Đã kịp yêu đâu, sao cứ giục đi lấy chồng
Tình yêu vốn là một thứ không hề có kế hoạch. Nó không đến vào lúc bạn váy áo tươm tất, kẻ mắt to son xinh đẹp mà lại thường tới vào lúc tóc thì rối bù, chân thì sưng vù, chỉ một mình lạc lõng nữa chốn cô đơn.
ảnh minh họa
Chính vì vậy, hãy cứ sống đi, đi đi và làm những gì mình muốn. Biết đâu đấy mai ra đường bạn lại đụng đúng tình yêu của đời mình.
Chưa bao giờ ở cái thời đại phát triển công nghệ và mạng xã hội như ngày nay gái ế lại nhiều như vậy. Và cái lạ là gái ế nhiều thì trai ế cũng nhiều không kém. Nhưng họ lại chẳng thèm gặp nhau.Vấn đề không nằm ở việc ai đủ tốt, ai đủ xinh và ai đủ tài. Vì cái việc có người yêu và xinh hình như chẳng hề liên quan gì tới nhau.
Phụ nữ càng trẻ càng có nhiều cơ hội lựa chọn. Khi còn trẻ hầu hết phụ nữ đều mơ mộng về một người đàn ông lý tưởng của cuộc đời mình. Cho đến khi tình yêu ập đến. Đó mới là những trải nghiệm thực tế về thế giới không như những câu chuyện cổ tích. Hầu hết phụ nữ đều muốn lấy một người đàn ông hơn tuổi chững chạc và đảm bảo cuộc sống vật chất cho họ. Nhưng khi phụ nữ đủ khả năng để sống độc lập thì cái họ cần không phải một người đàn ông như thế.Mà đơn giản chỉ là một người bạn đời chia sẻ những thăng trầm trong cuộc sống hay chỉ đơn thuần là một chỗ dựa tinh thần.
Nhưng đường dài ai biết đâu mới là đoạn kết. Nếu yêu chỉ vì muốn cảm nhận những cung bậc cảm xúc tuyệt vời thì hãy chỉ yêu thôi đừng suy nghĩ quá nhiều về tương lai. Bản thân tình yêu đã là một phép màu nhiệm. Tình yêu khiến phụ nữ trở nên xinh đẹp hơn và khi yêu nụ cười của họ rạng ngời hơn bất kỳ lúc nào.Thế giới thì vẫn vậy, nhưng ánh sang lung linh huyền ảo của nó hình như chỉ có những người đang yêu mới nhìn thấy được. Chỉ đến khi giai đoạn màu hồng qua đi, hai con người phải cùng nhau đối diện với những khó khăn thứ thách, chúng ta mới nhận ra điều gì thật sự là quan trọng với mình. Vượt qua những sóng gió và thử thách của thời gian cùng những thay đổi hai người vẫn ở bên nhau bằng tấm chân thành vô điều kiện, đó mới là giá trị lâu bền của tình yêu.
Khi 20 tuổi tôi không hiểu tại sao có nhiều phụ nữ đã 28, 29 thậm chí hơn 30 tuổi rồi mà vẫn không kết hôn hay vì họ quá xấu, quá kém cỏi nên chẳng ai để ý. Thật ra không phải. Tôi chỉ có được câu trả lời khi bản thân mình bước qua tuổi 27.Có thể dư âm quá sâu sắc của tình yêu đã khiến những vết thương trong lòng họ không thể lành, họ mất lòng tin vào chuyện tình cảm.Bởi vì họ đã kỳ vọng quá nhiều và thất vọng quá nhiều đến mức không còn chút sức lực để bước tiếp đến một mối tình mới. Có ai khi yêu mà không vẽ những viễn cảnh tốt đẹp về tương lai của hai người. Tình yêu đến không có lí do và ra đi bởi 1001 lí do mà chẳng có lí do nào hợp lí. Cách lí giải đúng nhất mà người ta thường muốn phủ nhận là một trong hai người đã hết yêu đối phương. Họ chưa lấy chồng cũng có thể vì họ đang bị cuốn theo một mối tình không có đoạn kết…Nhưng ẩn sâu đâu đó trong tiềm thức, trong cái lãnh địa mà những phụ nữ kia không muốn ai xâm phạm.Đó là khao khát được yêu thương.
