Đại gia có 3 t.iền án đền trả nợ đời
Câu chuyện tôi nghe hệt như một chuyện cổ tích có thật được viết bằng nghị lực hiếm thấy giữa thủ đô sầm uất với nhân vật chính là vợ chồng anh Nguyễn Văn Tiến.
Nguyễn Văn Tiến và vợ anh, Ngô Thị Hải
Chiều đứng trên cầu Vĩnh Tuy, phóng tầm mắt về phía thượng nguồn, sẽ thấy một điền trang trù phú, xanh mướt ở bãi giữa sông Hồng. Nơi ấy có những con trâu gặm cỏ dưới trời thu yên ả, có đàn chim câu bay rợp trời. Nơi ấy cũng chính là tổ ấm của một người đàn ông đã đoạn tuyệt với món nợ giang hồ, trở về nẻo thiện…
Đại gia có 3 t.iền án
Tiến bảo: “Đời tôi không có t.uổi thanh niên”. Sở dĩ nói vậy bởi anh đã từng 3 lần ra tù vào tội cộng với thời gian trốn chạy lên đến 16 năm trời. Nhà có 9 anh chị em, Tiến là con thứ năm, khỏe mạnh nhất nhưng cũng nóng nảy và ương bướng nhất. Khi lầm lỡ lần đầu năm 1979, anh đã dính vào tội trộm trâu, bị kết án 2 năm tù và thụ án tại Trại giam Tân Lập, Phú Thọ. Được giảm án một năm, mấy năm sau, Tiến lại nhận thêm cái án 3 năm tù vì tội cố ý gây thương tích trong một vụ đòi nợ thuê. Lần này, anh phải “thăm” Trại giam Gia Khánh, Ninh Bình.
Được giảm án 9 tháng, ra tù, Tiến nghĩ thế là đủ cho mình phải làm lại cuộc đời không thể cứ sai lầm mãi. Nhưng thực khó, nợ giang hồ vay trả không xong, dòng đời lại cứ phũ phàng xô đẩy anh ra xa bến hoàn lương. Thế mới có lần thứ ba, Tiến c.hém n.gười trọng thương rồi trốn lệnh truy nã, bôn tẩu đường dài khắp đất Trung – Nam: nay Đà Nẵng, mai Quảng Nam rồi Bình Định, Gia Lai, Đắk Lắk. Chỉ đến khi nghe tin, nơi quê nhà mẹ già đau ốm, lúc ấy hẳn là do lòng hiếu thảo thôi thúc, Tiến mới lần trở về để tạ tội với bậc sinh thành, quyết chí hoàn lương. Ra đầu thú, anh được Tòa tặng” thêm 5 cuốn lịch để trong song sắt tĩnh tâm sám hối. Lần này do quyết tâm cải tạo, anh chỉ thụ án 3 năm đã được ra tù.
Trở về đời thường trong cảnh trắng tay, với “tài sản” là 3 t.iền án chất chồng từ thời trai trẻ, anh thấy mình lạc lõng, bơ vơ trước ánh mắt thiếu thiện cảm của người đời. Chẳng ai tin anh sẽ dựng được tương lai mới, sẽ hoàn lương để trở về làm người lương thiện.
Video đang HOT
Giữa lúc khó khăn nhất, may thay, Tiến được một người con gái làng bên kém mình gần một giáp đem lòng yêu mến. Người nhìn ra cái khát khao làm lại cuộc đời của anh chính là Ngô Thị Hải, người con gái thôn Thạch Cầu tần tảo. “Đến với tôi, cô ấy chịu nhiều áp lực lắm. Để đáp đền tình cảm chân thành ấy, tôi biết mình cần phải làm gì và quãng thời gian sau đó cũng là quãng đời gian nan nhất khi tôi trở lại đời thường”.
Đền trả nợ đời
Năm mà vợ chồng Tiến – Hải kết tóc se tơ cũng là năm mùa đông rét buốt, hai vợ chồng ra giữa bãi giữa sông Hồng lau sậy ngập đầu để vỡ đất khai hoang. Đêm đông, gió bấc hun hút, người vợ nhỏ lạnh cóng cứ run lên bần bật trong cái lán dựng bằng lau lách, nước mắt sụt sịt. Tiến nhìn vợ mà không nói nên lời, tim buốt như dao cứa, chỉ biết kéo vợ vào vòng tay ôm thật chặt.
