Đã ngồi lên xe hoa tiền tỷ nhưng tôi vẫn quyết tâm bước xuống hủy hôn khi thấy chồng…
Lúc tôi vào trong xe rồi, bố vẫn cố bước vào theo để đưa cho cái khăn mùi xoa cho con lau nước mắt. Nào ngờ, bố tôi vừa bước một chân lên xe, con rể liền kéo ông giật lại.
Có lần tôi đã muốn chia tay vì không thể chịu được cái tính khí đó của anh nhưng rồi anh lại rối rít xin lỗi, (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng trải qua gần 2 năm yêu nhau mới đi tới hôn nhân. Anh là người đàn ông có tài và có chí và yêu tôi hết lòng, tuy nhiên nhiên anh lại nóng tính, gia trưởng thích áp đặt người khác. Thậm chí có lần tôi đã muốn chia tay vì không thể chịu được cái tính khí đó của anh nhưng rồi anh lại rối rít xin lỗi, anh nói tôi thông cảm vì ở công ty anh dạo đó nhiều việc đau đầu nên tính khí mới thất thường như thế. Anh hứa sẽ sửa chữa mong tôi đừng bỏ anh.
Thời gian sau thấy anh đúng là có thay đổi theo chiều hướng tích cực. Công việc của anh cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Sau khi giúp sếp kí được hợp đồng lớn anh được thăng chức và mua luôn được chiếc xe gần hai tỉ. Anh nói muốn làm đám cưới ngay với tôi vì anh đi xem thầy rồi, tôi và anh rất hợp. Thậm chí thầy còn bảo tôi có số vượng phu, sẽ giúp chồng thăng tiến về công danh và vợ chồng sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Nghĩ cũng tới tuổi lấy chồng, anh lại yêu thương chiều chuộng tôi hết lòng. Bố mẹ cũng động viên có người đàn ông hết lòng như thế thì đừng nên bỏ qua. Vậy là cuối năm đó anh đưa bố mẹ về nhà tôi xin phép làm đám cưới. Tuy nhiên gần tới ngày cưới thì hai đứa xảy ra bất đồng quan điểm. Anh muốn tổ chức đám cưới ở thành phố luôn, chứ không muốn đón dâu xa:
- Đi xa mệt lắm, em bảo bố mẹ và họ hàng lên là được, mình thuê xe cho các cụ.
- Thế sau đó có về quê báo hỉ không?
- Thôi cưới thế là được rồi, có bố mẹ và bạn bè công ty trên này là xong. Anh ngại đi lại, hôm về nhà em nói chuyện người lớn anh mất toi đôi gương rồi, đám cưới nhỡ mà bọn nó lấy gạch đập xe thì làm sao. Vừa mới mua được 5 tháng.
- Hóa ra là anh tiếc cái xe của anh, anh sợ hỏng xe đúng không. Thế thì khỏi cưới, nếu anh không tổ chức đón dâu như mọi người cưới thì thôi, kể cả nói chuyện người lớn rồi cũng thôi.
Thấy tôi khăng khăng như vậy. Cuối cùng anh cũng đành xuống nước và chiều theo ý tôi. Để đỡ phải đi lại tôi đồng ý gộp ăn hỏi và đón dâu vào một ngày. Anh cũng không khó chịu gì nữa nên nghĩ mọi chuyện suôn sẻ.
Hôm đón dâu, họ hàng làng xóm ai cũng vui vẻ tới chúc mừng vì tôi là đứa con gái đầu tiên trong làng lấy được chồng thành phố mà nhà chồng lại còn giàu có, chồng đưa hẳn xe hoa tiền tỷ về đón dâu. Bố mẹ tôi cũng không có điều kiện nhiều nhưng vẫn cố gắng mua cho con gái cái kiềng 1 cây vàng trao trong ngày cưới cho con đỡ tủi.
Nghĩ mà thương bố mẹ vô cùng, bố mẹ nuôi ăn học cũng chưa báo hiều được nhiều mà đã đi lấy chồng rồi. Dự định sau đám cưới, thu xếp công việc xong xuôi tỗi sẽ bảo chồng mời bố mẹ lên thành phố chơi. Chồng đón tôi từ nhà ra xe, đoạn đường đi bộ khoảng gần 20m, tôi đã thấy thái độ anh không vui rồi. Anh vừa đi vừa nhìn đường nhăn nhó rồi chê đường đất bẩn nọ kia.
Video đang HOT
“Bố không phải nói gì nữa. Em thật không ngờ anh lại là con người như vậy” (Ảnh minh họa)
Tôi thì lúc đó kiểu cô dâu về nhà chồng xa cứ khóc lóc chứ cũng không để ý. Bố tôi thấy con khóc thì thương cứ để ý rồi muốn đưa cho con cái khăn. Lúc tôi vào trong xe rồi, bố vẫn cố bước vào theo để đưa cho cái khăn mùi xoa cho con lau nước mắt. Nào ngờ, bố tôi vừa bước một chân lên xe, chồng tôi liền kéo ông giật lại. “Bố ngồi xe dưới kia mà, xe này dành cho cô dâu chú rể. Bố chẳng nhìn gì cả, chân toàn đất bẩn thế kia mà bước vào cái xe con vừa mới rửa hôm qua, bẩn hết cả xe rồi”.
