Đã yêu là phải biết sàng lọc, yêu lầm người là tại mình cả thôi
Chọn đúng người, đúng đối tượng chứ đừng trục lợi. Là con gái, hãy để người đàn ông mình tự nhận thức rằng ” Có em, là món quà vô giá nhất, mà anh có được”. Đừng để họ suy nghĩ rằng ” Có em thật dễ dàng, vì biết bao người đàn
Trái tim là của mình, sao cứ thích chạy theo người khác. Nói không nghe, dạ thưa cũng chẳng trả lời.
Đàn bà là những người luôn chịu thiệt thòi nhiều nhất, ngẫm đi ngẫm lại đau khổ nhất cũng là phận đàn bà. Đàn bà – là những người chẳng bao giờ có được trong mình những quyết định vững chải như người đàn ông, sự rụt rè quá hóa thành yếu đuối. Phải kể đến nơi ngực trái của họ, nơi đó luôn có 1 trái tim mãnh liệt yêu thương.
Đàn bà mạnh mẽ thì được bao nhiêu người, nhưng đó cũng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài thôi, bên trong là sự yếu ớt len lỏi. Đàn bà yếu đuối thì phải nói đến hàng tá, chứ đong đếm chẳng biết bao nhiêu người. Chỉ những vấp ngã tưởng chừng như là đơn giản, nhưng rồi cũng chẳng thể đứng dậy nổi, sự yếu đuối thể hiện rõ nơi họ. Chính vì những lý do đó, họ luôn cần 1 người đàn ông mạnh mẽ, 1 người có thể ôm họ từ phía sau khi họ vục ngã, 1 người đàn ông trưởng thành, chínchắn cùng họ vượt qua những giông tố nơi cuộc sống mệt nhoài.
“Anh thương em, anh yêu em nhiều lắm”. Đàn ông họ nói rồi họ lại quên, hết thời gian yêu đương họ dửng dưng bỏ hết tất cả, bỏ cả người đàn bà đáng thương cùng với những đau thương chưa bao giờ nguôi ngoai trong lòng. Nghĩa vụ yêu đương cũng đã xong, người phụ nữ nửa vời chứ không phải cầđời của họ cũng nhanh chóng bị chìm vào quên lãng. Trong tâm thức của những người đàn ông, tình yêu cứ như 1 ván cờ, cũng sẽ có kẻ thắng kẻ thua, xong mạnh ai nấy về.
“Anh hứa, anh thề, anh quên nhưng tôi không quên” Câu cửa miệng của người đàn bà luôn là như vậy, đàn bà ai cũng như nhau, dù cách yêu của họ không bao giờ giống nhau, nhưng có điều đến phút cuối, chẳng thể giấu đi giọt nước mắt không ngừng tuôn chảy.
Chuyện đời, nếu như cố gắng ngồi lắng nghe, tâm sự với đàn bà thất bại sau yêu đương thì dành ngày cũng chưa hiểu hết họ. Nhiều người xung quanh hay chế nhạo những người đàn bà lụy tình, yêu đương thôi mà xong rồi kiếm người khác, hơi sức đâu mà vất vả mang theo bên mình rồi cứ như con thiêu thân lao vào trò chơi thế gian thế? Nghe mà nực cười, yêu đương như mấy người chắc chắn rồi cũng chẳng có tình yêu nào đẹp cho thời tuổi trẻ đâu, yêu đương mà cứ như mua uống tách trà, trà dở tôi thưởng thức trà khác, thích pha trò cho người khác đàm tiếu. Nhiều người đàn bà vui tính lắm, trêu nhau là mấy tháng rồi, quen người mới cho vui sự đời, hơi sức đâu mà vấn vương, quả thật họ rất tầm thường dưới ánh nhìn của tôi.
