Dâm đãng thì mới đề cập “chuyện ấy”?
Nhiều phụ nữ ấm ức vì chuyện tế nhị giữa hai vợ chồng nhưng chẳng biết tâm sự với ai, dù thân thiết ruột thịt như cha mẹ, anh chị em ruột hay kể cả chồng mình.
Chị Hương (Nam Định) mệt mỏi và ấm ức: “ Em lấy chồng đã hơn 10 năm, có hai mặt con, hai vợ chồng khỏe mạnh, duy có việc đó nhiều khi rất ức chế nhưng không biết nói thế nào cho phù hợp. Chồng em khỏe mạnh, hiền lành và khá sung sức trong chuyện đó. Thế nhưng điều ngại nhất và em cảm thấy tổn thương nhất là mỗi khi làm chuyện đó, chồng em cứ như làm khoán sản phẩm”.
Chị Hương cho biết thêm, vợ chồng chẳng bao giờ trao đổi với nhau chuyện ấy. Chị giãy nảy: “Ai lại nói chuyện đó với chồng, nhỡ anh ấy lại nghĩ mình dâm đãng thì sao”.
“Thường thì chuyện đó do chồng em chủ động. Nhưng, ngay cả khi thoải mái nhất thì anh cũng vội vàng như đi cướp vậy. Thậm chí, nhiều khi còn không cởi cả quần áo. Có lần em chưa kịp hưởng ứng anh ấy đã lăn ra ngáy khò khò. Những khi đó sao em thấy thật khó chịu, thà cứ để im ngủ thì còn khỏe hơn”- Chị Hương chia sẻ.
Chuyện của chị Hương không phải là cá biệt, nhiều người xấu hổ, ngại đưa những chuyện vốn tế nhị này ra hỏi han, bàn bạc hay trao đổi với người khác, kể cả chồng, vợ mình. Thế nhưng chính quan niệm đó làm hại chính họ vì không nói ra được lại càng bị dồn nén khiến họ luôn tức tối và ức chế.
Có người phải tự mày mò tìm vào các diễn đàn, tâm sự, nơi không ai biết mặt, biết tên để trút nỗi lòng mình cho vơi nhẹ bớt mong tìm được một lời chia sẻ, động viên hoặc một cách nào đó giải quyết được mối tơ lòng không dễ bày tỏ. Nhưng vấn đề cuối cùng là những hành động khoán sản phẩm kia vẫn cứ thế tồn tại và nỗi uất ức của người vợ cứ ngày càng tiếp tục bị dồn nén một cách vô lý.
Nhu cầu tình dục là nhu cầu bản năng bình thường của con người, nhưng nhiều người, do những vấn đề bệnh lý khác nhau, đã không thể đảm bảo chức năng tình dục bình thường làm cho nửa kia không được thỏa mãn, hai người không bao giờ tìm được “tiếng nói chung”.
Điều đó dẫn đến sự ức chế, dồn nén hậu quả là vợ chồng cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, thậm chí nghi ngờ lẫn nhau và khó có hướng giải quyết. Như trường hợp của chị Bích (Thanh Xuân, Hà Nội), hai vợ chồng lệch pha nhau thường xuyên, khiến chị có cảm giác chán chường, không còn muốn gần gũi chồng.
Video đang HOT
Phụ nữ có nên đề cập “chuyện ấy”? (Ảnh minh họa)
Lâu dần, chị trở thành con người cáu bẳn và khó tính. Thà nhịn còn hơn, chị cấm vận luôn. Còn chồng chị, sau một thời gian tìm cách gần vợ không được thì lén lút mang “hàng giả” bán đầy rẫy trên chợ biên giới về “hỗ trợ” và “thay thế”.
Ngược lại, không chỉ phụ nữ mới có tâm trạng đó, một số đàn ông cũng không kém phần khó khăn để giải quyết vấn đề phù hợp về quan niệm và hành động trong sinh hoạt vợ chồng. Một gia đình ở ngay tại Hà Nội, hai vợ chồng là bác sĩ hẳn hoi, song họ quan niệm chuyện đó cũng khá cố hữu, nhất là người vợ.
Chị luôn tỏ ra mình là người được giáo dục nền nếp trong gia đình gia giáo, ngay cả với chồng mình cũng vậy. Chị có thể trao đổi hàng giờ với bệnh nhân về bệnh tật của họ, song với chính chồng mình, thì chị luôn tỏ ra coi thường chuyện đó. Chị cho rằng phụ nữ quan tâm nhiều quá đến chuyện đó thì không tốt.
Có lần người chồng chán ngán tâm sự: “Vợ mình nhiều mặt rất tốt, riêng chuyện đó, cứ như khúc gỗ. Chán lắm, nhưng không thể nói, vì cô ấy quan niệm nói đến những chuyện đó là không đứng đắn. Chả muốn nói đến nữa vì cứ nói đến lại sinh cãi nhau”.
