Đàn bà cô đơn nhất là khi bị chồng đối xử như người dưng nước lã
Đàn bà dù thế nào cũng đừng để mình cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Khi nhắc đến gia đình người ta sẽ nghĩ ngay đến sự ấm áp, bình yên. Đó là điểm tựa của mỗi con người. Dù bên ngoài sóng gió, dù con người ngoài kia lọc lừa xảo trá thì chỉ cần bước về nhà, bên cạnh những người thương yêu đã thấy ấm lòng. Nhưng có những nơi được gọi là nhà nhưng không hề có hơi ấm của tình thương yêu.
Có những người chồng, lẽ ra là nơi để vợ nương dựa lại chính là người gây ra cho người đàn bà của mình bao nỗi xót xa, cay đắng. Có những người vợ, bước vào cuộc hôn nhân nhiều năm nhưng chưa từng nhận được sự quan tâm từ người chồng của mình. Qua bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu điều nhận được, đàn bà đau khi nhận ra rằng: “Mình với chồng hóa ra cũng chỉ là người dưng nước lã”.
Là người dưng, nên đàn ông không bao giờ cảm thấy thương xót những hy sinh, những vất vả mệt nhọc của vợ đã bỏ ra vì gia đình. Vì là người dưng nên những bữa cơm, những việc nhà, ngay cả chuyện sinh con đẻ cái của vợ với đàn ông cũng chỉ là bổn phận không hơn không kém. Vì là người dưng nên đau ốm tự mua thuốc, vui buồn tự mình an ủi, khóc thì tự mình lau nước mắt.
Đàn ông lạ lắm. Nhiều khi là chồng, là cha nhưng lại trọng thiên hạ, trọng những mối quan hệ ngoài đường hơn vợ con ở nhà. Nhiều người đàn ông có tính sĩ diện hão, vợ con ở nhà chưa chắc đã có được miếng ngon nhưng trong túi có tiền lại vung tay đi mời thiên hạ.
Vợ ở nhà, nhờ đỡ việc gì cũng mặt nặng mày nhẹ nhưng với những người phụ nữ ngoài đường thì lại sốt sắng không thôi. Là đàn ông nông cạn hay là vì bản thân họ không đủ sáng suốt để nhận ra ai là người thực sự quan trọng với mình?
Đàn bà không cần một người đàn ông quá nhiều tiền, không cần một người quá giàu sang, xa hoa. Điều họ cần nhất chỉ là một người chồng tốt. Một người chồng rất đỗi bình thường như những người đàn ông khác. Chẳng cần làm những việc lớn lao vĩ đại, chỉ cần nhận thấy người đàn bà bên cạnh mình cần những điều thật nhỏ bé. Chỉ cần đi làm về trễ, anh cắm hộ nồi cơm. Chỉ cần anh chẳng ngại ngần xắn tay giúp vợ nhặt rau, đổ rác. Chỉ cần anh thấy vợ mình mệt mỏi, bất ổn mà hỏi han, an ủi vài câu.
Video đang HOT
Lấy chồng còn cô đơn hơn độc thân?
Ai đã từng trải qua sóng gió của hôn nhân, sẽ thấu hiểu sự sợ hãi và đau khổ cả hai người trong cuộc. Trước khi đi đến quyết định chia tay, chắc họ có hàng trăm lần dự định, hàng chục lần viết đơn, có khi vài lần ra toà.
Ai trải qua 1 cuộc hôn nhân bất hạnh cũng có những vết thương nông sâu khác nhau, ít khi lành hẳn.
Họ, hẳn chả thể hình dung giây phút tươi cười lên xe hoa, là giây phút gây cho họ nhiều hối tiếc nhất trong đời.
Họ đâu ngờ cảnh họ đứng ở toà án 1 ngày kia, trải qua những giây phút tệ nhất trong đời, 1 mình, cạnh 1 người họ đã từng yêu thương, chăn gối, mà như bị cô đặc bởi buồn đau, căm ghét, tủi hổ, oán hờn.
