Đại gia bất trị con hư
Mở tủ lấy tiền thanh toán cho khách hàng, chị tá hỏa khi thấy số tiền thâm hụt hơn 200 triệu đồng.
Ngồi nghĩ nát óc vẫn không thể tìm ra được sơ suất từ khâu nào, mất từ bao giờ. Mới cách đây 3 hôm, chị đã đếm đủ tiền và cất vào két sắt cẩn thận. Vậy mà giờ nó không cánh mà bay. Trong nhà cũng không có ai ra vào. Chị linh cảm người lấy số tiền này chỉ có thể là thằng Thành, con trai chị. Chạy vội lên phòng con, giữa một đống chăn màn bề bộn vứt bừa bãi trên giường, có một tờ giấy để lại với nét chữ ngoạch ngoạc: “ Mẹ dọn giường giùm con, con đi chơi với bạn, vài ngày nữa con mới về, ba mẹ đừng đi tìm. Nhớ đừng báo với công an nếu không con sẽ không về nữa đâu“.
Chị điện thoại cho con thì máy đã ngoài vùng phủ sóng. Chị ngồi thất thần mụ mị. Tay chân run lẩy bẩy, ruột gan như lửa đốt. Chị lo sợ không biết với số tiền lớn như thế, con trai chị sẽ làm gì? Ăn chơi chốn sa đọa, nghiện ngập, hút hít, tệ nạn… Chỉ nghĩ đến thôi chị đã thấy bủn rủn tay chân, cảm giác như vừa tuột khỏi tầm tay thứ quý giá nhất. Điều chị mong muốn bây giờ là con trai sớm trở về nhà nguyên vẹn, tiền bạc còn hay không không quan trọng nữa. Giờ tìm nó ở đâu? Chị bật khóc nức nở. Sao tôi lại khổ thế này!
Vợ chồng anh chị có đời sống kinh tế khá giả nhưng đường con cái hơi muộn. Gần 40 tuổi, chị mới sinh thằng Thành. Thành vốn là một đứa trẻ èo uột, hay đau ốm từ bé. Vì chỉ có một mình nó, gia đình lại có điều kiện về kinh tế nên anh chị đã hết sức cưng chiều con. Khi lớn lên, thằng bé càng ý thức vị trí của nó trong gia đình. Mỗi khi ba mẹ làm điều gì trái ý, Thành lại bỏ chạy ra ngoài đường, làm mình làm mẩy, khiến cho người trong nhà nhiều phen hết hồn. Thôi thì cố mà chiều cậu ấm. Thậm chí cả khi cậu sai, người lớn cũng phải xin lỗi. Mới học lên cấp hai, Thành đã bắt bố mẹ phải mua xe đạp điện, sắm điện thoại di động và máy tính. Nó luôn ý thức một điều: Bố mẹ rất giàu có, mọi thứ cuối cùng sẽ là của nó. Nhất là khi đi ra ngoài, nghe người ta nói:
- Cháu học hành gì cho nhiều. Tiền của bố mẹ cháu để lại cháu có thể ăn chơi cả đời không hết.
Chị đã sai lầm khi cho con sớm hưởng thụ một cuộc sống giàu sang, thừa mứa về vật chất (Ảnh minh họa)
Tưởng sắm xe đạp điện cho con đi học, ai ngờ chỉ là tạo điều kiện cho nó đi chơi, đàn đúm với bạn bè. Thằng bé say mê điện tử cả ngày, chẳng thiết tha chuyện học hành, ăn uống. Anh chị bận việc, cứ thấy con xách xe bảo đi học là mừng rồi. Thằng bé xin tiền dài dài với đủ lý do và lần nào cũng được chấp nhận. Cứ thế, càng lớn, tiền lúc nào cũng rủng rẻng trong túi, nó lại được dịp vênh váo ta đây con nhà đại gia. Tính tình ngày càng hung hãn và sẵn sàng gây sự với bất cứ ai. Vì nó biết một điều chắc chắn: Nếu có chuyện gì xảy ra, thì đã có ba mẹ lo. Nhiều lần nó tụ tập mấy đứa trong xóm gây sự đánh nhau. Thấy con bị xây xước, không những không răn dạy con, chị cứ xuýt xoa khóc lóc mãi. Những tưởng nó cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ mà cố gắng học hành, chăm ngoan. Đằng này ngược lại, càng được nuông chiều, cưng nựng nó càng coi thường bố mẹ. Nhiều lần nó còn bảo:
- Bố mẹ có tài sản gì thì cứ viết di chúc sẵn đi cho con là vừa. Sau này bố mẹ già con sẽ đưa vào viện dưỡng lão. Ở đó, bố mẹ sẽ rất vui vì có nhiều người già nói chuyện. Còn ở với con cháu sẽ rất buồn vì chẳng ai có thời gian mà chăm sóc.
