Đã lâu rồi, anh như ông chủ ở trong nhà, vợ con chỉ là tôi tớ
Nước mắt em nghẹn trong lòng. Không dưng em thấy lạnh quá. Tự vòng tay ôm mình, em tự hỏi: “Đây có phải là người đàn ông em đã hết dạ yêu thương và chăm sóc bao năm qua?”.
Mắt em bỗng dưng bị nhức, tới lui bệnh viện tỉnh đã một tuần vẫn không khỏi. Con trai đang học ở Sài Gòn, bảo mẹ lên đây, con dắt đi khám. Anh nghe xong, buông một câu: “Vẽ chuyện, làm như nhà giàu đứt tay không bằng”. Ba giờ sáng, em lặng lẽ ra đường đón xe đi Sài Gòn, anh vẫn ngủ yên trong chăn ấm.
Bác sĩ nói mắt em bị cườm, phải mổ ngay. Con trai luýnh quýnh: “Để con gọi ba lên lo cho mẹ”. Con trai đã 22 tuổi nhưng trước giờ chuyện gì cũng được mẹ lo, giờ thấy phải chăm mẹ mổ là quá tầm nên hoảng hốt. Em can: “Đừng gọi, có con là được rồi”. Con trai không yên tâm, vẫn ra gọi điện.
Trở vào, nhìn vẻ mặt bần thần của con, em biết ngay con đang thất vọng. “Ba nói có lên cũng không biết làm gì. Gửi gắm bác sĩ là được”. Em cười gượng, không dám khóc, sợ con lo thêm. Câu trả lời của anh, em đã đoán trước nên không hề ngạc nhiên. Đã lâu rồi, anh như ông chủ trong nhà, vợ con chỉ là tôi tớ. Mỗi ngày anh đi làm về, chỉ tắm táp rồi vừa đọc báo, vừa chờ cơm; mặc em loay hoay tắm con gái nhỏ, nấu nướng, dọn dẹp…
Mỗi lần anh nhậu quá đà, y như rằng em phải thức trắng đêm chăm sóc. Anh liên tục đòi em thoa dầu, xoa bóp chân tay, pha nước chanh… Sáng ra, hỏi anh muốn ăn gì, anh vừa rên vừa quạu quọ buông gọn hai chữ “hủ tí u”. Trước giờ anh chỉ ăn hủ tí u ở quán bà Tư. Thấy tô hủ tí u em vừa mang về, anh nhăn mặt: “Mua hủ tí u của ai mà mùi kinh thế. Dẹp, mua cháo cho dễ ăn”. Em sửa soạn đi làm, anh nhăn nhó: “Định bỏ anh ở nhà một mình à? Ai chăm sóc? Rủi có chuyện gì thì sao? Xin nghỉ đi”. Chiều anh, em xin nghỉ, nhưng sau đó lại phải thức đêm làm bù.
Ảnh mang tính minh học – Shutterstock
Video đang HOT
Những khi anh bệnh, không khí trong nhà căng như dây đàn. Con gái không được xem ti vi, không được làm ồn. Chỉ cần món đồ chơi của con rơi xuống đất cũng làm anh phát cáu: “Đầu tôi nhức muốn nổ tung đây này. Các người có để tôi yên không?”. Người ta nói “trong mỗi người đàn ông đều có một đứa trẻ”. Giờ “đứa trẻ” ấy đang bệnh, thèm được người thân quan tâm, nên làm quá lên để gây chú ý. Em hiểu điều này nên luôn dịu dàng, chiều chuộng anh từng chút để anh không buồn tủi.
Vợ chồng với nhau là phải cùng nhau đi qua những ngày vui vẻ và cả những ngày trắc trở, bão giông. Nhưng có lẽ, chỉ mình em nghĩ vậy, anh thì khác. Anh xem bổn phận của em là phải chiều chồng, phải lo hết chuyện trong nhà, càng không được phép đau ốm.
Em thường than đau bụng, anh nghe chỉ phán “chắc ăn bậy bạ gì đó chớ gì”, tệ hơn nữa là “than đau ốm hoài, mệt quá”. Em tự mình đi khám. Bác sĩ nói bị sỏi thận, phải bắn tia la-de. Ngày em nhập viện, anh bàn, vô đó bắn một phát là về. Em ổn thì tự chạy xe về, không thì đón taxi. Anh xong việc sẽ lên bệnh viện lấy xe giùm. Trưa nay anh kẹt đi đám cưới bạn… Em chênh chao buồn tủi khi một mình tất bật chạy hết phòng này đến phòng kia tự làm thủ tục nhập viện. Em như con thuyền đơn độc, ngả nghiêng trong giông gió thét gào, không biết bấu víu vào đâu để kiếm tìm một tia hy vọng…
Lần mổ mắt này cũng vậy. Em về nhà sau mấy ngày nằm viện. Anh nhìn qua rồi thở ra: “Chưa tới 50 mà bị cườm, cứ như bà già”. Chiều đó, anh đi làm về thấy bếp núc lạnh tanh là bực bội: “Em đau mắt chứ có phải đau tay đâu, sao cơm nước không chịu nấu?”. Bực dọc đá thúng đụng nia một lúc, anh xẵng giọng: “Ăn đỡ mì gói vậy. Em ăn không, anh nấu luôn?”.