Rồi anh ta cúi xuống lấy giẻ phủi phủi đất dưới sàn trước con mắt sững sờ của cả bố và tôi. Bố tôi ái ngại phân vua: “Bố chỉ định đưa cho con Lan cái khăn mùi xoa thôi, bố…”. Tôi biết bố tôi chuẩn bị nói lời xin lỗi con rể nhưng tôi đã không để ông nói lời đó.
“Bố không phải nói gì nữa. Em thật không ngờ anh lại là con người như vậy. Anh coi cái xe hơn cả bố vợ anh thì thôi anh mang nó về mà ôm mà giữ mà sống cùng, không cần phải cưới vợ nữa đâu”.
Tôi bước xuống xe, tuyên bố hủy hôn rồi kéo bố đi về trước sự ngỡ ngàng của cả hai họ. Anh níu tôi lại nhưng tôi đã quyết định rồi, thà chấm dứt lúc này còn hơn là về sống chung thì cũng khổ cả đời. Đang rước dâu mà anh đã chẳng coi bố vợ ra gì thì cưới về cưới rồi chắc chẳng bao giờ anh thèm bước chân về nhà vợ nữa. Tôi thà có tiếng với dân làng còn hơn lấy một người như thế.
Theo blogtamsu
Ngày tôi lên xe hoa, người yêu cũ tặng cả căn hộ chung cư tiền tỷ để làm... của hồi môn
Tôi sửng sốt khi Tú đưa cho tôi chìa khóa căn hộ đó rồi nói: "Của hồi môn anh tặng em đấy, em hãy nhận lấy đi em nhé". Nhìn người yêu cũ tôi vừa thấy cảm động vừa thấy xót xa.
Tôi và Tú từng yêu nhau 3 năm trước khi chia tay. Ngày tôi đến với anh khi đó anh làm ăn thất bại triền miên, nhiều lúc bị lỗ vốn trong túi không còn có lấy 1 nghìn. Người ta bảo tôi dại, đẹp gái xinh xắn, chân dài có học vấn vậy sao lại đi yêu 1 người như thế. Nhưng tôi mặc kệ, tôi vẫn cứ yêu anh, khi đó dù nghèo nhưng hai đứa rất trân trọng nhau. Có lúc gói mì tôm xẻ nửa, thậm chí tôi còn cho anh tiền đi xe bus về vì còn mỗi con xe anh cũng bán để bù lỗ cho công ty. Thời gian ấy cực khổ đủ đường nhưng tình yêu hai đứa vẫn nguyên vẹn.
Rồi công việc của anh khá lên, anh kiếm được tiền nên tâm lý cũng thoải mái hơn. Khi đó chúng tôi đều nghĩ mình sinh ra là để dành cho nhau, sau này khi mọi thứ tốt hơn chúng tôi sẽ làm đám cưới. Nhưng cuộc đời ai nói trước được chữ ngờ, khi cả hai đều có công việc ổn định, người yêu tôi còn tậu được cả ô tô thì hai đứa lại có chuyện.
(Ảnh minh họa)
Hôm đó tôi bắt gặp anh đang tay trong tay với 1 cô chân dài khác đang mua sắm ở trung tâm thương mại. Nhìn cảnh đó tôi suýt ngất xỉu, hai đứa cãi vã nhiều anh thừa nhận anh đã qua lại với cô ta được 2 tháng. Anh cũng thừa nhận đã ngủ với cô ta vài lần. Nghe đến đó tôi không nói gì chỉ biết quay lưng đi và nói anh đừng bao giờ tìm tôi nữa.
Tình yêu của tôi bị phản bội sau 3 năm gắn bó, lòng tự trọng không cho phép tôi níu kéo. Tôi chuyển chỗ ở và cắt đứt liên lạc hoàn toàn với anh. Hớn 1 tháng sau kể từ ngày chia tay, anh đến quỳ xin tôi tha thứ nhưng tôi không chấp nhân. Tôi không chịu được sự phản bội, người ta vẫn nói còn yêu ắt sẽ tha thứ, nhưng tôi thì không. Tha thứ và xem nhau như người bạn thì có thể, nhưng còn tha thứ để quay lại thì không bao giờ.