Hậu quả của việc không phù hợp trong quan hệ vợ chồng quả là không nhỏ, nhiều khi đó cũng là nguyên nhân của việc chán nản giữa hai vợ chồng và sinh ra những quan hệ ngoài gia đình. Ít nhất cũng tạo tâm lý không thoải mái trong cuộc sống gia đình.
Tôi được biết, tại các nhà thờ Công giáo ở ta thường tổ chức các lớp học cho thanh niên chuẩn bị xây dựng gia đình. Những lớp “Giáo lý hôn nhân” đã trang bị cho các thanh niên nam nữ chuẩn bị lập gia đình các kiến thức cơ bản về cuộc sống vợ chồng thế nào cho hòa hợp, kể cả lĩnh vực tình dục.
Ở đó, người ta coi hoạt động tình dục giữa vợ và chồng trên cơ sở tình yêu, dâng hiến cho nhau, mục đích là sự truyền sinh. Kết quả của những lớp đó rất khả quan, người thanh niên bước vào đời sống gia đình có được các kiến thức cơ bản, không phải tự mày mò và khi vướng mắc không có nơi giải đáp. Ở đó sinh hoạt vợ chồng được coi là một hoạt động văn hóa của con người thể hiện trách nhiệm, sự trân trọng và tình yêu thương.
Vậy, trong xã hội, chuyện sinh hoạt tình dục, chuyện vợ chồng có nên coi là một nét văn hóa và cũng cần có những giáo dục cụ thể hơn?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mù quáng hay cái nợ đời tôi?
Giờ đây tôi chẳng biết làm sao giữa hai suy nghĩ một là chia tay, hai là tiếp tục.
Thân gửi chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống! Tôi là một độc giả thường xuyên lắng nghe tâm sự của các bạn trên chuyên mục, tôi cũng đã muốn viết lên những dòng tâm sự để nhờ các bạn chia sẻ và cùng cho tôi lời khuyên. Giờ đây tôi chẳng biết làm sao giữa hai suy nghĩ một là chia tay, hai là tiếp tục đi tiếp trên con đường mà tôi biết rằng mình sẽ còn phải chịu nhiều khổ đau.
Ở tuổi 24 tôi không biết suy nghĩ và hành động sao nữa. Người đàn ông tôi yêu sẽ là người chồng tương lai của tôi sao? Một người đối xử với tôi không ra gì, một người coi thường tôi, một người đã có lần nói tôi biến đi, cút ra chỗ khác, một người đã từng tát tôi, đã từng sút và đạp vào mông tôi... Tôi tự hỏi mình, tôi biết vậy mà tại sao tôi phải hy sinh và phải yêu thương? Mù quáng hay cái nợ của đời tôi?
Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm, trước khi quen anh tôi là người yêu của một người gọi là bạn anh, anh tốt với người ta còn người ta chưa bao giờ tốt với anh. Bởi vậy tôi luôn thấy anh tội nghiệp, nhưng không phải vì thế tôi yêu anh. Khi quen anh, tình yêu và sự quan tâm của anh dành cho tôi khiến tôi nhanh chóng quen đi người bạn cũ, chỉ vài tháng trong tôi chẳng còn chút suy nghĩ gì với anh ta. Nhưng người yêu tôi thì ngược lại, mỗi lần anh nhậu say là anh lại gọi tôi và hành hạ tôi bằng những từ như: anh không tốt, anh không xứng với em, anh phá vỡ hạnh phúc của người khác, anh là người không ra gì, em quay lại với người ta đi... mỗi lần anh nói vậy là một lần làm tôi tổn thương. Và rồi sau những lần đó, khi tỉnh táo anh lại gặp tôi và bâng quơ như chưa có gì xảy ra, tôi cũng chẳng muốn nhắc lại, mọi chuyện cứ thế qua đi.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, tình cảm chúng tôi ngày một lớn dần lên, nhưng mâu thuẫn rồi cũng không kém, bình thường anh yêu thương, quan tâm chu đáo hết mực với tôi, tôi cảm nhận được anh dành hết tình yêu cho tôi. Để có tình yêu này, chúng tôi phải vượt qua sự ngăn cản của bạn trai bạn cũ tôi và bác tôi nói tôi không nên quen người rượu chè, cờ bạc. Bỏ qua những điều đó, tôi cảm nhận anh là một người tốt, yêu thương tôi, và sống với mọi người thật tình cảm. Tôi cố gắng vun đắp cho tình yêu của mình, tết vừa rồi tôi đưa anh về nhà, bác và gia đình tôi cũng không còn ngăn cản tôi nữa.