Nước mắt em nghẹn trong lòng. Không dưng em thấy lạnh quá. Tự vòng tay ôm mình, em tự hỏi: “Đây có phải là người đàn ông em đã hết dạ yêu thương và chăm sóc bao năm qua?”.
Hơn 20 năm chồng vợ, buồn vui đã nhiều, không lúc nào em không làm tròn bổn phận. Thậm chí, còn làm quá bổn phận khi chăm anh từng bữa ăn giấc ngủ, quần áo thẳng thớm, cắt cả móng tay chân, thay anh lo cả cho nhà nội…
Em tội tình gì mà anh đối xử hờ hững đến nhẫn tâm như vậy? Em chợt nhận ra, anh là người chỉ yêu mỗi bản thân mình, không quan tâm đến bất kỳ ai xung quanh. Lẽ nào là do ngay từ đầu em đã quá chiều anh? Hay tại em mờ mắt, nhìn không ra bản chất ích kỷ trong con người anh?
Theo Afamily
Vợ đi làm về không vào nhà, chồng hỏi vì sao, vợ trả lời một câu khiến anh rơi nước mắt
Người vợ mỗi lần đi làm về, cô thường đỗ xe bên đường khóc một lúc, sau đó mới lấy lại được tinh thần và dũng khí để bước vào căn nhà của chính mình.
Ảnh minh họa
Trước đây cuộc sống của cô tại nhà chồng vẫn rất ổn. Nhưng từ khi sinh được hai đứa con, có vẻ như cô đã hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường cho nhà chồng. Kể từ đó thái độ của mẹ chồng đối với cô đã dần dần thay đổi...
Ngoài thời gian cô đi làm tại công sở, cô vẫn phải đảm đương hết các công việc của gia đình. Ngoài ra cô còn phải chịu đựng những cảm xúc rất thất thường của bà mẹ chồng, bà thường nổi khùng lên với cô, mắng cô... với phận làm con, cô chỉ biết nhẫn nhịn.
Lương của vợ chồng cô ngoài việc trang trải cho cuộc sống của gia đình, chồng cô còn đưa một khoản tiền cho mẹ. Theo như anh nói thì đó là lòng hiếu thảo và trách nhiệm của anh. Tháng nào bà cũng đi gửi tiền tích kiệm, và không để lại cho chúng tôi một đồng nào.
Vẫn biết rằng con dâu không thể so sánh với con gái của bà, nhưng đôi khi cô vẫn thấy chạnh lòng. Khi cô mang thai đứa con thứ 3 thì bị sảy, bác sĩ đã yêu cầu cô phải chú ý ăn uống để bồi bổ sức khỏe. Mẹ chồng tôi liền nói, "không có tiền thì tẩm bổ cái gì?" Nhưng đến khi em chồng của cô đi lấy chồng bà đã cho 500 triệu coi như của hồi môn. Điều nay không khỏi khiến cô cảm thấy xót xa trong lòng...
Chồng cô cũng rất có trách nhiệm, nhưng vì công việc bận rộn, nên anh cũng không có "cơ hội" được chứng kiến những gì xảy ra trong nhà. Vì mong muốn vợ con có được một cuộc sống tốt hơn, nên mỗi tuần anh có 4 ngày phải làm thêm giờ và phải về nhà rất muộn.
Trong một lần đi làm về, anh thấy cô ngồi trên xe mà không vào nhà, anh hỏi: " Sao em đi làm về mà lại không vào nhà?". Cô trả lời: "Không có anh ở nhà, em cảm giác như nhà này không phải là nhà của em."
Người chồng nghe thấy đã không cầm được nước mắt...
Trong cuộc sống hiện nay, áp lực về công việc và gia đình ngày càng lớn, đặc biệt là đối với các chị em phụ nữ. Hi vọng các ông chồng có thể dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và có sự cảm thông và chia sẻ hơn với vợ của mình. Họ cũng phải đi làm, phải chăm sóc con cái, phải làm việc nhà và quan trọng hơn là họ đang sống trong căn nhà của gia đình bạn, cùng với bố mẹ của bạn.
Theo Afamily
Chồng đột ngột sạch sẽ, đi làm về là ngồi trong nhà tắm cả tiếng kì cọ và sự thật... Gạt nước mắt đi, cầm trên tay cốc nước tôi xuất hiện đột ngột trước mặt anh khiến anh sợ hãi, không nói thành lời. Cười nhạt miệng, tôi hắt thẳng cốc nước vào mặt anh. Chồng tôi, nếu xét trên thang điểm 10 thì anh chỉ được có 8. Mà không, có khi chỉ được 7 thôi ấy. Vì 3 điểm bị...