Để tránh cái rét, cứ đêmxuống, hai vợ chồng lại tay dao, tay liềm ra bãi hoang hàng mấy chục héc ta để cắt sậy. Mấy tháng đông ròng rã cặm cụi, cuối cùng thì đất hoang cũng trồng được khoai, được sắn. “Ai cũng bảo vợ chồng tôi gàn dở. Khi ấy, cả khu vực này như cái hoang mạc không một bóng người. Chỉ có hai vợ chồng tôi thui thủi đào xới suốt đêm ngày…” – Hải cho biết.
Cũng năm ấy, Tiến vay lãi 2 triệu đồng mua một con trâu cái, ngày ngày đ.ánh trâu vào xóm cày thuê. Sang năm sau, nhìn nó có chửa, hai vợ chồng cứ mừng mừng tủi tủi. Trâu đẻ được con nghé đực, Tiến bán đi lại vay mượn thêm t.iền mua 4 con trâu nữa. Do Tiến khôn khéo, chỉ nuôi một vài tháng anh lại có thêm nghé. Đàn trâu cứ thế mà tăng dần từ chục đến vài chục con rồi ngoảnh đi ngoảnh lại, anh có cả gia tài khổng lồ với gần 200 con trâu mộng, trị giá hàng chục tỷ đồng.
Cả triền sông Hồng hoang vắng với một trời lau sậy, sau mấy năm, vợ chồng Tiến đã làm sạch được 20 héc ta. Có vốn, anh mua cây về trồng để bây giờ, ở điền trang của anh chẳng thiếu thứ cây gì, loại nào đếm gốc cũng lên con số vài trăm, thậm chí là không đếm xuể. Tiến kể: “Có năm nước sông Hồng lên, ngập mênh mông. Cây ngập úng c.hết sạch, trâu lợn vùng vẫy trong biển nước. Tôi phải gửi vợ và con nhỏ vào trong xóm, một mình gác ván lên xà nhà để ngủ. Nước rút, vợ chồng tôi lại hì hụi gieo trồng, cứ thế”. Khi có lưng vốn, Tiến thuê máy múc đất đổ nền, để từ những hố sâu như thung lũng, giờ đã thành vườn cây trái xanh rì.
Trong tay Tiến, điền trang rộng mấy mươi héc ta trù phú, cây trái um tùm, lợn, gà, ngan, ngỗng, chim câu mỗi loại cả ngàn con. Tiến còn trồng hoa, cây cảnh cho thuê mượn khắp nội thành Hà Nội. Công nhân giúp việc có lúc lên đến vài ba chục người, với công ăn việc làm được trả lương hậu hĩnh.
Khi nghe tôi gọi vợ chồng anh là đại gia, thực sự đi lên bằng nghị lực phi thường và đôi bàn tay trắng, Tiến cứ lắc đầu nguầy nguậy mà bảo việc anh làm được cùng cái cơ ngơi ấy là quá nhỏ bé. Tôi hiểu, với anh, tổ ấm với người vợ hiền và 2 đứa con trai ngoan ngoãn kia mới là tài sản vô giá, bởi chính nó đã giúp anh bỏ cái ác, vác cái thiện, và đã khiến “đại bàng” quay về nẻo thiện.
Theo xahoi
Rộng mở đường về
Được sự giúp đỡ của lãnh đạo Tổng cục VIII - Bộ Công an, chúng tôi đến Trại giam Thạnh Hòa trong những ngày cuối tháng 5. Cái nắng nóng của mùa hè dịu hẳn bởi những cơn mưa đầu mùa nặng hạt. Sau khi tiếp xúc và làm việc với lãnh đạo trại giam, nhóm PV Báo CATP được giới thiệu sang phân trại số 3 nằm tại xã Lương Hòa, huyện Bến Lức, tỉnh Long An, cách phân trại 1 (phân trại chính) gần 40km. Tại đây, chúng tôi đã gặp gỡ rất nhiều phạm nhân (PN) nữ, mỗi người một hoàn cảnh nhưng trong họ đều có một khát khao cháy bỏng đó là học tập, cải tạo, mong sớm được sum họp với gia đình, người thân và trở thành những công dân có ích cho xã hội sau khi chấp hành xong bản án...
