Đàn bà là giống… người
Anh có một ông bạn chí thân nhưng tính hai người lại trái ngược nhau trong cách đối xử với vợ. Bạn anh rất thích và chịu khó khen vợ.Lúc nào trong mắt anh ta, vợ anh ta cũng là nhất thiên hạ từ dáng vẻ tới đầu óc. Thế nên, khi vợ anh ta lên chức anh ta mừng như chính mình thăng chức, gặp ai cũng khoe.
Người vợ được chồng “bồi dưỡng thuốc khen” hàng ngày cũng tưởng mình giỏi giang nhất gầm trời này thật, nên tung tẩy làm ăn, mạnh dạn trong những hợp đồng mua bán “ma”, ký giấy tờ khống để rút tiền. Và, công an “tìm đến” là chuyện tất nhiên.
Ảnh minh họa
Còn anh ngược lại, rất kiệm lời với vợ. Anh tôn sùng Nho giáo nên thường ngâm nga câu: “Đàn bà là giống khó dạy. Xa nó nó oán, gần nó nó nhờn”. Vì sợ “cnhờn” nên anh thường xuyên chê vợ. Vợ anh nấu ăn không đến nỗi tồi thế nhưng anh chả bao giờ khen lấy một câu khi vào mâm cơm. Thậm chí còn cố xem chỗ nào chưa vừa ý để gõ đũa cành cạnh: “ Sao hôm nay luộc rau không xanh, kho cá không cứng”.
Chuyện ăn mặc cũng vậy, suốt bao năm chung sống cấm có thấy anh mở miệng khen vợ một lời ăn mặc đẹp. Mở miệng ra với nội ngoại và bàn dân thiên hạ bao giờ anh cũng bắt đầu bằng câu: “Tôi dạy vợ tôi rằng…”. Đi họp phụ huynh về con ngoan anh nở mặt “thừa hưởng gien bố”, con có lỗi anh đanh thép “con hư tại mẹ”.
Video đang HOT
Chuyện là vậy nên nhân sự kiện vợ bạn làm ăn thua lỗ, lừa đảo dính dáng pháp luật, anh lên lớp cho chị một bài học về tác hại của việc nịnh vợ. Nào là “đấy thấy chưa, cứ nịnh cho lắm vào nên nó tưởng thật, nó hỏng giờ thì hối không kịp”, rồi “tôi đã bảo rồi mà đàn bà là giống khó dạy, gần nó quá nó nhờn”.
Thấy anh có vẻ dương dương tự đắc với suy nghĩ của mình, nỗi ấm ức tích tụ bao lâu nay của chị khi phải sống với ông chồng coi vợ là cái máy nấu ăn, giặt giũ, máy đẻ, máy chăm con… không hơn không kém, bỗng bùng lên.
Chị thủng thẳng lên tiếng (mà đây cũng là lần đầu tiên chị lên tiếng sau bao nhiêu năm im lặng trước cơn tự mãn của anh thế này, vì chị luôn tự nhủ ngoài cái tật đó ra anh là người đang ông tốt, không nghiện ngập gái gú, biết chăm lo gia đình): “Này ông, ông có câu “Đàn bà là giống khó dạy. Xa nó nó oán, gần nó nó nhờn” thì tôi cũng có câu “Vợ là giống… người. Nịnh nó quá thì nó hỏng, mà bỉ nó quá thì nó phẫn”. Ông thấy thế nào, có đối lại được câu của ông không?”.
Chuyện vợ bất ngờ lên tiếng anh đã ngạc nhiên lắm rồi. Đã thế, chị là còn dùng chính cái giọng văn vẻ của anh để đập lại anh, thế mới tức. Nhưng anh… im lặng. Vì suốt những năm tháng sống mồ côi mẹ và chứng kiến sự hối hận của cha, anh đã hiểu thế nào là cơn phẫn của đàn bà, khi mẹ anh rũ áo bỏ bố con anh ra đi không ngoái lại, sau những trận chửi rủa xúc phạm của người chồng – là bố của anh.
Theo afamily
Từ khi thăng chức, anh không tôn trọng tôi
Anh thường xuyên hủy hẹn với tôi vào phút chót vì lý do "công việc".