Những người đàn bà đem hết lòng dạ yêu thương đàn ông, tôi nghĩ ít lâu sau các người đó sẽ đươc thượng đế trả cho món nợ, là sẽ có người đàn ông yêu cô gái đó tha thiết như các cô đã đem hết lòng dạ mình cho họ kiểu như thế. Còn đàn bà trăng sao, rồi cũng chẳng được tình yêu nào trọn vẹn,,ai rồi cũng ruồng bỏ mấy cô đi như cách các cô xem nhẹ tình yêu đối với những người đàn ông đã từng lướt qua đời mình.
Lụy tình quá cũng không được nhưng vô tình quá cũng không xong. Nhưng ở đời, tình cảm của 1 nam và 1 nữ là sự gán ghép hoặc cũng là sự sắp đặt của 1 cuộc dạo chơi. Chúng ta nâng niu cũng được mà ghét bỏ cũng chẳng sao. Chỉ nhớ rằng, giây phút nào đó trong cuộc đời, khi ta biết rung động cho đối phương, nghĩa là ta biết cảm nhận biết tương tư và chẳng ai khác, là do trái tim mình đã tự quyết định chọn người đó. Giống như trên nhiều hãng thời trang nổi tiếng, dù biết bao nhiêu thứ đồ đẹp, nhưng cuối cùng ta chỉ chọn món đồ duy nhất ta thích mà thôi. Phút giây ta biết mình thương 1 người là giây phút đẹp đẽ nhất.
Video đang HOT
Đã yêu thì nên biết sàng lọc. Chọn đúng người, đúng đối tượng chứ đừng trục lợi. Là con gái, hãy để người đàn ông mình tự nhận thức rằng ” Có em, là món quà vô giá nhất, mà anh có được”. Đừng để họ suy nghĩ rằng ” Có em thật dễ dàng, vì biết bao người đàn ông kia, đã từng có được em”.
Theo Phunuvagiadinh
Mẹ chồng đi bước nữa...
Nghe tiếng mẹ chồng khóc trong phòng, Hà thấy xót xa lắm. Cùng là phận đàn bà, Hà hiểu, ở cái tuổi xế chiều, bà Lan cũng khao khát có một người sẻ chia vui buồn.
Càng sống cùng bà Lan, Hà biết, bà là một người nhân hậu, chỉ có điều, trái tim người mẹ ấy có những tổn thương. Bao năm qua, một mình bà Lan nuôi con khôn lớn, giờ đây phải san sẻ phần nào
Hà về làm dâu với một vài lời cảnh báo về mẹ chồng cô. Họ nói bà Lan ở vậy bao nhiêu năm trời để nuôi chồng Hà khôn lớn nên có phần khắt khe và khó tính với con dâu. Mới nghe qua, Hà thấy hơi sợ nhưng rồi càng sống, Hà càng hiểu ra, thực tình với bà Lan, con trai là niềm tin duy nhất của cuộc đời nên bà sẽ yêu con và mong đợi ở con dâu nhiều hơn.
Vợ chồng Hà đi làm tối ngày, hôm nào cũng về muộn. Mỗi lần về tới nhà, nhìn cảnh mẹ thấp thỏm chờ cơm Hà lại thấy thương. Hà có nói mẹ ăn cơm trước cũng chẳng được vì người già, ăn được bao nhiêu, niềm vui chính là thấy con, thấy cháu quây quần.
Bố chồng Hà mất sớm, bà Lan ở vậy nuôi con trai khôn lớn. Bà chẳng có mối quan tâm nào khác ngoài con trai. Kể từ khi Hà về sống cùng, có đôi lúc Hà thấy bà buồn thẫn thờ. Nhất là những khi con trai trêu chọc, cưng nựng vợ trong nhà.
Thời gian đầu không hiểu, Hà nghĩ mẹ khó tính, suy tị với mình. Nhưng càng sống cùng bà Lan, Hà biết, bà là một người nhân hậu, chỉ có điều, trái tim người mẹ ấy có những tổn thương. Bao năm qua, một mình bà Lan nuôi con khôn lớn, giờ đây phải san sẻ phần nào tình cảm, bà chắc chắn sẽ hụt hẫng.