ƯỚC MỘT NGÀY BÊN MẸ
Nhìn vẻ bề ngoài, ít ai nghĩ PN Lê Thị Lan (SN 1966, ngụ P11Q6, TPHCM) chuẩn bị bước sang t.uổi 50. Trong phân trại số 3 của Trại giam Thạnh Hòa, chị được xem là một "kiều nữ" bởi nét khả ái, dịu dàng và... rất trẻ. Lan muốn chôn thật sâu chuyện quá khứ. Với chị, đó là những ngày tháng huy hoàng và cũng là chuỗi ngày đầy giông tố. Từ một cửa hàng nhỏ bán tạp hóa, vợ chồng chị đã xây dựng lớn dần thành một doanh nghiệp tư nhân buôn bán nông sản mía đường và phân bón. Đến những năm đầu của thế kỉ 21, chị tự hào khi doanh nghiệp do chị làm giám đốc được xem là một trong tốp 6 "đại gia" lớn nhất về ngành mía đường tại TPHCM. Mỗi chuyến hàng đi về miền Tây hay miền Trung, doanh nghiệp của chị đều phải vận chuyển bằng đường thủy với giá trị lên đến hàng chục tỷ đồng. Đang ăn nên làm ra, bỗng doanh nghiệp rơi vào bế tắc khi giá đường rớt một cách thê thảm. Bán tháo thì thua lỗ, chị quyết định giữ lại một lượng lớn để chờ giá lên. Đâu ngờ, quyết định sai lầm đã đẩy chị vào cảnh khuynh gia bại sản. Số t.iền huy động và nợ các bạn hàng cứ lớn dần đến mức không còn khả năng chi trả. Tháng 4-2005, doanh nghiệp buộc phải ngưng hoạt động. Không lâu sau, nữ giám đốc một thời vang danh bị bắt và kết án về tội "lừa đảo chiếm đoạt tài sản".
Năm tháng qua đi, thời gian đã khỏa lấp giùm chị quá khứ và những lỗi lầm. Tính đến nay, chị đã cải tạo ở đây được 7 năm, cũng đúng bằng ấy thời gian chị sống trong nỗi nhớ thương, day dứt, ân hận. Luôn đau đáu trong chị là hình ảnh người mẹ già ở quê mà chị không được ở cạnh bên để chăm sóc, dù chỉ là bưng cho cụ chén cơm, ly nước, hay xoa cho cụ tí dầu nóng lúc trái gió trở trời nhức mỏi. Niềm an ủi lớn nhất của chị bây giờ là gia đình với người chồng cần cù, chịu khó và cô con gái đang độ t.uổi trưởng thành. Chồng và con vẫn thường lên thăm và động viên chị, một số bạn hàng lúc trước thỉnh thoảng vẫn gửi lời thăm.
VỮNG TIN VÀO TƯƠNG LAI
Khác với "kiều nữ" Lê Thị Lan, PN Lý Tuyết Linh cũng tầm ở t.uổi ấy, nhưng có lẽ sinh ra và lớn lên trên vùng đất nông thôn nên chị cũng đậm chất nông dân. Ánh mắt đượm buồn, chị tâm sự: "Tôi ở ấp Tân Bình, xã Hòa Khánh Tây, huyện Đức Hòa, Long An. Ngày ấy sao mà hạnh phúc đến thế, mâm cơm gia đình luôn đầy ắp tiếng cười của hai con nhỏ. Chỉ vì những suy nghĩ sai lầm mà tôi đã phải trả giá...".