Tôi, một cô sinh viên 20 tuổi, trẻ trung, vui cười, thích trò chuyện nhưng lại đang sống trong gốc khuất của chính mình. Anh hơn tôi 7 tuổi, một khoảng cách không quá xa cũng chẳng quá gần. Người đã vực tôi dậy sau nỗi đau bị phản bội. Trong tôi luôn cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã dành tặng cho tôi và cảm ơn đời đã cho tôi yêu một người tốt đến vậy. Tôi luôn hy vọng sau này được cùng anh bước nốt quãng đời còn lại. Chúng tôi gọi nhau là vợ chồng vì tôi nói với anh rằng sau này nếu lấy được nhau chắc gì đã xưng hô như thế nữa. Và tôi đã gọi người tôi yêu bằng cái tên thân mật "chồng già".
Thời gian một năm trôi qua, có nhiều biến chuyển trong cuộc sống khiến tình cảm của chúng tôi đang rạn nứt. Tôi không biết lỗi này là do ai nữa nhưng có lẽ cũng chẳng phải tại ai, bởi tôi thì thèm khát tình yêu, anh còn phải lo sự nghiệp. Đôi lúc tôi ước cứ mãi như lúc mới yêu. Khi ấy, con người ta sống trong hạnh phúc, hai trái tim, hai tâm trí luôn hướng về nhau, chỉ mong được gặp nhau hàng ngày, hàng giờ. Chắc ai cũng mong như vậy.
Nhưng rồi một hôm, anh báo tin vui đã lên chức. Là vui hay buồn? Vui chứ, tôi hạnh phúc cho sự nghiệp của anh thăng tiến. Bản thân tôi luôn cầu cho anh được thăng quan tiến chức. Tôi biết bản thân không giúp gì được cho anh nhưng tôi muốn dùng lòng thành của mình chúc cho anh. Dẫu mai này, tôi không may mắn được tiếp tục bên anh thì anh vẫn có được một sự nghiệp vững chắc, cuộc sống anh sẽ tốt, sẽ có vợ đẹp, con ngoan.
Cũng được gần ba tháng từ khi nhận được tin mừng ấy, giờ tôi như đứng trên bờ vực thẳm. Tôi đang cố níu dây để không tuột khỏi anh. Tôi muốn nói rằng: "Công việc ơi... Trả lại chồng già cho tôi". Sự bận rộn, mệt mỏi... là những cái tôi cảm thấy mỗi khi gặp anh. Không còn nụ cười hiền ấy, ánh mắt dịu dàng ấy, bàn tay luôn muốn nắm tay tôi nữa mà chỉ còn lại sự cáu giận, bực tức, những cuộc gặp gỡ gấp gáp... Tất cả như một trò đùa tình yêu vậy?
Tôi không trách anh vì tôi hiểu ai cũng chỉ có một ngày mà thôi, cũng không ai phân thân được. Tôi chấp nhận những cái đó nhưng tôi đã dần mất đi cảm giác vui bên anh từ khi nào tôi không biết nữa. Thậm chí, tôi không còn hiểu nổi anh nghĩ gì. Tôi không phải mẫu người thích người đàn ông của mình có ngoại hình đẹp, giàu có, giỏi giang... mà với tôi, một người quan tâm, yêu tôi đã là quá đủ rồi. Dường như từ ngày ấy đến giờ, chưa bao giờ anh dừng lại để sống chậm, để xem tôi thực sự đang cần gì. Tôi biết anh luôn nghĩ rằng tôi còn đang là sinh viên và sinh viên thì có nhiều thời gian rảnh rỗi. Còn anh, một người đi làm, bận rộn, không thể dành nhiều thời gian để đi chơi hoặc làm những điều như bao cặp tình nhân trẻ khác được. Thực sự có phải như vậy không?
Tôi không nghĩ thế bởi hơn ai hết tôi biết bản thân mình có bận rộn không. Tôi sẵn sàng vùi mình vào công việc, thức trắng vài đêm để hoàn thành công việc, chỉ vì cố sắp xếp được một ngày gặp anh. Tôi là thế, tôi muốn được hy sinh cho tình yêu của tôi, được chăm sóc cho người tôi yêu thương. Tôi đâu có phải người rỗi hơi suốt ngày đòi đi chơi. Tôi cũng đâu phải không biết anh bận. Bao nhiêu tin nhắn soạn xong lại bỏ, không gửi nữa. Bao lần ấn nút gọi rồi lại dập luôn. Tất cả vì biết anh bận, không dám làm phiền anh, sợ ảnh hưởng đến việc của anh.
