Đam mê với chồng người vì tôi khiếp sợ chồng yêu thô bạo
Anh lao xộc vào cửa phòng, ôm ghì lấy tôi rồi vật tôi ra giường. Mùi rượu nồng nặc từ cơ thể anh khiến tôi khiếp tởm. Quần áo trên người tôi bị anh giằng xé điên cuồng rách nát…
ảnh minh họa
Tôi tìm thấy sự đồng cảm khi đọc bài “Gái một con và những cuộc tình không biết đến ngày mai của chị” trên Báo . Tôi đã từng có cuộc hôn nhân chóng vánh với người đàn ông đã ly hôn và có hai con riêng. Để rồi tôi nhận ra rằng tôi thích những người đàn ông làm tình nhân của tôi và chán chồng.
Tôi đã 35 tuổi. Tôi được những người xung quanh đánh giá là khá năng động, thông minh, công việc ổn định. Khi mới tốt nghiệp đại học đi làm, tôi thích tham gia các hoạt động cộng đồng, được giao lưu tiếp xúc với mọi người. Tôi có rất nhiều bạn bè, cả trai lẫn gái. Họ vẫn thường đùa tôi là: Bạn là giấc mơ của tất cả các chàng trai đấy! Với hàng dài các chàng trai xếp hàng để tán tỉnh tôi, tôi tin bạn bè nói đúng.
Nhưng tôi chẳng hiểu nổi chính con người mình nữa. Người theo đuổi tôi, tôi chẳng thích. Người tôi mong muốn lại chẳng cần tôi. Vì vậy, dẫu bạn bè cùng trang lứa đã có con học cấp 1, tôi vẫn tiếp tục hành trình kiếm tìm trong nhân gian một người yêu tôi và tôi yêu. Song, người ấy chẳng bao giờ đến.
Một cú hích đã khiến tôi phải lỡ bước sang ngang. Bố mẹ tôi đều có tuổi và ốm nặng. Chị gái tôi đã định cư hẳn ở nước ngoài. Ở nhà, tôi là chỗ dựa duy nhất của bố mẹ. Mẹ nắm lấy tay tôi, khóc và nói: “Bố mẹ không thể nhắm mắt nổi nếu chưa thấy con yên bề gia thất”. Tôi thương họ và quyết định vơ tạm lấy một người để cưới.
Bằng tuổi tôi, khó mà kiếm được trai tân. Tôi bằng lòng kết hôn với một người đã bỏ vợ và có hai con gái. Tôi nghĩ: Đàn ông đã từng ly hôn sẽ biết trân trọng cuộc sống hiện tại. Con riêng của chồng sẽ thương mình khi mình đối xử với chúng như con đẻ. Song, tôi đã nhầm.
Sau ngày cưới, không ngày nào ông chồng tôi không đi uống rượu và chỉ về nhà khi đã say bét nhè. Một là anh sẽ chửi rủa đến lúc mệt rồi thiếp đi. Hai là, anh ta coi tôi chẳng khác nào gái bao để anh khuây khỏa. Anh lao xộc vào cửa phòng, ôm ghì lấy tôi rồi vật tôi ra giường. Mùi rượu nồng nặc từ cơ thể anh khiến tôi khiếp tởm. Quần áo trên người tôi bị anh ta giằng xé điên cuồng rách nát. Cái cảm giác chồng trườn lên người khiến tôi ghê đến buồn nôn. Chưa kể, chồng tôi thường làm tình đầy thô bạo khiến tôi đau đớn. Tôi phải nghiến răng chịu đựng mà rớt nước mắt. Tôi chẳng khác gì gái bao miễn phí của chồng với cảm giác lúc nào cũng bị chồng cưỡng hiếp vậy.
Đã thế, hai đứa con riêng của chồng lại ăn chơi đua đòi, suốt ngày lẽo đẽo theo mấy đứa thanh niên tóc xanh tóc đỏ. Dẫu tôi đã cố gắng bao nhiêu về cái gia đình này nhưng chẳng cải thiện được tình hình.