Còn anh, một người con út trong nhà, trước anh có quậy phá, chơi bời, nhậu nhẹt... nhưng những gì đã qua, tôi cho qua không nhắc đến vì tôi cần anh của hiện tại chứ không phải của quá khứ. Trước khi quen tôi anh 30/30 ngày đi nhậu, bây giờ khoảng 4-8/30. Anh luôn hù dọa tôi gia đình anh người bắc gia trưởng, nhưng tết tôi đã gặp bố mẹ anh và hai bác khá quý, tin tưởng vào tôi.
Tôi thực sự không thấy yên tâm về chồng sắp cưới của mình (Ảnh minh họa)
Tôi không hiểu đàn ông suy nghĩ gì nữa? Anh yêu thương tôi, anh đi kiểm hàng thấy gì hợp tôi dù tôi không xin nhưng anh vẫn mua cho tôi, anh nấu cho tôi những món ăn ngon khi có thời gian, anh thiết kế những món lạ và độc đáo dành cho tôi vào những ngày lễ, mỗi ngày anh đều đưa tôi đi học... Anh hay ghen, ghen tuông cả khi tôi nói chuyện với bạn thân của anh một vài câu, ghen cả khi tôi đang rửa chén có số lạ gọi đến tôi chưa kịp nghe, ghen cả khi gọi mà tôi chưa kịp bắt máy... Chúng tôi có dự định về một tương lai, khi cưới xong chúng tôi mở công ty kinh doanh riêng và nhiều thứ khác. Đã định mở từ đầu năm, nhưng do tôi còn băn khoăn nếu chẳng may mở mà hai đứa có chuyện gì. Giờ đây, anh làm tôi thất vọng.
Tôi là con gái đầu nên tính tôi rất tự lập, tôi tự đi làm thêm để kiếm tiền đi học, tôi đã học xong và giờ đang học lên. Tôi tự mua xe, mua laptop và tự trang trải cho cuộc sống, chăm sóc cho em ngoài quê không cần sự trợ giúp của gia đình, mặc dù gia đình tôi không nghèo. Còn anh ở tuổi 31, tuổi mà người ta có gia đình ổn định, có nhà riêng, có xe, nhưng anh thì không... với tôi điều đó không quan trọng, quan trọng là những gì anh làm được và anh suy nghĩ. Anh đã từng làm lương 20-30 triệu/tháng từ năm 2008-2009, nhưng do ăn nhậu và những gì xảy ra thì tôi không muốn khơi gợi lại. Anh đã từng mở công ty riêng với bạn nhưng không có người trông coi nên dần giải thể, và bây giờ anh làm công ăn lương, làm quản lý, nhưng như một tạp vụ, tháng 7-8 triệu gì đó. Tôi chẳng cần biết tiền, vì tôi cũng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ sống dựa vào chồng. Tôi cũng rất độc lập, hai đứa cùng về quê nhưng cùng góp tiền về, làm gì cũng cùng góp tiền, chứ tôi không muốn mắc nợ ai. Dần dần tôi thấy anh yêu cầu và đòi hỏi nhiều hơn ở tôi về tài chính, về thông minh, hay tính cách... tuy nhiên anh cũng không phải muốn dựa vào tài chính của tôi.
Cuối năm nay hai gia đình muốn chúng tôi cưới vì anh là con út bố mẹ lo cho xong, còn tôi là con gái lớn... thực sự tôi cũng chưa muốn có gia đình mà muốn lo sự nghiệp trước, nhưng anh nói nếu vậy sinh con trễ không tốt, vì anh đã ngoài 30. Rồi tôi thực sự không thấy yên tâm về chồng sắp cướicủa mình, không đi nhậu thì thôi nhưng đi nhậu là sẽ say, say tuy không đi đâu chỉ về thôi, nhưng lại tra tấn tôi bằng những câu nói đi nói lại, rồi sẽ thế nào...? Rồi đã có lần anh say tôi cãi qua lại anh đã tát tôi, sau đó anh xin lỗi tôi vì lúc đó không điều khiển được mình. Và cũng không tái phạm nữa. Tôi rất bối rối, không biết làm thế nào cả. Tôi muốn đi đâu đó xa thành phố một thời gian, nhưng tôi chưa đi được vì tôi còn học buổi tối khoảng 3 kỳ nữa, nhưng cưới một người chồng say xỉn luôn dình dập thì tôi sợ quá. Khi hạnh phúc thì thật vui và hạnh phúc, nhưng khi say xỉn thì tôi thật cô đơn, tủi thân và lo sợ.
Các bạn hãy cho tôi lời khuyên nhé, giờ đây tôi chẳng biết làm sao cả?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em trót yêu anh nhiều hơn thế Anh thân yêu! Mình xa nhau đã quá lâu rồi anh nhỉ, em nhớ anh quá mà chẳng biết phải làm sao cả. Đêm qua em lại mơ thấy anh, thấy một bé trai có lẽ là con anh. Nó thật xinh xắn và đáng yêu nhưng tại sao nó không phải là con em chứ. Tại sao tới giờ này em vẫn...