Năm 2002, thấy nhiều người cần vốn để đáo nợ ngân hàng, Linh cùng với G. hùn vốn cho người khác vay để hưởng hoa hồng; đồng thời cũng đi "huy động vốn" để xoay vòng. Với tư cách là người chuyên cho vay, Linh dễ dàng vay mượn t.iền của người khác. Từ năm 2004 cho đến tháng 10-2005, Linh và G. vay mượn của 31 người với số t.iền lên đến gần 5 tỷ đồng. Riêng Linh từ năm 2002 cho đến cuối năm 2003, chị đã vay của 10 người với hơn 1 tỷ đồng. Mất khả năng chi trả, bị những người cho vay thưa kiện, Linh bị bắt về tội "lừa đảo chiếm đoạt tài sản" và bị TAND tỉnh Long An tuyên phạt 15 năm tù giam về tội danh trên. Gần 7 năm chấp hành án, thời gian đủ để chị suy nghĩ về những gì mình gây ra trước đây. "Sau khi vào chấp hành án tại trại, tôi luôn cố gắng học tập và cải tạo thật tốt. Tôi biết rằng mình vẫn còn hữu ích cho gia đình, cho xã hội. Gia đình luôn là chỗ dựa vững chắc để tôi có niềm tin vào ngày mai tươi sáng. Không có gì hạnh phúc hơn khi mình cải tạo tốt để sớm được hưởng chính sách đặc xá của nhà nước" - chị Linh nói với ánh mắt rạng ngời niềm tin.
MƠ ƯỚC LÀM CHỦ QUÁN ĂN
Đầu năm 1998, Nguyễn Ngọc Thi được HTX tín dụng Tam Bình, Tân An, Long An phân công làm thủ quỹ. Sau thời gian làm tốt công việc được giao, Thi sớm được cấp trên tín nhiệm và giao đứng tên chủ tài khoản t.iền gửi không kỳ hạn kiêm đứng tên cá nhân thẻ tiết kiệm tại Ngân hàng Công thương Long An. Chính từ đây Thi đã sớm mắc phải những sai lầm mà chị phải trả giá sau này. Lợi dụng nhiệm vụ được giao, Thi nhiều lần rút t.iền của HTX tín dụng Tam Bình gửi Ngân hàng Công thương Long An và lập hợp đồng tín dụng khống chiếm đoạt gần 400 triệu đồng. Số t.iền có được Thi đem mua sắm, chi tiêu vào mục đích cá nhân và cho người khác vay để lấy lời. Việc làm phạm pháp này nhanh chóng bị cơ quan chức năng phát hiện. Tháng 9-2004, TAND tỉnh Long An tuyên phạt Nguyễn Ngọc Thi (SN 1971, ngụ TP. Tân An, tỉnh Long An) 13 năm tù tội "tham ô tài sản". "Ngày bị bắt và bị tòa tuyên phạt, tôi suy sụp hoàn toàn, mất phương hướng một cách trầm trọng. Mọi thứ có lẽ đã là dấu chấm hết, nhưng khi vào đây tôi như được hồi sinh. Ngoài sự quan tâm của giám thị, quản giáo trại giam, những người thân trong gia đình tôi cũng luôn lên thăm hỏi, động viên. Chính vì thế tôi luôn tin tưởng vào tương lai và cố gắng cải tạo thật tốt" - Thi trải lòng.
Chúng tôi hỏi: "Sau khi mãn hạn, trở về với cộng đồng chị sẽ chọn nghề gì để làm lại cuộc đời?". Không cần suy nghĩ lâu, PN Thi nói: "Ngoài nghề truyền thống của gia đình (gara xe ôtô), tôi sẽ phụ giúp chú, anh chị em của mình để phát huy truyền thống của gia đình. Nhưng mong ước của tôi vẫn là dành dụm một số t.iền nho nhỏ để mở một quán ăn chuyên phục vụ các đám ma chay, cưới hỏi...". Nhìn vào hồ sơ khen thưởng, kỷ luật của PN Thi mới thấy được sự phấn đấu của chị trong suốt quá trình tại trại giam (4 lần được khen tặng, biểu dương; giảm án được 4 lần với thời gian giảm án là 3 năm).