Tôi đã quá chán ngán với cuộc sống hiện tại. Nhưng vì bố mẹ tôi đã quá nhiều tuổi. Tôi không muốn làm họ phải buồn, suy nghĩ về bi cảnh hôn nhân của con gái. Tôi đành nhẫn nhịn.
Video đang HOT
Rồi đúng lúc chán chường, tôi gặp lại người bạn trai học cùng đại học trong một buổi học lớp. Ngày xưa tôi và anh đã từng rất thích nhau. Giá như ngày ấy tôi mạnh bạo một chút để bày tỏ tình cảm với anh thì có lẽ giờ đây tôi đã có được người đàn ông tuyệt vời này. Anh mới được chuyển sang vị trí kiểm soát trong một ngân hàng thương mại cổ phần. Nghe anh kể về vợ con với một sự yêu thương trìu mến, tôi thầm ghen tỵ với họ.
Những lời ngọt ngào của tôi đã chiếm được tình cảm của anh. Tôi kể cho anh nghe về cuộc sống gia đình bi đát của mình. Tôi đề nghị được làm tình nhân của anh vô điều kiện. Chỉ cần tôi và anh yêu thương nhau. Tôi hứa sẽ không bao giờ làm vợ và con anh tổn thương. Anh tin tôi. Và chúng tôi đã quấn quýt nhau trong thiên đường tình ái. Tôi đã rất hạnh phúc trong cuộc tình với chồng người. Tôi chỉ cần như vậy. Không đòi hỏi, chẳng ràng buộc. Chỉ cần tôi và anh là của nhau.
Đến một hôm, anh nói với tôi, vợ anh bị viêm phế quản. Anh đã xin chuyển công tác vào miền Nam để dễ điều trị bệnh cho vợ. Tôi đã rất buồn, rất xúc động. Buồn bởi phải xa anh. Xúc động vì anh là người chồng tuyệt vời. Tôi chấp nhận nói lời chia tay với anh.
Tôi lại bị rơi vào khoảng trống tình cảm. Không biết đi đâu, không biết làm gì. Chuyện này chỉ chấm dứt khi tôi gặp một đối tác kinh doanh với công ty tôi đang làm. Anh cao ráo, đẹp trai và vợ đang đi tu nghiệp sinh ở nước ngoài.
Anh rất galăng, lãng mạn. Anh đưa tôi đi ăn các món ẩm thực ở Hà Nội, mua tặng tôi mỹ phẩm, quần áo. Tôi và anh đã vồ vập lấy nhau như chưa từng được yêu. Thứ tình cảm “ngoài vợ ngoài chồng” này khiến tôi cảm thấy thú vị.
Bình thường, cứ hai ngày tôi và anh lại liên lạc với nhau. Nhưng hai tuần nay, tôi đã đợi mà anh không gọi điện. Tôi chủ động gọi tới thì chỉ nghe tổng đài báo máy không liên lạc được. Ngày nào tôi cũng lo lắng và suy nghĩ không biết chuyện gì xảy ra với anh hay là anh đã chán tôi?
Đến tuần thứ ba, tôi nghe một số lạ từ nước ngoài gọi về. Anh nói với tôi rằng: Anh trân trọng tình cảm của tôi và khó có thể gặp để nói lời tạm biệt tôi. Vợ anh đã xin được một khóa học bổng bán phần thạc sỹ kinh tế để đưa anh sang nước ngoài để vợ chồng đoàn tụ. Tôi đã không nói gì cả bởi tôi không muốn anh nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của mình.
Tôi đã để tuột khỏi tầm tay hai người đàn ông tuyệt vời hay tôi đã chưa từng thực sự có họ. Họ đã trở về đúng chỗ đứng trong gia đình hạnh phúc của mình. Và tôi tôn trọng quyết định ấy bởi dù muốn thì tôi cũng chẳng có quyền gì..
