Đại chiến chị dâu em chồng chỉ vì một quả dưa hấu
Câu qua câu lại, cuộc đối thoại không thể dừng, và cuối cùng nó biến thành trận đại chiến thật sự. Bao nhiêu uất ức bị dồn nén bấy lâu, Phương mang ra xả hết, chẳng giữ lại gì. Chị dâu Phương cũng không phải dạng vừa, đối lại Phương từng chữ một.
Mang tiếng lấy chồng gần nhà mẹ nhưng có khỉ phải hai, ba tháng, Phương mới dám đưa con về thăm bà ngoại một lần. Không phải Phương không thương mẹ, cháu không quý bà mà bởi chị dâu Phương – kẻ nổi tiếng về sự chua ngoa, đanh đá. keo kiệt mà khắp khu phố nhỏ này ai cũng nức tiếng.
Phương nhớ ngày anh trai Phương đưa chị dâu về ra mắt, mẹ Phương và Phương đã thoáng không hài lòng. Sự khôn lanh, lọc lõi hơn tuổi của chị dâu khiến cả nhà Phương phải dè chừng, không biết lời nào chị dâu nói thật, lời nào là giả dối. Nhưng Phương chị là em gái, sớm muộn gì cũng đi lấy chồng, đến mẹ Phương còn không lên tiếng thì sao Phương có quyền bàn luận về chị dâu. Mẹ Phương lại vốn hiền lành, chưa từng cãi vã với ai bao giờ, Phương chỉ sợ không sớm thì muộn, rồi cũng có ngày mẹ phải khổ với người chị dâu ấy. Và Phương đã không nhầm.
Chị dâu mới về được hơn hai tháng đã liên tục hối thúc Phương đi lấy chồng. Miệng thì nói rằng lo lắng cho tương lai của Phương nhưng Phương thừa hiểu, vì chị dâu sợ tốn kém. Ngay đến cả với mẹ chồng mà chị dâu còn so đo, tính toán từng đồng. Vậy nên chị dâu về được nửa năm, chẳng cần phải đuổi, Phương cũng kết hôn để đỡ phải sống chung một nhà với bà chị dâu khó tính, xét nét, vụ lợi.
Lấy chồng gần nhà nên Phương thường xuyên về thăm nhà. Lần nào về cũng quà cáp cho mẹ. Vậy mà hễ thấy mẹ chồng đưa gì cho con gái là chị dâu Phương lại mỉa mai, châm chọc rằng Phương không biết điều, đã không mang được gì về cho mẹ thì thôi lại còn về vác của mẹ đi. Phương ấm ức lắm, nhiều lần định lên tiếng cãi lại nhưng lần nào mẹ Phương cũng can ngăn, hơn nữa chồng Phương lại ở đấy nên Phương cũng đành nín nhịn cho êm ấm cửa nhà.
Tới nước này thì Phương có muốn cũng chẳng nhịn được nữa. (Ảnh minh họa)
Nhưng càng nín nhịn thì chị dâu lại càng được đà lấn tới. Phương sinh con, con đầy tháng mới cho về ngoại chơi được một ngày thì chị dâu đã đi rêu rao khắp phố rằng đi về vất vả còn phải hầu hạ, phục vụ em chồng. Người ta nói đến tai Phương, ấm ức, Phương đưa ngay con về nhà nội. Và cũng từ đó, Phương ít về nhà ngoại hẳn. Mỗi lần gọi điện cho mẹ, nghe giọng mẹ nghẹn ngào, Phương lại thấy xót xa. Phương đã không ít lần nói chuyện với anh trai mình nhưng lần nào cũng chỉ được đôi ba câu vì hai anh em không hợp tính. Phương chỉ sợ, nói nhiều quá, đến tình anh em cũng chẳng thể giữ nổi.
Video đang HOT
Hôm vừa rồi, giỗ bố Phương nên Phương đưa cả nhà về bên ngoại. Biết tính chị dâu nên Phương vừa tới đã đưa con cho chồng để bắt tay vào cơm nước dọn dẹp. Vậy mà vẫn bị chị dâu nói cạnh khóe rằng Phương đến chỉ ăn không. Ngày giỗ bố, không lẽ lại cãi nhau. Phương đành nhịn. Cuối cùng thì công việc cũng xong xuôi. Hai vợ chồng Phương xin phép về bên nội thì mẹ Phương chạy theo, đưa cho Phương trái dưa hấu nói là cho bà gửi biếu thông gia. Đúng lúc ấy thì chị dâu trong bếp bước ra, sỗ sàng:
- Đã ăn không còn đòi mang phần về, không biết xấu hổ gì hết.