Họ, đều là những nhân vật bi kịch. Họ đều là người thua. Họ, đã ko thể giữ nổi, điều họ từng coi là quý giá nhất trên đời.
Ai có tội?
Nhiều người tò mò xem ai là người “có tội” khi 1 cặp ly hôn, mà ít người nghĩ rằng cả 2 đều có “tội” y như nhau. Thời gian bào mòn khát khao, cơm áo khiến yêu thương chả còn mấy quan trọng, công việc và trăm ngàn nỗi lo lắng đã làm lỏng lơi dần sự gắn bó, rất lâu trước khi 2 người bị đẩy ra xa nhau. Họ quên mất, kể từ khi nào họ đã ko còn tâm sự, ko còn nhìn nhau kỹ, ko còn quan tâm người kia khao khát mong đợi gì.
Kể từ khi nào họ thôi nhớ nhau, thôi cần nhau, thôi hạ giọng khi thấy người kia nổi nóng.Kể từ khi nào họ thấy chướng tai, thấy thói hư tật xấu, thấy coi thường, thấy lạnh nhạt, thấy cay nghiệt, thậm chí căm ghét và trở nên xấu tính với người kia.
Họ chả còn nhớ từ khi nào, họ chung sống không vì yêu thương nhau…họ ngủ chung giường, hoặc khác phòng, họ ăn cơm cùng nhau hoặc không, nhưng giữa họ, không còn sẻ chia, tin tưởng. Không còn hy vọng vào tương lai sẽ vui hơn.Họ, như hai người khách lạ vì bão tố mà dạt vào cạnh nhau, cả hai vì sợ mưa gió ngoài kia mà ở lại bên nhau. Họ đều mơ mộng 1 niềm vui khác, 1 cuộc đời khác, hay 1 người khác.
Càng ngày càng nhiều người cô đơn trong hôn nhân hơn người thực sự độc thân.
Theo phunutoday.vn
Nghĩ rằng có thể bù đắp tình thương cho con gái khi mất mẹ, nhưng tôi vô tình trở thành tội đồ khiến con bé đau khổ
Tôi biết rằng mình là người đàn ông thất bại trong cuộc sống, nhưng dù thế nào tôi vẫn muốn đứa con gái duy nhất có đủ tình thương yêu và mong con lớn lên thật trọn vẹn. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ như thế.
Tôi kết hôn vào 5 năm trước và tôi luôn tự hào rằng mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời khi có một gia đình đầm ấm viên mãn mà các bạn tôi luôn khao khát có được.
Trớ trêu thay, khi con gái tôi lên 2 tuổi, vợ tôi gặp phải tai nạn giao thông và qua đời, bỏ lại hai bố con tôi bơ vơ. Những ngày đầu mất đi cô ấy, tôi không biết mình phải sống sao, thậm chí tôi còn nghĩ quẫn muốn đem con đi theo vợ. Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của con gái bé nhỏ, tôi lại tự thấy mình là người cha tồi, dám nghĩ đến chuyện tước đi sinh mạng của nó. Ngày tháng tăm tối đó, tôi đã từng bước vượt qua ngoạn mục, vì con gái, vì người vợ quá cố, tôi phải cố gắng đứng dậy để cô ấy có thể an nghỉ.
Thời gian trôi đi, tôi dần lấy lại tinh thần, mỗi ngày trôi qua tôi đều cố gắng sống tốt, lo lắng cho con, yêu thương con bé hết mực để bù đắp phần nào nỗi đau thiếu thốn. Sau khi vợ qua đời, tôi đã chuyển qua công ty khác làm thời gian thoải mái hơn để có thời gian chăm sóc cho con. Mọi người luôn ca ngợi tôi là gà trống nuôi con tuyệt vời, tôi chỉ cười nhẹ rồi thôi. Đến một ngày, cô ấy xuất hiện và tưới mát tâm hồn khô héo của tôi.
