Đam mê kiếm tiền luôn khiến tôi trăn trở
Nhiều đêm tôi không ngủ được với những ý tưởng kinh doanh của mình, muốn bắt đầu ngay bây giờ. Tôi muốn lên kế hoạch và thực hiện nó, chân tay cứ ngứa ngáy khó chịu giống như nội lực tràn trề mà chưa được bứt phá, thật khó chịu.
Ảnh minh họa
Tôi 27 tuổi, làm mẹ của cậu nhóc năm tuổi kháu khỉnh dễ thương và có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Bản thân là người quyết đoán và có đủ nghị lực để không sợ khó khăn vấp phải trong quá trình làm việc nhưng tôi sợ nếu thất bại sẽ kéo những người mình yêu thương phải chịu khổ, sợ phá vỡ sự bình yên của gia đình mình. Tôi vốn sinh ra trong gia đình tan vỡ vì bạo lực gia đình, ba mẹ ly dị sau 20 năm mẹ bị ba hành hạ đánh đập, năm mẹ con chúng tôi dắt díu nhau cùng vượt qua sóng gió khi đó tôi 16 tuổi, đứa út 10 tháng tuổi.
Mẹ thuộc tuýp người yếu đuối, chỉ biết khóc than mà không biết làm gì hơn, ra đi với hai bàn tay trắng và một đàn con. Bỏ học từ năm lớp 10, tôi vào TP HCM vừa đi làm kiếm sống phụ giúp mẹ nuôi em, vừa đi học buổi tối bổ túc văn hoá, gửi tiền về. Ngày đi làm, tối đi học, học bài vào đêm khuya, nghỉ hè tôi tranh thủ buôn bán ở vỉa hè, chợ các khu công nghiệp có công nhân, cứ như vậy hai năm sau tôi đón mẹ tôi vào cùng một đứa em bị chậm phát triển trí tuệ, một đứa học lớp hai và một đứa mẫu giáo. Mấy mẹ con ở cùng nhà trọ, chịu khó làm công nhân nuôi ba đứa em, khó khăn chồng chất những ngày tháng đó và ông trời cho tôi gặp chồng tôi bây giờ.
Tình yêu chúng tôi bắt đầu khi anh học năm hai đại học, tôi học lớp 10 bổ túc văn hoá. Hai đứa cứ yêu nhau, cùng vượt qua bao khó khăn và anh chia sẻ với tôi mọi khó khăn trong cuộc sống. Năm tôi tốt nghiệp trung cấp kế toán, chúng tôi cưới nhau trong sự phản đối quyết liệt của gia đình chồng. Đám cưới chỉ có mỗi chồng tôi và mấy người bạn của tôi, chắc khoảng được ba mâm cỗ. Khởi đầu của chúng tôi là cặp nhẫn cưới 850 ngàn đồng, và tôi còn dắt díu theo một đàn em.
Thời gian trôi đi, giờ chúng tôi đã bên nhau sáu năm, có cậu con năm tuổi, có một ngôi nhà ở TP HCM, một miếng đất dưới Đồng Nai và vừa xây nhà cho mẹ cùng các em tôi ở. Các em tôi giờ đã lớn, khoẻ mạnh, tôi vẫn dẫn dắt các em.
Video đang HOT
Vợ chồng tôi giờ công việc ổn định, thu nhập khoảng 25 triệu đồng mỗi tháng. Tôi khá giỏi về chuyên môn, nhanh nhẹn và nhạy bén nên công việc tiến triển rất tốt và tôi cũng sắp lấy bằng đại học. Thu nhập của tôi đủ sức lo lắng cho gia đình nhỏ của mình, nuôi thêm một đứa em ăn học và phụ mẹ nuôi hai đứa em nữa.
Như đã nói, trước gia đình chồng phản đối chúng tôi, bằng tất cả sự chân thành tôi dành cho họ và tình yêu dành cho chồng mình, cũng như khẳng định bản thân qua công việc thu nhập và cách vun vén gia đình, đối nhân xử thế với nhà chồng và họ hàng nhà chồng, giờ tất cả đều yêu thương tôi, chúng tôi đã hết khoảng cách. Tôi cũng yêu thương trân trọng họ như chính người thân của mình, tất cả xuất phát từ tấm lòng của tôi vì tôi yêu anh nhiều lắm. Hạnh phúc của tôi bây giờ khá trọn vẹn, không chê trách điều gì.