Phải 1 năm sau chúng tôi mới nói chuyện như 2 người bạn. Tôi không còn hận không còn đau khổ nhiều nữa, tôi gạt quá khứ qua 1 bên để sống tiếp. Tôi biết từ ngày đó anh đã chia tay cô gái kia, anh vẫn chờ tôi tha thứ và quay lại nhưng tôi vẫn lạnh nhạt và nói không. Rồi 2 năm trôi qua kể từ ngày chia tay, tôi quen người mới là chồng tôi bây giờ. Anh không hoa mĩ lãng mạn nhưng lại yêu và quan tâm chân thành từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
Tú chúc mừng tôi dù khuôn mặt buồn rười rượi. Tôi và Tú trở thành bạn, trở thành anh em và là người cũ. Thỉnh thoảng nhắc đến chuyện cũ cả hai chỉ mỉm cười, nuối tiếc có, hờn giận có, hạnh phúc có. Có lẽ chúng tôi có duyên nhưng không phận. Giờ tôi đã co thể khép lại quá khứ đó để toàn tâm toàn ý với Hùng, người đàn ông khiến tôi thấy ấm áp.
Ngày tôi sắp cưới, Tú có gọi tôi đề nghị gặp mặt. Tôi đã rất đắn đo nhưng rồi gật đầu. Hôm đó tôi và Tú đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ kể từ lúc tôi lên xe. Anh nói anh muốn đưa tôi đến 1 nơi. Sau mấy phút ngập ngừng Tú nói:
- Anh có quà cưới cho em đây, vì hôm em cưới anh phải đi Trung Quốc rồi.
Tôi không biết anh đi thật anh trốn tránh không đến nữa.
- Anh định mừng em bao nhiêu đây.
- Thế em muốn bao nhiêu.
- Dạ càng nhiều càng tốt ạ. Nếu anh có lòng em sẽ không từ chối nhận đâu.
Tôi cười tươi nói, Tú cũng mỉm cười:
- Cái này, anh muốn tặng em lâu rồi và cũng mua nó lâu rồi. Nhưng hôm nay anh nghĩ đã đến lúc để gửi món quà đó cho em, xem như của hồi môn mà anh trai tặng em gái.
- Ái chà, anh định tặng em cái gì mà nghe có vẻ nghiêm túc vậy. Chắc quà phải lớn lắm đây.
Tôi cười tít mắt nhìn Tú trêu chọc.
- Em phải nhận đấy nhé, đừng từ chối tấm lòng của anh.
(Ảnh minh họa)
Nói rồi Tú đưa cho tôi 1 cuốn sổ nhỏ trong đó có kẹp giấy tờ nhà. Tôi choáng váng khi thấy đó là căn hộ 100 mét vuông giá hơn 2 tỷ đứng tên tôi:
- Anh... sao anh lại...
- Ngày trước anh định mua nó để 2 đứa mình sống sau khi kết hôn. Nhưng anh đã ngu xuẩn đánh mất em, giờ anh vẫn muốn trao nó cho em vì em xứng đáng. Hãy xem như đó là món quà nhỏ 1 người anh trai tặng người em gái đi lấy chồng mà vui vẻ nhận em nhé.
- Em.. em không thể. Món quà này thực sự quá lớn, em không dám nhận đâu.
Ngốc, em cứ nhận đi, giờ anh có điều kiện rồi nên em không phải suy nghĩ gì đâu. Hãy sống cho thật hạnh phúc em nhé, nếu chồng có bắt nạt hãy nói với anh, anh sẽ cho cậu ấy 1 trận.
- Nhưng em...
- Không nhưng nhị gì hết, anh không còn yêu em nữa đâu, nên em đừng suy nghĩ gì cả, thật đấy.
Anh đưa tôi lên xem nhà thực sự nó rất đẹp. Khi ra về anh đưa chìa khóa căn hộ cho tôi nhưng tôi nhất quyết không nhận. Hai đứa cứ nói qua nói lại 1 lúc rồi Tú vẫn nhất quyết dúi nó vào tay tôi trước khi ra về. Tôi chưa bao giờ ngờ rằng người yêu cũ lại tặng mình 1 món quà giá trị như vậy làm của hồi môn. Hôm đó về nhà lòng tôi trĩu nặng, chẳng biết nên nhận hay không. Tôi thấy thương Tú rất nhiều. Nếu tôi nhận liệu Hùng có chấp nhận sống trong căn nhà đó hay không? Cả đêm tôi thao thức chẳng tài nào chợp mắt nổi, tôi nên làm gì với món quà ấy đây, nhận hay không nhận?
Theo Một Thế Giới
Người yêu 7 năm mắc bệnh hiểm nghèo, chàng trai hủy hôn cưới vợ mới để rồi.. Vậy là mặc người yêu vật lộn với những cơn đau trong bệnh viện, Hùng lại thảnh thơi vui đùa đi chơi cùng người tình mới. Và 1 tháng sau ngày Xuyến nhập viện cũng là lúc Hùng quyết định hủy hôn để làm đám cưới với người mới. Và 1 tháng sau ngày Xuyến nhập viện cũng là lúc Hùng quyết định...