Dám đứng lên, Dám bước đi!
Tôi chưa bao giờ rời bỏ một con đường nào vì vài cú ngã. Cho dù khi về đến đích, tôi có mang trên người bao nhiêu vết thương đi chăng nữa thì thành quả đạt được luôn xứng đáng với sự hi sinh đó.
Hôm nay, tôi nghe được câu chuyện của một người bạn. Dù chỉ mới quen nhau vừa tròn một tháng nhưng chúng tôi đã gặp nhau được vài lần. Cô gái ấy không phải là người yếu đuối, dễ buồn lòng, lại rất thẳng thắn và dễ chịu. Vậy mà cách giải quyết mọi chuyện của cô ấy khiến tôi cứ trăn trở mãi về lý do con người ta buông bỏ đam mê một cách dễ dàng như thế.
Ngày trước, tôi biết một cô bạn. Cô này rất tùy hứng, dễ dàng yêu thích một cái gì đó chỉ qua một hai lần nhìn thấy hay nghe qua. Lúc vừa thích, FB cô bạn ấy lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh, cảm nhận về điều đó, thậm chí cứ 5 phút lại đăng thêm hình, viết thêm vài câu “tường thuật”. Rồi một thời gian sau, sự chán nản xuất hiện, bằng rất nhiều lý do: tài chính không đủ theo đuổi sở thích, gia đình ngăn cấm, chán nản… Thế là một nội dung mới lập tức thế chỗ trên status, đương nhiên là sau khi cô nàng đã than vãn, kể khổ đủ điều.
Thời đại này, những bạn trẻ “dễ thích, dễ chán” như thế rất dễ tìm thấy trên FB. Đến nỗi đôi khi tôi tự hỏi không biết thói quen này có áp dụng cả với người yêu hay không?
Quay lại với người bạn lúc đầu. Cô gái ấy theo đuổi một sở thích khá thú vị nhưng lại hơi khó khăn. Tôi ước gì bạn ấy chịu khó xây dựng cho mình một nền tảng tốt trước khi nóng vội chứng tỏ bản thân với mọi người. Bây giờ thì người bạn đó đang đau khổ bởi những lời chỉ trích từ dư luận và cố gắng lẩn tránh, từ bỏ sở thích đó để không phải nghe những lời nặng nề nữa.
Video đang HOT
Tôi không trách dư luận. Suy cho cùng, đó chỉ là một nhóm người có thói quen soi mói, phê bình người khác – tật xấu mà đa số ai cũng mắc phải. Cho dù bạn có đi đến đâu, làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ tránh được những cái nhìn, lời nói của mọi người xung quanh. Tôi nhớ đến một câu nói (nghe đồn là) của người nổi tiếng nào đó rằng: “Bạn sẽ không bao giờ đạt đến đích, nếu bạn cứ dừng lại và ném đá vào mỗi con chó bên đường, chỉ vì tiếng sủa của chúng”.
Hơi tiêu cực một chút nhưng sẽ rất hữu ích nếu bạn không thể thông cảm cho dư luận.
Tôi chỉ tiếc cho người bạn ấy. Cái tiếc đầu tiên, tôi tiếc vì quyết định từ bỏ quá sớm của cô ấy. Để tìm được một con đường thú vị như thế, đó đã phải là một cái duyên, một may mắn. Có người cả đời còn chẳng thể tìm cho mình một thú vui, cứ lặng lẽ mà sống giữa bộn bề công việc, gia đình. Một niềm yêu thích không hẳn là thứ gì to tát, vĩ đại mà chỉ đơn giản là niềm vui, cảm hứng cho một ngày dài vất vả. Rồi đây, khi một lúc nào đó bạn đột nhiên muốn bắt đầu lại chặng đường cũ, liệu đam mê có còn đủ không, hay chỉ là chút luyến tiếc, tùy hứng còn sót lại?
Cái tiếc thứ hai, tôi tiếc cho sự nông nổi của bạn. Lập một trang fanpage ra, truyền cảm hứng cho mọi người rồi đột nhiên xóa sạch mọi thứ, công khai rằng mình đã mệt mỏi. Chẳng lẽ bạn hoàn toàn không biết mình vừa thực hiện một hành động trẻ con đến ngu ngốc hay sao? Rồi những người đã và đang bênh vực bạn sẽ nghĩ gì? Rằng bạn đáng thương và nông cạn, rằng bạn đã làm hài lòng những kẻ đã cười nhạo bạn.