Nghe con nói những lời như thế, anh chị lại còn khen con trai còn nhỏ mà khôn. Cứ thế, chẳng khác nào cổ súy cho con suy nghĩ lệch lạc, hành động ngông cuồng. Thằng Thành càng ngày càng bất trị.
Một nỗi ân hận muộn màng. Con cái hư hỏng là nỗi đau lớn nhất đối với cha mẹ. Giá như chị đừng quá nuông chiều con, dạy cho con cách sống tự lập, biết quý trọng đồng tiền, công sức của cha mẹ, biết lẽ sống ở đời và biết sống có khát vọng thì bây giờ chắc chẳng đến nỗi phải ngồi trên đống lửa.
Chị đã sai lầm khi cho con sớm hưởng thụ một cuộc sống giàu sang, thừa mứa về vật chất một cách thụ động và lệch lạc. Giờ còn biết trách ai.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ai dắt em đi qua nỗi đau? (P.9)
Những nụ cười nhếch môi của đám đồng nghiệp nữ khiến Tâm Lan linh cảm tới nhiều điều không hay.
Tâm Lan lững thững đi dọc theo con đường rợp nắng và hoa điệp vàng trải đầy dưới chân. Nét mặt cô không biểu lộ một trạng thái cảm xúc nào. Đôi môi khô và nhợt nhạt bặm chặt lấy nhau. Cô kiếm một chiếc ghế đá trong công viên rồi ngồi thụp xuống đó. Những cơn gió tháng chín như một tình nhân ào tới, khẽ khàng ve vuốt mái tóc xõa tung và đôi cánh tay cô. Bất giác, cô thấy lành lạnh.
Gỡ vài nút thắt của chiếc túi ni-lông, Tâm Lan mở hộp cơm vừa mới mua vội ở quán ăn bình dân ngay cổng công ty. Những miếng cơm khô tách rời ra từng hạt một, vài miếng thịt kho tàu với quả trứng gà chuyển sang màu đen nhẻm, cùng một túi nhỏ đựng nước canh lèo tèo, vài ba cọng rau cải đã chuyển màu. Tâm Lan nhai trệu trạo những thìa cơm khô khốc. Cô vẫn giữ cho đôi mắt mình ráo hoảnh nhưng sống mũi thì xộc lên vị cay xè.
Tâm Lan chợt nghĩ về cuộc trò chuyện ngắn ngủi vào trưa nay với người đàn bà lạ qua đường dây nóng. Qua từng câu từng từ, cô đang hình dung tới khuôn mặt của người phụ nữ sắp bước sang tuổi bốn mươi cùng hai đứa con và bị người chồng ruồng bỏ. Người phụ nữ ấy thật tội nghiệp khi bị anh chồng công khai mối quan hệ yêu đương với một cô gái cùng làm trong công ty mà từ trước tới nay anh ta luôn khăng khăng khẳng định họ chỉ là bạn thân.
Video đang HOT
Tâm Lan đã khuyên người phụ nữ đó rằng, cô phải vì những đứa con mà sống cho tốt. Người phụ nữ nức nở, mức thu nhập hàng tháng từ công việc văn phòng của mình cũng chỉ đủ để chi trả tiền thuê phòng, tiền điện nước hàng tháng cho căn hộ chung cư đã cũ nát nằm tít ở vùng ngoại ô thành phố.