Tôi lại bước đi về trên con đường đầy đau khổ mà thiếu người sẻ chia. Ngồi trong công viên với chiếc laptop để viết về tâm sự cuộc đời mình. Không ngờ, sau lưng tôi đã có một người đàn ông đứng đọc được. Anh kể cho tôi nghe về nỗi buồn của anh. Anh đi làm công trình ở miền Nam để gửi tiền về cho vợ xây nhà và nuôi con. Sau 10 năm lao động vất vả nơi đất lạ, anh quyết định ra Bắc để sống với vợ con. Sự thật kinh hoàng đang hiển hiện trước mặt anh, vợ anh đã cặp kè với người đàn ông khác suốt quãng thời gian anh xa nhà. Anh chấp nhận ly hôn trong cảnh trắng tay vì căn nhà mà anh gửi tiền về cho vợ xây đã đứng tên bố mẹ vợ.
Tôi và anh làm bạn với nhau. Anh đã quá đau khổ với đàn bà. Và tôi, cũng là một người đàn bà đau khổ. Tôi và anh gắn bó với nhau trong vòng ân ái bất tận. Tôi đồng cảm, thương và yêu anh. Song tôi biết, anh chỉ có mối quan hệ “ngoài luồng” với tôi. Quá khứ buồn thương đã khiến anh “chết” mong muốn làm chồng với một người phụ nữ. Mỗi lần gặp anh, tôi đều xác định sẵn tư tưởng “chỉ còn đêm nay thôi”.
Rồi một ngày anh lại đã xa tôi. Anh nói: Anh không thể chịu đựng được mảnh đất buồn thương này. Anh cần phải quay lại miền Nam như một sự trốn chạy. Và tôi, chẳng có quyền gì để đuổi bắt người đàn ông có trái tim thương tổn ấy. Lại một người đàn ông nữa ra đi. Tôi tiếp tục độc hành bước đi trên con đường kiếm tình hạnh phúc.
Tôi nên làm gì lúc này? Sao với chồng người dù không biết ngày mai ra sao, tôi vẫn có đam mê mãnh liệt, vẫn thèm muốn được sở hữu? Tôi phải làm gì để bước đi trên con đường thẳng trong hành trình có được người đàn ông tốt như chồng người mãi?
Theo Afamily
Đàn ông chết vì "chém gió"
Khi căn bệnh "chém gió" như thứ virus lây lan quá mạnh, đã gây ra nhiều "tai nạn" đáng tiếc cho đàn ông.
Chưa thấy "miếng" nhưng đầy tai tiếng
Gần Tết mà không khí gia đình anh Thanh Phong căng thẳng như sắp nổ tung. Chiếc đơn ly dị được vợ anh in hẳn 10 bản để khắp phòng ngủ, phòng khách, trong bếp. Năm nay chắc anh mất Tết chỉ vì cái miệng "chém gió thành bão".
Tất cả chỉ bắt nguồn từ "thú vui" thích khoe thành tích nhất là liên quan tới lĩnh vực "gái gú" của đàn ông. Anh Thanh Phong cũng không ngoại lệ. Ngoài "chém gió" tưng bừng khoe thành tích ngoài hàng cà phê, hàng bia thì anh Phong còn "tiện tay" "nổ" trên Facebook. Tất nhiên không tới mức khoe phô trương nhưng phần chat với mấy ông bạn thì tưng bừng.
"Trưa hôm nọ mới "chén" được em ngon lắm", "Mấy em rau sạch rủ đi nhà nghỉ chả khó lắm"... Hai ông đàn ông cứ "thêm tí mắm, tí muối" để thể hiện "bản lĩnh" đàn ông thời nay.
Mọi chuyện sẽ chả chết ai nếu như anh Thanh Phong không vào facebook bằng iPad của vợ lại vội nhận lời đi nhậu mà quên thoát tài khoản. Thế là những dòng chat "sặc mùi chiến công" tình trường làm cô vợ hoa mắt, "tăng xông". Những dòng chat chính là bằng chứng chống lại mọi sự tử tế của anh trước "tòa án" mà thẩm phán kiêm nguyên đơn đầy những lời buộc tội cay nghiệt nhất.
Mang cả nhân chứng cho cái "buổi trưa hôm nọ" thực ra đang chén thịt chó với ông bạn chí cốt ở hàng Chiếu Hoa chứ không phải nhà nghỉ nhưng lời nói phát ra rồi đâu dễ xí xóa. Sự thực là anh Thanh Phong là "thể loại" "được cái mồm" chứ những người xung quanh chưa ai thấy anh lằng nhằng với các "em út" bao giờ.