Đi tới nơi đâu tôi cũng nhận được những câu hỏi quen thuộc như: ” bao giờ lấy chồng”,” khi nào thì cho bác ăn kẹo”, chú thèm kẹo của cháu quá rồi đấy”, đã có người yêu chưa? Phải đi quăng lưới đi”, ” phải có chiến thuật úp sọt đứa nào đi”….ông bà,hàng xóm, bố mẹ, họ hàng sốt sình sịch, bạn bè thì nháo nhác tìm chồng. Tự hỏi liệu nếu không lấy chồng thì cuộc đời có tận thế hay không?
Video đang HOT
Có lúc tôi cũng chạnh lòng vì nhìn mọi người xung quanh đều ổn định cuộc sống,còn tôi vẫn rong ruổi trên chặng đường tìm kiếm mà chưa biết trạm đỗ kế tiếp có phải là hạnh phúc.Số lượng bạn bè ngày một ít đi, tới cả bạn thân nhất tôi cũng cảm thấy dường như đã không còn thân nữa sau khi cô ấy kết hôn. Tôi chợt hiểu ra ai cũng có cuộc sống riêng cần phải lo. Và khi quá tuổi mà chưa ổn định. Tôi cảm nhận mình bị coi thường như những kẻ IQ thấp. Vì những đứa có IQ cao đều đã kết hôn cả rồi. Số còn lại chưa đám cưới thì cũng đã có bạn trai và rục rịch chuẩn bị kế hoạch cưới hỏi. Tôi tự hỏi liệu có thế giới nào giành cho mình mà sống không bị áp lực chuyện lấy chồng không?
Tôi bắt đầu đi phượt. Ai cũng bảo tôi điên dồ, thần kinh có vấn đề.Nhưng chỉ khi đến với núi rừng tôi mới thấy mình như con hổ được sổ lồng về với nơi mà nó vốn thuộc về. Tôi vẫn đi và vẫn đang cố gắng thực hiện nghĩa vụ với gia đình. Tôi gặp gỡ những anh chàng thông qua mai mối. Cái điều mà có nằm mơ tôi cũng không nghĩ mình có thể. Có rất nhiều người đẹp trai, điều kiện gia đình tốt. Nhưng cái tôi cần lại chẳng phải nhà cao cửa rộng, tiền bạc đầy két hay những tháng ngày ăn sung mặc sướng, mua đồ không cần nhìn giá. Hôn nhân không tình yêu cũng chẳng khác việc bán mình là mấy. Nếu đã mất công bán thì hãy bán với giá cao nhất. Tôi cần tình yêu như một người sắp chết đuối cứ thoi thóp ngóc đầu lên cố hít lấy những phân tử O2 cuối cùng. Chỉ khi sắp chết cái khao khát sống của con người mới bộc lộ mãnh liệt. Người ta vẫn nghĩ những cô gái đi phượt thì rất mạnh mẽ, sống rất phóng khoáng…cho dù họ có thể ngủ ngoài đường, ngủ rừng, ăn uống kham khổ, đội mưa đội nắng thì họ vẫn chỉ là phụ nữ. Những phụ nữ khác cần gì thì họ cần thứ đó.
Theo VNE
Những anh chàng coi người yêu như cái ví tiền
Theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay, xin rồi.
Ngọc Lan (Quận 8, TP HCM) mới chia tay người yêu được 3 tuần. "Ban đầu mới quen nhau, nói thẳng ra là hồi anh đang tán mình, mình cũng biết anh là một người khá tiết kiệm và tính toán trong chi tiêu. Đi ăn gì hay đi chơi anh đều tính xem chi phí thế nào rẻ nhất và tiết kiệm nhất. Anh còn thường than vắn thở dài đắt rẻ, tốn kém mỗi khi rút ví thanh toán, thậm chí kêu ca ngay trước mặt mình. Đôi khi mình thấy không thoải mái nhưng mình lại nghĩ, một người đàn ông như thế sẽ giữ được tiền để lo được cho gia đình và không lăng nhăng. Sau đó, khi đã thân thiết hơn và yêu nhau thì mình chủ động chia sẻ các chi phí với anh vì anh cũng không giàu có gì cho cam" - cô gái trẻ mở đầu câu chuyện về lí do chia tay người yêu.