Tâm Lan tiếp tục chia sẻ, giọng nói nhỏ nhẹ, tình yêu được gửi gắm cho hai đứa trẻ sẽ trở thành động lực giúp cô sống và vượt qua tất cả những khó khăn trước mắt, rồi mọi thứ sẽ dần dần ổn định và biết đâu cô lại hạnh phúc hơn anh ta. Người phụ nữ như thì thầm ở đầu dây bên kia, hình như câu an ủi đó chỉ là mớ lý thuyết nhằm trấn an bản thân những người phụ nữ yếu đuối có cảm giác như được chở che. Và họ vẫn cảm thấy mình cần phải sống vì cuộc đời này còn có nhiều điều rất ý nghĩa.
Tâm Lan cảm thấy mình rất tệ và cố gắng tìm một lời khuyên tốt hơn nhưng người phụ nữ tội nghiệp kia đã buông lời cảm ơn một cách tuyệt vọng và cúp máy trước. Cô ngồi bần thần một lúc lâu, mặc cho tiếng chuông của những cuộc điện thoại tiếp theo đang dồn dập đổ tới, cô cũng chẳng ngồi đọc thư và viết lại lời nhắn nhủ nào. Cô còn có thể "chữa bệnh" giúp ai nữa đây khi chính bản thân mình còn không tự kê nổi một đơn thuốc?
Tâm Lan thở dài rồi lục trong túi xách để lấy quyển tạp chí mới mua lúc sáng. Ở đó có những lời khuyên về chế độ dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai. Hay chứng mỏi lưng, tức ngực, đến các vết rạn ở bụng hoặc vết nám xuất hiện trên da mặt. Thậm chí, bác sĩ còn đưa ra cả lời khuyên về việc sinh hoạt vợ chồng sao cho đúng tư thế hay những việc cần phải tới phòng khám trong thời gian mang thai để theo dõi quá trình phát triển của thai nhi...
Dường như những vấn đề này Tâm Lan chẳng còn mấy bận tâm. Cô đã có kinh nghiệm thực tiễn và lòng tin sau lần sinh bé Nguyên Thảo. Chỉ có điều lần mang thai này, một mình cô phải tự lo toan tất cả, từ đi khám thai định kỳ, mua sắm đồ sơ sinh hay tới ngày sẽ lâm bồn...
- Sao em không gọi chị đi ăn trưa mà tới đây ngồi một mình?
Hoàng Ngân ngồi xuống cạnh cô, chị nhăn nhăn mặt buông vài câu than thở trời hôm nay sao mà nóng quá. Sự xuất hiện của cô làm Tâm Lan khá bất ngờ.
- Em không đói. Chị ăn gì chưa ạ?
- Ăn rồi! Ăn rồi! Mà em đang có tâm sự đấy à?
- Dạ? - Tâm Lan ngơ ngác nhìn rồi cười mỉm. - Không có gì chị ạ. Em đang nghĩ về một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ thôi.
- Ôi cha ơi. Em nghĩ chi mà nhiều dữ vậy. Giờ nào thì việc nấy chứ?
- Em chưa giúp được gì cho người phụ nữ đã gọi điện tới văn phòng vào gần trưa nay. Em cảm thấy rất áy náy.
- Thế em tư vấn giúp chị luôn đây này. Khỏi phải nghĩ chi đâu cho xa xôi dữ vậy trời.
Gần đây, Tâm Lan cảm thấy rất mệt mỏi với cuộc sống hiện tại (Ảnh minh họa)
Tâm Lan nhoẻn miệng cười và gật đầu ngay sau đó. Cô đang rất cố gắng lấy lại tinh thần làm việc sau những ngày hoang mang và mệt mỏi. Hoàng Ngân gãi gãi đầu và nháy mắt.
- Nếu em nhìn thấy chàng trai của mình đang rước một cô ả khác lượn lờ ngoài phố và ngắm cảnh chiều buông, em sẽ làm gì?
- Em sẽ im lặng và tăng ga để vượt lên phía trước hai người.