Những ngày đầu quen biết, cô ấy dịu dàng và thấu hiểu. Tôi đã chia sẻ những nỗi đau tôi từng trải qua, cũng nói rằng tôi đang chăm sóc một đứa trẻ và xem con bé như báu vật trời ban. Lúc đó, cô ấy chủ động cầm tay tôi và nói rằng: "Em muốn cùng anh chia sẻ mọi thứ, em hy vọng có thể cùng anh bù đắp sự tổn thương cho con bé". Câu nói này đã khiến người đàn ông như tôi bật khóc nức nở không khác gì đứa trẻ. Thế là tôi quyết định đi thêm bước nữa.
Những ngày đầu ở cùng nhau, cô ấy và con gái tôi rất hòa hợp và vui vẻ. Tôi thầm nghĩ, có lẽ vợ tôi đang nhìn xuống và muốn bố con tôi được hạnh phúc nên đã đem cô ấy đến đây. Bạn bè đều bảo rằng, những nỗi đau rồi cũng được đền đáp xứng đáng và khi cô ấy xuất hiện, tôi đã tin điều đó là có thật. Tưởng đâu đó là một giấc mơ tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới lại trở thành cơn ác mộng khiến tôi suy sụp một lần nữa. Từ ngày 3 chúng tôi sống chung, cô ấy nghiễm nhiên trở thành người mẹ kế tuyệt vời trong mắt con gái. Tuy nhiên sau đó không bao lâu, tôi bắt đầu thấy thái độ lạ lùng của con gái mỗi khi ở gần cô ta.
Những ngày gầy đây, mỗi khi tôi đi làm về thì con lại chạy ra ôm chầm lấy tôi và không chịu buông. Tôi hỏi con có chuyện gì thì bé không nói và liên tục lắc đầu. Khi ngồi vào bàn ăn, con bé vẫn được cô ấy chăm sóc như mọi khi nhưng ánh mắt của con bé có chút kỳ lạ, không nhìn vào cô ấy mà luôn nhìn về phía tôi. Tôi có hỏi cô ấy: "Em biết con bị làm sao không?", cô đáp trả rất tự nhiên: "Khủng hoảng tuổi lên 3 ấy mà, anh đừng lo, em sẽ chăm sóc con bé thật chu đáo".
Cảm nhận điều gì đó không ổn, tôi bắt đầu thầm lặng đặt máy camera trong nhà và thử quan sát tình hình. Đúng là điều không nghĩ đến cũng đã xảy ra, cô ấy ở nhà liên tục bạo hành con gái tôi bằng tinh thần, bằng những lời lẽ khó nghe khiến con bé sợ hãi không ngừng khóc. Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng và quyết định vạch trần hết mọi thứ và từ bỏ người phụ nữ này.
Nhưng sau đó, cô ta nói rằng vì quá yêu tôi, cô không muốn tôi dành hết thời gian cho đứa con như thế nên mới có những suy nghĩ hồ đồ như thế này. Cô van xin tôi hãy tha thứ, cô ấy sẽ không bao giờ dám làm như thế nữa. Dù tình cảm tôi dành cho cô ta vẫn còn rất nhiều, nhưng tôi không thể để con tôi nguy hại như vậy. Tôi nghĩ rằng mình nên cứng rắn một chút, nên từ bỏ cô ta. Mọi người thấy quyết định này của tôi có đúng không?
Theo afamily.vn
Độc thân không đáng sợ, chỉ sợ có chồng mà không hề hạnh phúc Khi ta còn một mình, nỗi cô đơn chỉ thoáng qua, ta dễ dàng xua tan nó bằng công việc, bằng những niềm vui khác. Còn những người đàn bà cô đơn trong hôn nhân, nỗi buồn đè nặng, họ có thể vui vẻ bên ngoài nhưng bước về căn nhà toàn sự lặng lẽo họ chẳng thể có bình yên. Nỗi cô...