Tới nước này thì Phương có muốn cũng chẳng nhịn được nữa:
- Của mẹ cho tôi, chị chỉ là phận dâu con, quyền gì mà hạnh họe.
Vậy là câu qua câu lại, cuộc đối thoại không thể dừng, và cuối cùng nó biến thành trận đại chiến thật sự. Bao nhiêu uất ức bị dồn nén bấy lâu, Phương mang ra xả hết, chẳng giữ lại gì. Chị dâu Phương cũng không phải dạng vừa, đối lại Phương từng chữ một. Cả nhà không một ai có đủ khả năng ngăn chặn cuộc chiến này.
Còn phải sống với nhau cả đời, rồi chạm mặt nhau nhiều lần nữa mà lần nào cũng như thế này thì chắc Phương chẳng bao giờ dám về nhà mẹ đẻ nữa. Càng thương mẹ phải sống chung với người con dâu tinh quái, ghê gớm thì Phương lại càng giận anh trai mình không biết dạy vợ để đến nước vợ ngồi cả lên đầu mẹ chồng mà vẫn không ý khiến gì. Xót xa, khó xử mà Phương không biết làm cách nào để giải quyết tất cả.
Theo Một Thế Giới
Ngược đời nhà trai bắt nhà tôi phải sang xin phép cho qua lại
Hôm đó không khác gì là ngày tận thế của mình. Chính mình cũng giận bố mẹ anh, nhà trai thật quá quắt.
Mình "chẳng may" yêu được một người đàn ông thuộc gia đình danh giá giàu có nên bây giờ mới dính vào rắc rối ngược đời có một không hai này. Mình nói là "chẳng may" thì thật sự trong cái may còn có nhiều cái rủi.
Bố mẹ của người yêu mình rất khó, giống như những người hiếm hoi còn sót lại của chế độ phong kiến, cực kỳ trọng nam khinh nữ và coi thường nhà gái. Ngày đầu tiên về nhà người yêu chơi, mình gần như đứng chôn chân tại chỗ vì gia đình anh quá bề thế, không hiện đại mà cổ kính, từ ngoài vào trong đều được dựng bằng gỗ quý. Mình buột miệng "n hà anh thế này chắc nhà em lép vế mất". Mẹ anh từ đâu đi ra nói luôn "chắc gì mà chắc, chắc chắn ấy".
Cách nói chuyện của bố mẹ anh vừa xa xôi vừa lạnh lùng khiến mình không dám nhìn vào mắt khi nói chuyện. Họ không đanh đá chua chát nhưng quá lễ giáo cứng nhắc khiến mình từ đầu đến cuối buổi cứ khúm núm không dám cất mặt lên.
Mình nói thật, sau giây phút đau tim từ nhà người yêu về mình vừa băn khoăn vừa phấn khích. Mình chỉ là con nhà bình dân, bố mẹ ăn lương nhà nước, có công việc nhưng không có địa vị xã hội cao sang cũng như không có nhiều tiền. Nếu có nhà chồng uy quyền bề thế như vậy thì còn gì bằng, mình đúng là chuột sa chĩnh gạo còn gì.
Ảnh minh họa
Mà đặc biệt là người yêu mình, có lẽ vì bố mẹ nghiêm khắc nên anh vừa ngoan lại vừa trí thức một cách hiếm có khó tìm. Nhưng mà cũng lo, lo sợ cái bề thế đó rồi sẽ đè bẹp mình và gia đình mình. Song thế nào đi nữa, mình quá háo hức để kết hôn với anh, bi kịch hay đau khổ đều do cách ăn ở và số phận, thế nên cứ tận hưởng đi đã.
Nhưng có lẽ mình đã mơ quá vội vàng, khi mình bàn với người yêu bảo bố mẹ anh sang nhà mình để xin phép được nghiêm túc qua lại thì sau vài ngày, anh báo cho mình một tin buồn. Mặc dù anh không dám nói thẳng nhưng mình biết, bố mẹ anh không muốn sang nhà mình, ngược lại bố mẹ mình phải sang đó mà cầu cạnh.