Giờ tôi chỉ lăn tăn trong công việc. Tôi ngưỡng mộ những con người thành công trong kinh doanh và giàu có, tôi đọc tất cả những thất bại và khó khăn của họ, thấy mình có đủ sự tự tin và nghị lực để vượt qua. Tiếp xúc với nhiều doanh nghiệp và các doanh nhân trẻ tôi thấy mình có thể làm được như họ. Đâu đâu tôi cũng thấy đầy ý tưởng, đầy cách kiếm tiền. Có nhiều ý tưởng cứ nhảy múa trong đầu tôi hàng đêm, cứ thế tôi kinh doanh trong suy nghĩ với cả kế hoạch logic. Nhiều đêm tôi không ngủ được với những ý tưởng kinh doanh của mình, muốn bắt đầu ngay bây giờ. Tôi muốn lên kế hoạch và thực hiện nó, chân tay cứ ngứa ngáy khó chịu giống như nội lực tràn trề mà chưa được bứt phá, thật khó chịu.
Chẳng ai biết việc mình làm có thành công hay không, điều đó đòi hỏi cả một quá trình nhưng tôi không có một mình, tôi còn phải đảm bảo cuộc sống của mẹ và các em, của gia đình nhỏ nữa. Tôi không muốn mạo hiểm với số tiền tiết kiệm ít ỏi mà khó khăn lắm vợ chồng mới dành dụm được, nhưng nếu không làm thì làm sao tôi tạo được sự đột phá, làm sao để tôi hết ngứa ngáy khó chịu. Bao ý tưởng cứ thôi thúc tôi từng ngày, tôi đã sẵn sàng dấn thân vào khó khăn, rồi chữ “Nhưng” làm tôi khựng lại.
Mỗi ngày, thức dậy với việc phơi đồ, chuẩn bị đồ ăn sáng, gọi chồng con và đứa em dậy, quây quần bên nhau một lúc rồi người đi học, đi làm, chiều tan sở tôi lại đón con, đi chợ và chuẩn bị mâm cơm tối để mọi người quây quần. Mỗi tuần, mỗi tháng phải đóng học phí cho con và các em, những lúc mẹ ốm đau phải tiền thuốc thang, bố mẹ chồng đã già cũng cần hỗ trợ, con sắp vào lớp một nên phải kèm cặp nhiều, các em đang tuổi mới lớn cần mình dạy bảo. Sự bình yên và guồng quay theo quỹ đạo của gia đình cứ đều đều như thế làm cản trở sự bứt phá của tôi vì có thể tôi sẽ làm cho guồng quay đó khựng lại và mọi người bị văng ra xa. Căn bếp có thể thiếu hơi lửa, mâm cơm có thể thiếu ai đó và quan trọng nhất là thời gian bên con.
Mọi người ơi, tôi nên làm thế nào đây? Cứ bình yên như vậy mà sống hay bắt tay vào làm với những dự định và ý tưởng của mình. Tôi muốn làm gì đó, rất muốn, nó cứ thôi thúc từng ngày làm tôi thấy khó chịu vô cùng. Anh chị nào có kinh nghiệm kinh doanh xin hãy tư vấn giúp tôi với. Tôi ước ai đó có thể dẫn dắt để mình biết con đường nào là đúng đắn, để biết mình làm như vậy đã đúng hay chưa và hơn hết tôi muốn thành công để có thể giúp đỡ được thật nhiều người.
Theo VNE
"Võ" lôi chồng nhậu về nhà của vợ
Ngay từ hồi chưa cưới, tôi đã sẵn tính hay la cà nhậu nhẹt. Đời nam nhi lấy chuyện nhậu làm vui, riết thành quen, lấy vợ rồi tôi cũng không bỏ được.
Mà làm sao phải bỏ. Nam nhi đại trượng phu, đến thầy bu ở nhà còn chẳng quản được. Vợ có là gì mà giữ nổi chân tôi. Hồi mới cưới tôi cũng bấm bụng ở nhà với vợ ít bữa. Sau quanh quẩn bên mâm cơm rau luộc, trứng luộc mãi thấy ngán. Trình nấu ăn của vợ rất "còi". Không nói ra nhưng tôi sợ nhất là cơm nhà. Đưa nhau đi ăn tiệm thì "sang chảnh" quá!
Vòng vo chê bôi thế cũng để nói với bạn rằng, tôi "ngựa quay đường cũ", la cà quán xá không về nhà cũng do dòng đời xô đẩy cả. Ở đấy không khí xôm tụ, được ăn được nói, chưa kể món dưa xào lòng của bà hàng nhậu vừa ngọt vừa chua, thơm dậy mùi hành răm mới gọi là bá cháy.
Khỏi nói cái thái độ bất cần của tôi làm vợ giận đến mức nào. Nàng ủ cũng lắm mưu nhiều kế, nào là gọi điện ngay giữa lúc chồng đang say sưa với chiến hữu bắt về, nạt nộ có, khóc mếu có. Còn gọi điện cho cả bố mẹ tôi kể lể "mách" tội ngay tại trận. Nhưng chẳng ăn thua, đàn ông bên mâm nhậu làm gì có chuyện dễ đứng lên đi về, trừ phi có hỏa hoạn hay động đất! Làm um lên không "giải quyết" được tôi, vợ bắt đầu chuyển sang chiến tranh lạnh - cắp con về ngoại, không có việc không nói chuyện. Mỗi lúc tôi gọi điện nàng chỉ một câu duy nhất: "Anh chừa chưa?". Được ba bữa, bí quá tôi đành nói "chừa", phóng xe sang ngoại đón vợ đón con. "Chừa" được 1 tuần, tính tôi lại đâu vào đó.