"Nhưng sau đó mình phát hiện ra một sự thật đau lòng là, trước mặt bạn bè anh luôn tỏ ra là người phóng khoáng và thoải mái. Anh chỉ tính toán chi li với mỗi mình. Mình có khéo hỏi anh thì anh biện bạch: Mình nghèo nhưng vẫn phải giữ cái sĩ diện chứ em! Anh với em là người trong nhà rồi, phải khác chứ!" - Ngọc Lan kể tiếp.
Nhưng theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay/ xin rồi.
"Từ khi yêu nhau, mỗi khi hẹn hò anh ấy nhường 100% chi phí cho mình chi trả, có khi còn cả tiền đổ xăng. Còn anh thì luôn có các lí do để trốn tránh: vừa có việc gấp nên hết tiền, vừa gửi về cho bố mẹ, cuối tháng hết lương, bạn vừa vay, có khi thì là quên mang ví, thôi thì đủ cả.
Rồi cứ dăm bữa nửa tháng anh lại hỏi vay tiền mình, cũng lại đủ thứ lí do đưa ra, nhưng rồi mất hút không có trả lại. Lúc thì vài chục, lúc thì vài trăm - số tiền không nhiều nhưng nhiều lần cộng lại thì cũng không ít, và mình cũng đâu giàu có gì cho cam. Lúc mình bí quá, muối mặt hỏi anh tiền thì anh có vẻ khó chịu, bảo mình sợ anh xù à mà phải đòi. Rồi sau đó là trình bày ra một đống các lí do để từ chối trả" - cô kể.
Một sự việc như giọt nước làm tràn ly là mới hôm rồi, công ty người yêu Ngọc Lan tổ chức đi du lịch. "Anh hớn hở rủ mình đi cùng khiến mình rất vui và cảm động bởi người đi cùng phải đóng toàn bộ chi phí mà. Nhưng mấy hôm sau anh lại thản nhiên bảo mình đưa tiền anh mang đi nộp. Mình ớ người ra thì anh đã chặn họng mình ngay: &'Anh có giầu đâu mà bao hết cho em được!'. Mặc dù rất buồn nhưng thôi mình lại tự an ủi rằng, phần mình thì mình nên đóng và vì đúng thật là anh cũng chẳng giàu có gì.
Nhưng sau đó, anh lại nói thêm: &'Em cho anh vay tiền đóng phần của anh nữa vì công ty chỉ đài thọ một nửa chi phí cho nhân viên thôi!'. Lúc ấy thì mình giận thật sự. Hình như anh không bao giờ lo là mình có tiền hay không nữa. Mình nói không có đủ tiền và bảo anh mình xin lỗi không đi nữa. Anh đùng đùng nổi giận bảo anh đã đăng ký với công ty rồi, giờ mà không đi thì ra thể thống gì.
Đến mức này thì mình thật không còn gì để nói. Anh ấy làm như mình là cái hầu bao để anh ấy muốn rút lúc nào cũng được hay sao ấy. Và khi không &'bao' được anh thì anh đổ mọi tội lỗi lên đầu mình!".
Ngọc Lan còn kể, khi cô thẳng thắn nói không có tiền thì người yêu cô còn cố nài nỉ bảo cô đi vay mượn ai đó. Cô bực quá, nhất quyết từ chối. Và cũng quyết định chia tay luôn, không lưu luyến gì con người ích kỉ và tính toán ấy nữa.
Trà My (Quận 7, TP HCM) cũng có hoàn cảnh tương tự như Ngọc Lan khi cũng không may yêu phải một anh chàng không bao giờ thích rút ví của mình mà chỉ chăm chăm rút ví của người yêu.