Cứ chat vài câu là khắc có "hàng"
Cũng chỉ phải cái tật vui miệng "chém gió" mà anh Duy Trường đang khóc dở mếu dở khi cô vợ trẻ vác bụng bầu 7 tháng giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ hai tuần nay. Chuyện bắt đầu từ một cuộc rượu la đà của hai ông. Người ta cứ bảo hai mụ đàn bà với một con vịt là thành cái chợ nhưng hai ông đàn ông với một chai rượu cũng thành cái chợ.
Nhân chuyến công tác Hà Nội, ông bạn nối khố của anh Duy Trường ghé qua nhà anh để gặp gỡ, hàn huyên. Lâu không gặp bạn cũ, anh Trường mới sắp một bàn nhậu rồi nói vợ về nhà ngoại cách nhà 200m ngủ cho đỡ mệt còn để hai anh ngủ giao lưu, buôn chuyện.
Chén chú, chén anh một hồi hết gần 2 chai vodka, hai ông đàn ông bắt đầu nói nhảm. Hết chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay, giờ tới "chuyện ấy". Anh bạn đùa: "Khổ thân giai mới lấy vợ mà phải "nhịn" 7 tháng nay vì vợ mang bầu".
Anh Trường nửa đùa nửa thật vội thanh minh với bạn: "Cũng không tới nỗi phải nhịn vì giờ kiếm "hàng" rất đơn giản, chỉ cần lên mạng chát vài câu là có ngay. Các em trên đó dễ dãi lắm...".
Đúng đoạn cao trào thì vợ ôm bụng bầu 7 tháng to ngật ngưỡng, mặt tím tái bước vào. Dù ngà ngà rượu nhưng trước ánh mắt kinh hoàng của vợ, anh Trường tỉnh cả người vì biết đã "gây chuyện". Anh vội chống cháy với ông bạn thân nhưng thực chất là với vợ: "Đấy là tao nghe mấy thằng bé cùng phòng nói thế thôi, không biết sự thực thế nào".
Số anh hôm đó đúng là không may, đang đoạn cao trào thì vợ quay về nhà lấy điện thoại bỏ quên trong phòng ngủ. Hóa ra bà bầu đứng ngoài cửa nghe thấy hết, tới đoạn không chịu nổi thì lao thẳng vào nhà.
Hậu quả sau bữa rượu đó là anh "lãnh đủ" với những ngày chất vấn bằng cả cái bụng bầu 7 tháng và nước mắt như mưa của vợ. Anh có nói gì vợ cũng không tin, bảo anh léng phéng bên ngoài lúc vợ có bầu. Anh bị vợ trao cho đủ "danh hiệu" "người đàn ông tồi tệ", "người đàn ông xấu xa" nhất.
Vợ càng nói anh càng thanh mình thì càng khiến mọi việc mất kiểm soát. Theo như lời làm chứng của bạn bè, đồng nghiệp thì anh dù rất đàn ông nhưng tính tới thời điểm này vẫn chung thủy tuyệt đối. Nhưng người quan trọng nhất là vợ anh thì không chịu tin, còn đòi viết đơn li dị.
Hậu quả là anh Trường mất bình tĩnh quát vợ "đang bầu bí thế này chả ai xử cho li dị đâu mà đòi viết đơn". Sau câu nói đó, vợ anh thu dọn đồ về thẳng nhà ngoại mặc cho chồng xin lỗi. Cứ tình hình này năm nay anh chính thức mất Tết.
Theo VNE
Tiền bạc chỉ là chuyện vặt? Mấy ngày nay em lo sốt vó anh biết không? Trong nhà hiện chỉ còn không đến hai triệu. Hai triệu nghe thì nhiều, nhưng đi chợ chỉ vài bữa, đóng hóa đơn tiền điện, tiền nước là hết vèo. Đó là chưa kể món nợ hơn 20 triệu mình đã mượn của người thân, bạn bè. Nhiều người đã đánh tiếng với...