- Chị đố em làm được đấy.
- Sao lại không nhỉ?
- Chị không tin là em không biết ghen. Nếu gặp phải chị, chị sẽ bắt quả tang và cũng là để cho cô gái kia một bài học.
- Nhưng chị có nghĩ thái độ dửng dưng của mình đi trước mặt thì chàng trai quý hóa kia sẽ phục mình không?
- Chị đã từng làm thế...- Giọng Hoàng Ngân chợt buồn hẳn, cô nói tiếp - Nhưng dường như anh ta vẫn không từ bỏ được thói trăng hoa của mình.
- Chị biết đấy. Chúng ta vẫn chưa là gì của họ cả. Một danh phận ư? Là người yêu, người tình hay là người vợ sắp cưới.
- Chị ngộ nhận hay nhầm lẫn hả em?
Hoàng Ngân nói lí nhí nơi cổ họng. Tâm Lan thoáng giật mình. Còn cả bản thân của cô nữa? Cô cũng đã nhầm lẫn hay ngộ nhận?
- Đàn ông thật phiền toái.
Tâm Lan mạnh mẽ dứt lời như muốn chấm dứt câu chuyện của Hoàng Ngân, và cũng chính là câu chuyện của mình. Hai người phụ nữ đều lặng im và giữ những dòng suy nghĩ cho riêng bản thân. Tâm Lan vẫn tranh thủ thời gian nghĩ về đứa bé trong bụng và lẩm nhẩm tính tới ngày sinh dự kiến hay sắp xếp công việc để chuẩn bị cho kỳ khám thai đầu tiên. Hoàng Ngân đăm chiêu nghĩ về người đàn ông mới quen được ít ngày nhưng đã phát hiện ra anh ta đang bắt cá hai tay.
Bất ngờ, Hoàng Ngân chạy lên phía trước một bước và nhìn thẳng vào khuôn mặt đang lấm tấm mồ hôi của Tâm Lan.
- Chị sẽ lấy chồng.
- Dạ?
- Chị bảo chị sẽ lấy chồng.
- Em mừng vì thông báo này của chị, nhưng chị đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Không cần nghĩ. Nghĩ nữa chứ nghĩ lại thì cũng có giải quyết được chuyện gì đâu. Già néo đứt dây, em à.
Hoàng Ngân đủng đỉnh đi tiếp. Bản thân Tâm Lan chẳng biết nên đưa ra lời khuyên vào lúc này và như thế nào là hợp lý. Cô nghĩ Hoàng Ngân nói đùa, hoặc là tình yêu với chàng trai lần này đang làm cho chị ấy mê mẩn, chứ chuyện hôn nhân thì chẳng thể quyết định sau vài ngày quen nhau được.
Dáng người mảnh khảnh của hai người phụ nữ trải dài trên lối đi. Một đám nhân viên nữ khác cùng phòng cũng đang tiến về tòa nhà sau giờ nghỉ trưa và tám chuyện ngoài quán ăn lề đường. Những nụ cười nhếch môi, những ngón tay chỉ trỏ từ phía họ khiến Tâm Lan linh cảm tới nhiều điều không hay. Cô kéo tay Hoàng Ngân đi vội về phía thang máy và nhanh tay đẩy cửa phòng làm việc.
Trong phòng đã có một vài nhân viên khác đang ngồi ngay ngắn vào bàn làm việc của mình. Hoàng Ngân mở giọng trách móc:
- Làm gì có chuyện xấu cơ chứ! Em cứ lo xa. Em sắp xếp lại thư của độc giả, chiều mai tới lịch thu âm rồi đó.
- Em nhớ rồi.
Tâm Lan thở gấp rồi đi pha một ly café đen. Những buổi chiều gần đây, hôm nào cô cũng buồn ngủ ríu cả mắt lại. Phần lưng dưới có cảm giác nhức mỏi, hay những đêm về, cô cũng khó lòng có được một giấc ngủ trọn vẹn từ đêm tới sáng. Sau khi dỗ dành để bé Nguyên Thảo chìm sâu vào giấc ngủ, cô có cảm giác như mình cũng kiệt sức. Thậm chí, cô còn không đọc hết nổi một trang sách dang dở từ tối hôm trước, huống hồ là những chồng thư độc giả gửi đến với số lượng ngày một tăng đến chóng mặt.