Cô kể: "Hồi đó, bọn mình cũng chỉ là mới quen thôi, còn chưa chính thức yêu cơ. Anh đổi xe máy mới, anh vui lắm. Mình cũng mừng cho anh vì đó là thành quả làm việc và tích lũy bao lâu. Anh tổ chức 1 bữa khao xe mới với bạn bè, rủ cả mình đi cùng. Nhưng khi trên đường đi thì anh nói nhỏ vào tai mình: &'Lát nữa cho anh vay tiền thanh toán nha, anh dồn tiền mua xe hết sạch không còn xu nào!'.
Mình hơi bất ngờ nhưng tính mình vô tư nên nghĩ đơn thuần anh em bạn bè lúc khó thì mới nhờ nhau giúp thôi. Và mình đã đưa tiền cho anh trước khi bạn anh đến để lúc thanh toán anh đỡ xấu hổ với bạn bè. Nhưng số tiền ấy sau đó anh cũng không một lần ỏ ê đến. Mình thì ngại nhắc nên kệ khi nào anh có anh sẽ tự trả. Và rồi sau đó anh cũng quên luôn".
Đến khi yêu nhau, Trà My cũng không ít lần phải lăn tăn và thấy không thoải mái với người yêu xoay quanh vấn đề tiền bạc.
"Ngày lễ ngày tết mình chẳng bao giờ nhận được quà hay hoa gì từ anh cả. Không những thế mình còn cảm giác anh toàn trốn mình vào những ngày đó. Thường cảnh tượng diễn ra vào mỗi dịp lễ tết là thế này: trước đó mấy ngày anh liên tục hỏi mình thích đi đâu chơi, thích quà gì rồi lên bao kế hoạch rất chi là công phu.
Nhưng cứ đúng đến ngày lễ đó là anh lại có lí do để vắng mặt: đi công tác hay việc đột xuất nào đó, và xin lỗi rối rít. Vài lần đầu thì mình thấy buồn nhưng nhiều lần quá khiến mình nghi ngờ liệu có lắm việc trùng hợp thế hay không. Và tất nhiên hôm sau thì sẽ không có quà rồi, vì anh bảo: &'Qua rồi tặng còn ý nghĩa gì nữa, đợi dịp sau anh bù!" - Trà My tâm sự
Trà My nói rằng, người yêu cô thường chia sẻ với cô khá nhiều về công việc làm ăn, có vẻ thuận lợi và kiếm được lắm, nhưng lại liên tục ôn nghèo kể khổ và than vãn hết tiền với cô. Kể cả khi đã chia đôi các chi phí hẹn hò, người yêu cô vẫn không ngừng ca những bài ca về tài chính eo hẹp.
"Đi chơi, đi ăn với nhau, anh bảo nên công bằng như phương Tây, tất cả đều share. Mình vui vẻ vì mình cũng làm ra tiền và cũng không muốn lệ thuộc vào đàn ông. Mình rủ anh đi đâu chơi, anh đều đồng ý nhưng luôn kèm theo một câu nói: &'Nhưng đi tốn tiền lắm, mà anh làm gì có tiền! Hay em bao anh lần này nha!'. Mình &'bao' thì anh đi, còn không thì cũng nghỉ luôn. Còn chuyện anh vay tiền mình rồi không bao giờ có trả thì thường xuyên xảy ra. Anh bảo mình cứ ghi sổ nợ đấy, khi nào lấy mình về anh trả mình cả cuộc đời! Câu nói ấy lãng mạn thật đấy nhưng mình không thể vui nổi!" - Trà My ấm ức nói.
Và cuối cùng, Trà My đã chia tay không thương tiếc anh chàng đó khi cô ốm nặng, gọi điện nhờ chàng mua thuốc với cháo sang mà anh ta còn than thở: "Anh hết tiền rồi em ơi!".
Theo VNE
Nếu không có anh Ban đầu, đó chỉ là một vết chàm nho nhỏ lâu lành. Rồi sau một cuộc tiểu phẫu để cắt bỏ, nó trở thành ác mộng của đời em, khi kết quả sinh thiết cho biết là ác tính. Khỏi phải nói, những ngày ấy em suy sụp và đau khổ biết chừng nào. Con của chúng mình mới lên mười, bé bỏng...