"
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ.
Thấy có vẻ sang trọng là 'câu'
Hạnh vốn là một cô gái có mơ ước giàu sang. Không ai cấm cô cái quyền ấy, vì cô được yêu cầu như vậy, bởi cô rất đẹp, chân lại dài và có rất nhiều chàng trai đang theo đuổi cô. Mới chớm tuổi 'cập kê', đã có rất nhiều chàng trai hào nhoáng đến tán tỉnh nhưng vì còn trẻ, Hạnh không muốn dừng lại ở đâu cả. Quà vẫn nhận nhưng không nhận lời yêu.
Trời ban cho cô nhan sắc nên khi cô bước chân vào đại học, cô được bao nhiêu người ngưỡng mộ vì ánh mắt to tròn hút hồn, nụ cười xinh xắn và dáng người quá chuẩn. Ai cũng bảo, cô đi thi thì có khi cũng được hoa hậu ấy chứ. Nhưng chính vì cái vẻ ngoài quá lộng lẫy của cô mà từ ngày đi học, các anh chàng tầm vừa chỉ đứng ở ngoài để ngắm mà không dám mon men gì cả. Với lại, có ối anh chàng 'không ăn được thì đạp đổ', tung tin rằng cô kiêu kì, coi thường người khác. Nên về sau, dù có xinh đẹp nhưng ở trong trường, Hạnh chỉ giống như đồ trang trí, để người khác ngắm nhìn mà thôi!
Nhưng có vẻ, Hạnh vẫn không hay biết điều đó. Cô xinh đẹp nên tự cho mình cái quyền được kén chọn, nên ai nói gì cô cũng mặc kệ. Người yêu cô phải đạt tiêu chuẩn, giàu sang, có chức quyền và phải là người cô ưng ý về ngoại hình. Nếu như không giàu thì không bao giờ cô chọn. Nên, hễ có anh chàng nào giàu là cô tính chuyện tán tỉnh, cưa cẩm hoặc là cố tình tiếp cận để gây ấn tượng với đối phương.
Trong số các anh chàng tán Hạnh, chỉ có mấy người ở ngoài không nghe tin đồn gì về cô nên họ nhiệt tình. Nhưng toàn là những người đứng tuổi, còn mấy trai trẻ thì họ nghe nói này kia nên cũng không muốn tiếp cận. Vả lại, biết cô nàng cành cao, mình không đạt yêu cầu nên cũng thôi, không bén bảng tới. Để cho các anh chàng khác nhảy vào.
Số quà cáp Hạnh đã nhận của mấy anh nọ không biết là bao nhiêu nhưng chẳng ai biết, cô yêu ai, gật đầu ai. Vì cô chưa bao giờ công khai người yêu của mình. Cứ gã nào giàu là cô lao vào, chuyện yêu đương thì khó mà phân biệt được là có hay không, chỉ là một sự công khai mà thôi!
Thế nên, Hạnh có cái cớ để tự hào với bạn bè về những bộ đồ đẹp, đắt tiền, những món quà trị giá, vì đó là cô danh chính ngôn thuận được hưởng. Cô tự cho mình cái ngôi vị 'hoa hậu' của lớp, thậm chí là của trường.
'Vớ' phải đại gia lởm đời
Nhưng chính vì cái thói tham giàu, nghĩ mình xinh đẹp nên kênh kiệu mà cô nàng bị bạn bè xa lánh. Lúc này, Hạnh chẳng cần chơi với ai, chỉ cần cho chúng bạn biết mình hàng ngày có xe đưa, xe đón, có người yêu nâng như nâng trứng là quá đủ rồi. Hạnh bám riết lấy mấy anh chàng giàu có. Và trong đám ấy, có một người hơi già, nghe nói là giám đốc của một công ty lớn. Dù nhan sắc thua xa các anh chàng trước đó nhưng Hạnh đã công khai anh ta là người yêu của cô, dù cô biết, trước đó anh ta từng có vợ.
Nghe nói, anh này đã ly dị vợ và đang sở hữu một công ty lớn. Con cái thì chưa có nên khi anh yêu Hạnh, anh ta đã ngỏ lời với cô về chuyện cưới nhau rồi sinh con đẻ cái. Như thế, sau này của cải cả nhà sẽ dành cho hai mẹ con cô hết. Không hiểu tính toán thế nào mà Hạnh nhận lời yêu người đàn ông đó ngay, có lẽ của cải đã làm cô mờ mắt.
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ. Như thế thì công việc cô không phải lo, có thể làm bà giám đốc, quản lý cả công ty lớn. Và chẳng phải lo nghĩ gì luôn, chỉ sống trên đống tiền mà thôi.
Có vẻ như Hạnh đã tính toán rất kĩ càng, nhưng chẳng thể ngờ, sau khi đồng ý kết hôn với anh ta và học nốt năm cuối đại học, Hạnh lại bị sốc đến mức ấy. Người chồng mà cô cho là giàu có, thực chất là đại gian đang phá sản. Công ty của anh ta cũng nhỏ, không lớn như Hạnh nghĩ, và anh ta đã đang nợ nần chồng chất. Còn nữa, anh ta có vợ là sự thực nhưng chưa hề ly dị vợ, và còn có cả cô con gái. Đó là điều mà Hạnh, người con gái tham giàu này chưa từng nghĩ đến.
Hóa ra, anh ta đã lừa dối Hạnh. Bao nhiêu người đàn ông Hạnh không ưng, lại đi ưng một gã chuyên đi lừa bịp con gái nhà lành. Và giờ thì Hạnh không còn đường nào lựa chọn nữa, vì cô đã là vợ của một đại gia rởm, sắp phá sản mà chỉ là vợ hai.
Ân hận vì ước vọng tham giàu
Đã mấy ngày Hạnh nghỉ ốm và không dám đến trường. Có lẽ, cái tin cô lấy phải đại giả 'đểu' đã lan toàn trường, và người ta đã biết hết tất cả về 'tông ti gốc tích' của anh chàng này. Hạnh quá sốc và đau khổ, ân hận vì mình đã quá nóng vội, khi còn đang là sinh viên lại đi lấy chồng.
Tuổi trẻ của Hạnh lẽ ra sẽ được hạnh phúc hơn, được vui vẻ hơn cùng với bạn bè nhưng chỉ vì sợ mất của, cô đã gật đầu lấy anh chàng này không suy nghĩ. Nghĩ là anh ta giàu nhưng giờ đây, cô lại mang tiêng là người vợ của một kẻ phá sản. Còn mang tiếng là người chen ngang cướp chồng của người khác.
Giờ ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, khó hiểu, thậm chí là coi thường. Mấy chàng trai trước đây say hạnh như 'điếu đổ', giờ cũng mặc kệ cô, không thèm ngó ngàng đến nữa. Thân xác Hạnh gầy đi, ốm đi, tàn tạ vì bị lừa quá ngoạn mục. Giờ cô chỉ biết câm nín, cố gắng phấn đấu học hành và hi vọng có thể làm thay đổi được cuộc đời sau khi ra trường...
Theo VNE
Em không có bố, nhà tôi bắt chia tay Tôi đã âm thầm giấu chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi nghiêm chỉnh tính chuyện kết hôn thì chuyện không thể không lộ ra. Ngày đó, tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cực kì quý mến em. Ai cũng khen em vừa xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại là người có học. Ai cũng bảo tôi và em...