Hà thấy mẹ hay buồn hờn. Có lẽ ở tuổi này bà thấy cô đơn, đặt biệt là khi trong nhà hai con hạnh phúc. Gần đây, cứ chiều chiều, thay vì nấu cơm và ngồi đợi hai vợ chồng Hà về, bà thường cùng hội người cao tuổi đi tập thể dục dưới khuôn viên của tòa nhà.
Khoảng vài tháng trở lại đây, bà hay hoạt bát, vui vẻ hẳn. Thi thoảng có hôm còn thấy bà cắm hoa. Mấy lần đi chợ về, Hà nghe thấy các cô trong khu chung cư xì xầm chuyện mẹ chồng cô với ông Đức tầng dưới. Cô nghe thì để bụng vậy thôi, cô cũng không dám chắc, chẳng dám kể với chồng mà cũng không dám hỏi mẹ. Điều ấy thực sự tế nhị mà phận làm dâu như Hà không muốn vượt quá giới hạn của mình.
Thế rồi hôm ấy, sau giờ tan tầm trở về nhà, Hà giật thót mình khi đứng ngoài cửa và nghe thấy những lời quát tháo ầm ĩ. Giọng nói của Hưng, chồng cô:
- "Không, nhất quyết là không. Mẹ nghĩ thế nào mà lại định đi bước nữa ở cái tuổi này. Bao nhiêu năm qua, mẹ ở một mình, thờ bố, nuôi con, sao giờ lại đòi lấy chồng. Mẹ có nghĩ đến con, đến thể diện của con không?"
Hà thấy run run khi nghe những lời nói đó. Cô có thể hình dung ra gương mặt đầy đau khổ và một trái tim vụn vỡ của bà Lan. Cô vội vã đẩy cửa vào can ngăn chồng:
- "Sao anh lại nói với mẹ như thế. Anh sai rồi, mau xin lỗi mẹ đi. Dù có thế nào anh cũng không được nói những lời như vậy".
Lúc này Hà mới thấy, ông Đức cũng đang ngồi ở đó. Cô đoán, có lẽ ông sang để nói chuyện với chồng mình về mối quan hệ của bác. Gương mặt ông Đức và bà Lan buồn không thể nói nhưng trong cái vẻ buồn đấy còn xen lẫn một sự xấu hổ.
Ông Đức lặng lẽ đứng lên:
- "Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi đã hơi đường đột. Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm xáo trộn cuộc sống của gia đình cậu đâu. Chỉ tại, tôi thương bà ấy..."
Nói rồi ông Đức rồi khỏi nhà. Bà Lan lặng lẽ về phòng. Khi cánh cửa phòng bà đóng lại, Hà nghe thấy tiếng khóc tấm tức, tủi hờn của mẹ chồng.
Gần 1 tháng sau, không khí gia đình lúc nào cũng nặng nề. Bà Lan chỉ nấu cơm, dọn nhà và gần như không mở miệng. Hà biết, bà không giận vì chuyện không được sự ủng hộ của con với việc tái giá, mà bà buồn và cô đơn. Bà thất vọng vì cậu con trai đã nói những lời cay nghiệt ấy với mình. Dám chắc, bà cũng thấy mình có lỗi khi mong muốn tìm được một hạnh phúc khác cho riêng mình. Bà khổ tâm vì giữa hai mẹ con có thêm khoảng cách.
Còn chồng Hà, anh về tới nhà là bực bội, khó chịu. Hà biết, anh không chấp nhận được chuyện mẹ bao năm ở với mình giờ lại chuyển ra ở với một người đàn ông khác ở cái tuổi xế chiều. Hơn nữa, cái mà anh sợ là điều tiếng.
Nhưng mỗi khi đêm xuống, Hà đều nghe thấy tiếng khóc thầm của bà Lan ở phòng bên cạnh. Cô thấy thương bà, vì người phụ nữ dù ở tuổi nào cũng khao khát được yêu thương. Càng về già, người ta càng cần có ai đó để bầu bạn, tâm sự, sẻ chia.