Đã từ lâu lắm rồi tôi không còn cảm giác vui vẻ mỗi sáng sớm, mỉm cười vì nhận được tin nhắn của anh. Với tôi, được anh gọi trước khi đi ngủ, thế là đủ. Nhưng đó là khi hai chúng tôi xa nhau, khi tôi học ở Hà Nội còn anh ở nhà. Còn bây giờ, tôi đang nghỉ hè, nhà anh cũng không xa nhà tôi, thậm chí đi bộ cũng chỉ mất 10 phút, tại sao gặp nhau lại khó đến vậy?
Tôi quá đòi hỏi ư khi mà tôi chỉ mong được mỗi ngày thấy anh 10 phút thôi. Anh không muốn tôi nấu cơm cho anh. Còn tôi chỉ mong được nhìn thấy anh ăn, nhìn gương mặt mệt mỏi ấy, cố ăn cho xong bát cơm để về nghỉ ngơi, tôi cảm thấy mình thật có lỗi với anh. Nếu không yêu tôi, có lẽ anh đã được hưởng sự chăm sóc của người vợ sau những giờ làm căng thẳng. Vì đợi tôi, chờ tôi mà anh vẫn chưa cưới vợ. Tôi hiểu bản thân chưa thể giúp được anh gì nhiều, tôi bỏ qua mọi sự cáu giận vô cớ, bỏ qua mọi điều anh làm tôi phật lòng nhưng sức chịu đựng của tôi cũng có hạn hay tôi quá tham lam?
Tôi nhớ anh lắm mới dám nhắn tin, mong gặp anh lắm mới dám hẹn anh. Rồi tôi phát hiện ra đó chỉ là những hành động thừa thãi vì toàn được đáp trả bằng những từ bận hay đơn giản là tôi cứ hy vọng, cứ chờ đợi, sau đó vì lý do "công việc" anh không đến với tôi. Tôi chấp nhận vì tôi hiểu đàn ông hiện giờ cần sự nghiệp nhưng anh đánh đổi thời gian bên tôi để suốt ngày cạnh bạn bè, tôi không chịu được. Tôi là người yêu mà không bằng những người quen biết ấy thì còn yêu để làm gì? Rồi thì những tin nhắn xin lỗi, hứa hẹn với tôi như đưa que kem, cái kẹo dỗ ngọt đứa con nít.
Tôi không quá trải đời nhưng tôi không đến nỗi là con rối để anh điều khiển, muốn sao cũng được. Đã có lúc, tôi muốn buông xuôi, nhận lời một người khác nhưng tôi hiểu tôi không xóa bỏ được hình ảnh của anh. Bản thân tôi cũng không cho phép mình làm như vậy, đơn giản vì tôi yêu người đó không chỉ bằng trái tim mà còn bằng lý trí. Tình yêu với tôi là cuộc sống và anh là niềm vui, là động lực, là cuộc sống của tôi. Tình yêu với tôi đơn giản là được bên anh, được nghe anh tâm sự, được làm anh cười, được mang nước cho anh uống,... Tôi đòi hỏi như thế là quá nhiều, là quá tham lam phải không?
Kỳ nghỉ hè của tôi kết thúc cũng có nghĩa là cơ hội được thường xuyên gặp anh không còn nữa. Càng ngày, tôi càng cảm thấy chúng tôi xa nhau. Tôi không còn muốn gặp anh vì tôi sợ tôi mềm lòng trước anh. Không phải vì tôi không còn yêu anh mà vì tôi muốn tập cho mình thói quen không hy vọng, không chờ đợi nơi anh nữa.
Nếu anh chưa từng coi tôi quan trọng, chưa từng nghĩ tôi là duy nhất, tôi đơn giản chỉ đứng ở vị trí tạm thời khi chưa có cái gì thích thú đáng làm anh quan tâm hơn thì tôi cũng nên có cuộc sống cho riêng mình. Tôi luôn nghĩ về anh, cho anh nhưng với anh, tôi chỉ là một sự trẻ con, thừa hơi, rỗi việc, nghĩ ngợi linh tinh. Tôi thấy người ta như đang cười mỉa tình yêu của tôi. Tôi đã khóc rất nhiều, tôi thấy mình không còn được tôn trọng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thăng chức nhờ... qua đêm với sếp Làm đàn bà và làm trưởng phòng. Chỉ qua một đêm ấy, tôi đã làm được hai điều trọng đại của cuộc đời. Tôi bước chân lên bục khách sạn, đôi chân run run đã nhiều lần chùn bước nhưng lại cố gắng. "Không được lùi lại, không được nản chí, chỉ cần qua đêm nay, một đêm thôi là mày sẽ có...