Vợ thờ ơ bảo: "Em hết nước rồi, tùy anh, chán chẳng buồn nói". Rồi nàng chẳng buồn nói thật. Tôi nhậu xả phanh chẳng thấy nàng điện thoại gọi về bao giờ. Nhiều hôm giữa chừng không nghe điện tự nhiên thấy nhớ. Vợ có một yêu cầu: Vì ngày nào tôi cũng nhậu, nên khỏi ăn cơm nhà, nàng "cắt" suất tôi, cho cái thân nàng đỡ vất vả.
Từ bữa đó, có lúc tôi về sớm còn chẳng thấy mấy mẹ con. Chắc rủ nhau ra ngoài ăn tiệm hòng "dằn mặt" chồng. Nhưng mật độ "đi ăn tiệm" của hai mẹ con hơi nhiều, có hôm tôi rình cả 3 ngày liền trở về lúc tan ca, cũng không thấy cả nàng lẫn con đâu cả. Đúng đến lúc tôi định làm "cho ra ngô ra khoai" xem nàng trốn chồng đi chỗ nào thì nàng bắt đầu lại có mặt ở nhà, tươi hơn hớn.
Hôm ấy tôi cố tình về sớm. Đến cửa đã thấy mùi hành tỏi xào thơm nức mũi, có mà ăn đứt cả món dưa xào lòng ở quán nhậu quen. Bước chân vào nhà, đón tôi là con gái đã được mẹ tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Nó đến hôn chào tôi cũng vừa lúc vợ nhìn thấy tôi về nên bảo: "Anh cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hai mẹ con giờ mới ăn tối". Lúc nàng lướt qua, tôi còn kịp nghe mùi tô canh khoai sọ rau rút nấu cua nàng đang bưng đậm mùi thơm ngọt của xương đến khó cưỡng. Tôi nuốt nước miếng đánh ực mà chẳng nghe tiếng nàng mời. Vợ biết nấu ăn từ hồi nào ta?
Vài hôm sau, nhớ cái mùi thức ăn thơm thơm ngon ngon của vợ tôi cứ cố tình cáo lui với đám bạn nhậu để về "rình". Cứ giờ nàng dọn cơm là tôi bước vào. Nhưng nàng nhất quyết không mời tôi ăn. Hai mẹ con cứ đánh chén ngon lành, con nhóc ăn thật ngon miệng. Dạo này má nó phính hơn hay trước giờ nó vẫn vậy mà tôi không để ý? Vợ vẫn chuyện trò với tôi bình thường, có mỗi chuyện bữa cơm là không mời tôi lấy một tiếng.
Tối nàng dọn dẹp xong, tôi đánh bạo lên tiếng lúc hai vợ chồng đã vào phòng nghỉ ngơi: "Từ mai mẹ cho bố báo cơm nhà nhé!". Tưởng nàng phải mừng húm, đằng này nàng chỉ ừ hữ cho xong. Hôm sau tôi được hai mẹ con thiết đãi cơm sườn nướng sốt BBQ, canh thịt hầm khổ qua, salad nông trại có rau xanh mướt trộn cùng tôm, jam-bông và trứng. Gia vị nêm nếm rất hoàn hảo, đời tôi kể từ ngày lấy vợ, chưa được ăn bữa nào ngon như bữa này. Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi cứ tình nguyện "báo cơm" nhà. Lâu lâu tự khai trừ khỏi hội nhậu lúc nào không biết.
Bẵng đi một thời gian gặp lại đám nhậu "ruột", mới nghe mấy bố bảo tan rã hết cả rồi. Hỏi đến lý do thì ông nào ông nấy gãi đầu gãi tai, đổ lỗi cho "đường lối" tấn công trực diện vào cái dạ dày chồng của vợ.
Tôi hộc tốc về nhà hỏi vợ: "Hồi đó anh hay nhậu, chiều chiều em với con đi đâu?". Nàng bảo "em gửi con nhà ngoại, đi học nấu ăn cùng... mấy bà vợ đám bạn nhậu của anh đó!".
Thế mới biết đàn bà mưu sâu. Cũng nhờ việc các bà hè nhau chăm chút hơn đến bữa cơm gia đình mà lối sống của cánh đàn ông chúng tôi trở nên lành mạnh hẳn. Cho đến bây giờ, bí quyết để các bà nấu ăn ngon vẫn là ẩn số trong mắt các ông chồng. Nhưng có hề gì, những khoảnh khắc đậm đà món ngon, đậm đà ân tình có được bên gia đình mới là điều quan trọng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...