GIA ĐÌNH LUÔN LÀ CHỖ DỰA
Phạm nhân nữ trẻ t.uổi nhất mà chúng tôi gặp chính là Tô Thị Thanh Hưởng (SN 1980, ngụ TT Châu Thành, huyện Châu Thành, tỉnh Trà Vinh). Sau khi học xong Đại học Sư phạm Vĩnh Long với chuyên ngành Anh văn, Hưởng vào công tác giảng dạy tại một trường cấp 2 thuộc TT Châu Thành. Cuộc sống mưu sinh, cơm áo gạo t.iền đã biến Hưởng từ một cô gái chân phương ngày nào thành con người hoàn toàn khác. Lấy chồng (cũng làm giáo viên) và có một con gái (7 t.uổi), cuộc sống gia đình Hưởng khá êm ấm hạnh phúc, mọi việc đổ vỡ khi CA đọc lệnh bắt chị về tội danh "lừa đảo chiếm đoạt tài sản".
Thấy bạn bè cùng trang lứa có cuộc sống kinh tế thoải mái, Hưởng cũng muốn bằng chị bằng em. Không t.iền, Hưởng nhắm mắt mượn t.iền của đồng nghiệp để tiêu xài và trả nợ ngân hàng. Dù nhiều lần bị gia đình (mẹ và chồng) gặng hỏi, nhưng Hưởng đều nại ra rằng đó chỉ là t.iền chơi hụi mà có. Số nợ càng lớn dần, mất khả năng chi trả, Hưởng nói dối những người cho vay là mượn t.iền với mục đích đáo nợ ngân hàng, mua nhà đất và làm hồ sơ đi nước ngoài. Chỉ trong thời gian ngắn, cô giáo viên nhỏ nhắn ngày nào bỗng chốc trở thành con nợ lớn, số t.iền vay mượn lên đến 1,5 tỷ đồng. Ngày bị bắt, Hưởng hụt hẫng, đau khổ đến tột cùng và vô cùng hối hận vì những gì mình đã gây ra cho gia đình, người thân và nhiều bạn bè đồng nghiệp. Mười hai năm tù là bản án mà Hưởng phải nhận lãnh cho tội danh "lừa đảo chiếm đoạt tài sản", được đưa về phân trại 3 - Trại giam Thạnh Hòa từ cuối năm 2011, Hưởng chỉ biết cố gắng cải tạo thật tốt để sớm về với gia đình và làm lại cuộc đời. "Tôi thật sự tuyệt vọng và không còn là chính mình nữa, những gì mình đã gây ra thật không thể tha thứ, tôi muốn xa lánh tất cả mọi người, trốn chạy cái quá khứ rồ dại của mình. Thế nhưng được sự động viên của mẹ, chồng con và cả những cán bộ trại giam tôi mới dần lấy lại niềm tin. Tôi sẽ cố gắng cải tạo, học tập thật tốt và viết tiếp cuộc đời mình bằng một trang giấy mới..." - Hưởng chậm rãi tâm sự.
Tất cả những PN mà chúng tôi tiếp xúc đều để lại ấn tượng, mỗi người đều có một ước mơ, hoài bão riêng của mình. Họ vẫn ngày đêm học tập, cải tạo để sớm trở về bên người thân, gia đình và xã hội. Chúng tôi mong sao tất cả những PN không riêng gì họ hãy cố gắng thật nhiều để ngày trở về càng ngắn lại, để viết tiếp những trang sách mà mình còn viết dở, để thấy cuộc đời còn rất nhiều điều tốt để làm.
Theo CATP
Thanh Hóa: 42 năm tù cho nhóm côn đồ chuyên cướp giật tài sản Sáng ngày 11/6, TAND tỉnh Thanh Hóa đã tuyên phạt 7 đối tượng chuyên dùng vũ khí để trộm cướp tài sản và 1 đối tượng tiêu thụ tài sản do phạm tội, với tổng khung hình phạt là 42 năm tù, truy thu hơn 39 triệu đồng. Theo cáo trạng của VKSND tỉnh Thanh Hóa, trong thời gian từ đầu tháng 8/2011...