Hà thấy mình không thể yên lặng được nữa. Cô cần phải làm một điều gì đó cho gia đình này:
- "Anh à, anh đã sai rồi đấy. Mẹ cũng mới chỉ ngoài 50 thôi. Bao năm qua mẹ vất vả nuôi anh khôn lớn, giờ anh có hạnh phúc riêng, tại sao anh lại không cho mẹ cơ hội được tìm một người bầu bạn lúc về già?"
- "Mẹ đã quá già để cần hạnh phúc đó. Giờ mẹ chỉ cần sống vui, sống khỏe với vợ chồng mình, với con cháu là được"
- "Anh không nên ích kỉ như thế. Mẹ cũng có những nỗi niềm, những tâm sự, mẹ cũng cần có người chăm sóc. Con chăm cha không bằng bà chăm ông. Anh có thể chia sẻ hết với mẹ không? Hay anh bận với hạnh phúc của mình, anh bận con cái, công việc... Bác Đức là người tốt, lại cũng cô đơn, con cái đi xây dựng gia đình riêng cả rồi. Bác ở ngay tầng dưới. Mẹ và bác bầu bạn thật sự là quá tốt. Chúng ta sẽ có một gia đình lớn, mẹ có niềm hạnh phúc lớn, hạnh phúc nhỏ. Chẳng phải tuyệt hơn sao. Anh đi làm đâu có biết những hôm mẹ buồn bã ở nhà chờ cơm..."
Chồng Hà im lặng không nói thêm điều gì nữa. Cô biết, anh rất khó để chấp nhận chuyện này nhưng dường như anh đang cố thay đổi dần suy nghĩ.
Nước mắt bà tuôn rơi. Lần này, bà khóc vì hạnh phúc. Hà cũng bật khóc khi thấy mẹ chồng cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc muộn màng lúc cuối đời. (Ảnh minh họa)
2 tháng tiếp theo mọi chuyện vẫn diễn ra buồn buồn như vậy. Bà Lan cũng không còn đi tập thể dục nữa mà chỉ tối ngày ở nhà. Bà sợ phải đối diện với ông Đức, sợ phải nghe những lời hỏi thăm của mọi người về chuyện ông bà. Nhìn bà Lan ngày một rầu rĩ, Hà thấy thương vô cùng.
Hôm ấy, ngày thứ 7 cuối tuần, Hà tự tay chuẩn bị mấy món ngon cho gia đình. Chồng cô dặn phải nấu thật nhiều món ngon. Có lẽ hôm nay anh mời bạn bè đến. Thấy vậy, bà Lan cũng tất bật chuẩn bị cùng cô.
Bữa cơm gần bắt đầu vẫn không thấy chồng Hà đâu. Phải tới 10 phút sau anh mới mở cửa bước vào nhà:
- "Mẹ, nhà mình có khách"
Theo sau chồng Hà là ông Đức. Ông cầm một túi hoa cải và cả bó hoa tươi thắm nữa. Gương mặt ông rạng rỡ, khác hẳn dáng vẻ buồn thảm hôm nào. Chính Hà cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của ông Đức.
- "Con xin lỗi mẹ. Con đã quá ích kỉ. Con thật lòng mong mẹ và bác hạnh phúc".
Bà Lan đứng sững sờ giữa nhà. Nước mắt bà tuôn rơi. Lần này, bà khóc vì hạnh phúc. Hà cũng bật khóc khi thấy mẹ chồng cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc muộn màng lúc cuối đời.
Theo Eva
Đàn ông để quan hệ, không nên lấy! Tôi hài lòng khi có một người đàn ông để lên giường, không cần người đó phải thành chồng. Mọi người sẽ nghĩ, họa tôi có là người điên hoặc là loại hư thân, mất nết thì mới phát ngôn như vậy. Nhưng nếu ai từng biết tôi, chắc chắn người ta sẽ không bao giờ buông lời đánh giá về nhân phẩm...