Mình sốc ngắc ngứ nhưng rồi cũng hiểu ra nguyên nhân, nhà anh giàu, mà ở đời cứ giàu thì có quyền. Ngay từ thủ tục đầu tiên đã không suôn sẻ khiến mình rất buồn. Người yêu mình cũng vậy, anh nói anh hiểu bố mẹ mình, vì họ tự trọng cao lại quá tự tin vào địa vị và gia thế của mình.
Anh nói lúc nhỏ có một lần anh nghịch ngợm trong lớp và bị giáo viên mời bố mẹ lên trường gặp để răn đe nhắc nhở. Nhưng bố mẹ anh nhất quyết không lên và báo lại là không có thời gian, cho cô giáo toàn quyền xử phạt anh. Họ cương quyết đến nỗi chính giáo viên đó mới phải về tận nhà để "hầu" chuyện.
Trời không chịu đất thì đất không chịu trời, mình đành phải hạ mình về xin phép bố mẹ sang thăm nhà anh. Thật là ngược đời và hạ giá phải không? Có lẽ mọi người nghĩ mình hoa mắt vì nhà anh giàu nhưng sâu thẳm mình biết, mình thật sự yêu anh ấy. Bố mẹ mình rất tức giận khi mình trình bày sự việc, và tất nhiên, họ phản đối. Họ giận lây cả người yêu mình vì để cho nhà gái mất mặt.
Tình yêu không đến nỗi bị cấm cản nhưng mình cảm thấy rất buồn nên lăn ra đổ bệnh một tuần liền. Mẹ mình lúc đầu giả vờ bỏ mặc nhưng vì thương con nên cũng cố thuyết phục, dỗ ngọt bố mình sang nhà anh ngọt nhạt vài câu cho xong chuyện.
Bố mình là cựu chiến binh, ông luôn tự hào về những đóng góp của mình cho đất nước và bản lĩnh người lính nên ông cũng rất tự trọng. Nên khi ông gượng gạo đồng ý, mình thương bố chảy nước mắt, vì mình mà ông phải gạt bỏ lòng tự trọng đó của mình.
Mọi chuyện đâu vào đấy thế mà cũng chưa yên. Hôm nhà mỉnh chỉnh tề quần áo, bố áo vest, mẹ áo dài cùng một lẵng hoa quả thật to đang ngồi trên taxi trên đường sang nhà trai thì người yêu mình hớt hải gọi điện bảo bố mẹ anh bận đột xuất và hẹn nhà mình dịp khác. Quả thật hôm đó nghe điện xong mà mình run như thằn lằn đứt đuôi vì không biết ăn nói thế nào với bố mẹ mình. Mình chỉ nhớ là mình vừa rơi nước mắt vừa lắp bắp bảo là nhà đằng ấy bận.
Không nói cũng biết bố mình tức giận thế nào, ông đạp luôn lẵng hoa quả mỗi thứ văng một nơi. Mẹ mình cũng tức rồi cả hai đồng thanh "không thăm hỏi gì nữa".
Hôm đó không khác gì là ngày tận thế của mình. Chính mình cũng giận bố mẹ anh, họ thật quá quắt. Từ nay về sau mình chẳng còn đường mà thuyết phục bố mẹ nhún nhường nữa.
Tình yêu của mình cũng vì thế mà trở nên mù mịt. Người yêu mình cũng đau khổ vì trót làm mất lòng bố mẹ mình, nhưng anh cũng không thể nào lay chuyển hai đấng sinh thành sắt đá nhà anh. Không ai cấm đoán chúng mình yêu nhau, chỉ có bố mẹ hai bên tự làm khó nhau rồi khổ lây cho chúng mình. Thật sự càng nghĩ càng rối, mình muốn lấy chồng lắm rồi mà tình hình thế này phải làm saođây?
Theo Mask online
Biếu mẹ tiền cũng phải xin phép vợ Tôi và vợ cãi nhau rất nhiều về vấn đề này, nhưng chưa đi đến kết thúc. Vợ cho phép tôi mới được biếu mẹ mình tiền. Tôi và vợ cãi nhau rất nhiều về vấn đề này, nhưng chưa đi đến kết thúc. Vợ cho phép tôi mới được biếu mẹ mình tiền. (Ảnh minh họa) Tôi 36 tuổi, vợ kém tôi...