Tâm Lan để ly café đen sang bên cạnh chồng thư chưa được bóc tem và nhấn nút khởi động máy tính. Trong thời gian chờ đợi, cô tranh thủ mở khóa ngăn kéo, sắp xếp một số công việc cần phải giải quyết vào chiều nay và giao tài liệu cho nhân viên mới tham khảo. Dường như cô còn mang theo cả hy vọng, người phụ nữ bất hạnh sẽ điện thoại lại cho cô vào buổi chiều ngày hôm nay nữa.
Hoàng Ngân tiến đến bàn làm việc của cô, nét mặt giận dữ:
- Chị đã bị ai đó chơi xấu rồi.
Tâm Lan ngẩng mặt và đưa ngón tay giữa lên phía trước ra hiệu hãy giữ im lặng. Cô đưa cái nhìn lặng lẽ sang bàn làm việc bên cạnh. Hoa giật mình trước ánh mắt khó hiểu của Tâm Lan rồi vội vàng quay đi. Bất thình lình, cây bút trong tay Hoa cũng rơi vội xuống đất. Trên khuôn mặt Tâm Lan, bờ môi khô điểm một nụ cười hiền.
- Mình ra ban công nói chuyện một chút nhé chị.
Tài liệu trên bàn của Hoàng Ngân bị bới tung. Ly café sữa nguội ngắt mà cô không hề uống từ bao giờ đã đổ lan ra trên mặt bàn. Cả những ngăn kéo đựng tài liệu nữa, chúng mở bung ra như thể đã có người tự ý vào lục lọi.
Qua lời kể của Hoàng Ngân, Hoa là cháu gái của một người có chức quyền ở công ty. Năng lực làm việc của cô ta rất yếu kém, cách giao tiếp đối với những đồng nghiệp có thâm niên lâu năm trong nghề còn thua cả những đứa con nít được dạy dỗ đàng hoàng. Nói thẳng ra thì cô ta quả là xấc xược. Tâm Lan buột miệng:
- Từ trước tới nay, em ngồi cạnh một tổ ong vàng mà không hề biết.
- Bị ong đốt có thể sẽ sốc hoặc tử vong chỉ trong vòng mười phút thôi đấy.
Hoàng Ngân nhanh nhảu bổ sung thêm một ý vào câu trả lời khiến Tâm Lan sốc thật. Đúng lúc đó, tiếng điện thoại bàn đổ chuông, Tâm Lan mải miết chạy vội về phòng. "Là chị ấy, là người phụ nữ ấy", Tâm Lan lẩm nhẩm nhưng không kịp nữa, tiếng chuông điện thoại đã im bặt.
Tâm Lan kéo chiếc ghế xoay và ngồi phịch xuống. Gần đây, cô cảm thấy mình bị thiếu oxi trầm trọng. Việc leo bộ vài bước cầu thang đột nhiên cũng trở nên thật nặng nề đối với cô.
(Còn tiếp)
Liệu cú sốc và những mệt mỏi trong cuộc sống có khiến Tâm Lan nản lòng trước cuộc sống hay không? Hay cô sẽ lấy niềm vui bên những đứa con làm động lực để sống tốt hơn, dù không có Hoàng Minh bên cạnh? Mời các bạn hãy đón đọc Phần 10 "Ai dắt em đi qua nỗi đau" vào lúc 8h00 ngày 11/6/2012 nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh ấy sợ nhìn 'vùng kín' Em năm nay 30 tuổi, đã ly dị chồng một năm và có một bé gái 8 tuổi. Em đầy đặn và xinh, theo nhận xét của mọi người. Anh là mội người đàn ông đã và đang có gia đình, có một con trai 25 tuổi và sống ly thân với vợ hơn 3 năm. Em không muốn nói nhiều về gia...