Cái tiếc cuối cùng, tôi tiếc vì bạn đã không dám bước tiếp.
Bạn đã đứng lên, đã chọn cho mình một con đường rồi lại quay đầu bỏ chạy khi bị vấp ngã. Có lẽ con đường ấy sẽ chẳng bao giờ xuất hiện bóng dáng bạn nữa bởi nó quá khắc nghiệt, nhất là với một cô gái dễ tổn thương và có cái tôi quá lớn như bạn.
Lúc nghe bạn nói lời tạm biệt, tôi chỉ lắng nghe và chúc bạn may mắn trên những con đường khác. Hi vọng rằng vết thương cũ sẽ giúp bạn quen với nỗi đau ở các biến cố khác.
Tôi chưa bao giờ rời bỏ một con đường nào vì vài cú ngã. Cho dù khi về đến đích, tôi có mang trên người bao nhiêu vết thương đi chăng nữa thì thành quả đạt được luôn xứng đáng với sự hi sinh đó.
Theo VNE
Chạnh lòng khi thấy anh hạnh phúc
Lần đầu theo anh về quê, khi bị vấp ngã bên sàn nước, mẹ nhẹ nhàng bảo: "Lần sau về con mang dép cho dễ đi". Lúc đó em nghĩ, giày cao gót đã gắn chặt với đôi chân em bao lâu nay, bỏ làm sao được.
Lần thứ hai, mẹ lại nhắc chiếc áo em mặc mỏng manh quá... Em lại nghĩ, dân xứ khỉ ho, cò gáy này thật khó chịu. Lần thứ ba, mẹ vuốt tóc em: "Con để tóc đen mới đẹp...". Em bực bội nghĩ thầm: "Bác chẳng có cơ hội nhìn thấy cái đầu xanh đỏ này nữa đâu!".
Sau lần đó, cô gái thị thành 23 tuổi là em tìm đủ mọi lý do để chia tay anh. Em nhớ lần đó anh bảo: "Nếu em chê anh quê mùa, thấp kém thì anh sẽ không níu giữ em vì cuộc sống của anh vốn thế...". Nhẹ nhàng vậy rồi mình chia tay.
Và em đã tìm được một nơi chốn thanh cao để không phải cởi giày cao gót, không phải mặc những chiếc áo vải thô kín cổ ngột ngạt... Nói chung là em đã tìm được tự do với một người cũng yêu quý tự do.
Ấy thế mà cuộc sống vẫn có những bất ngờ. Trước đây, em không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình bỗng chán ngán với sự tự do mà mình đã mưu cầu. Thế nhưng điều đó lại là sự thật.
Giờ đây rất nhiều lần em tự hỏi: Tự do làm gì khi con người ta chẳng có chút quan tâm, trách nhiệm, nghĩa vụ với nhau dù mang tiếng là vợ chồng? Tự do làm gì khi bản thân mình cũng chơi vơi, không định hướng mình sống vì ai, vì cái gì và tại sao lại có mặt trong cuộc đời này?
Lẩm cẩm quá phải không anh? Em bắt đầu lẩm cẩm kể từ khi gặp lại anh. Kẻ quê mùa, thấp kém ngày nào giờ đang rạng rỡ bên tình yêu, hạnh phúc mộc mạc của mình. Em chợt nghĩ, có lẽ nào, mất tự do cũng làm người ta hạnh phúc như những điều mà em đọc được trong nụ cười rạng rỡ và hào sảng của anh?
Theo VNE
Mùa cưới của riêng em Rồi sẽ có một ngày, trong mùa cưới ngập tình yêu, em hạnh phúc bên người đàn ông của mình. Những con đường rộng dài, những hàng cây đã bao mùa trổ lá, dòng người đông đúc, ghế đá công viên và những đôi lứa...Cảnh vật nơi đây giờ vẫn vậy, không có điều gì thay đổi. Chỉ có một chuyện đã khác...