Đã hết yêu rồi xin đừng ngoảnh lại
Đừng quan tâm và đừng tỏ ra yêu thương… tất cả hãy cho vào quá khứ.
Không yêu được có thể dừng lại ít ra một trong hai sẽ thanh thản, còn hơn việc cố gắng bên nhau để dằn vặt tâm can. Tình yêu chỉ đẹp khi hai người biết hướng về nhau, còn khi một ai đó đã lỗi nhịp, sẽ rất khó để vun đắp lại như cũ.
Có thể dừng, nên đừng cố mà làm tổn thương nhau. Trái tim con người lớn lao lắm, nhưng cũng nhạy bén lắm. Nó nuôi ta sống trọn cả cuộc đời, nhưng cũng một lúc nào đó sẽ đóng băng, rồi trở nên trơ trọi.
Có thể là phũ phàng nhưng đó lại là cách tốt nhất giảm đi những cay đắng nơi họ (Ảnh minh họa)
Không yêu được cũng sẽ không làm bạn được… điều đó đúng nhưng cũng sai. Một tình yêu thật lòng là yêu tất cả những gì thuộc về người ấy. Là có thể hi sinh không quản nhọc khó khăn. Là biết chấp nhận mọi thứ dù đớn đau thế nào. Nhưng một khi một trong hai cần dừng lại, thì hãy dừng. Đừng cố gắng níu kéo một thời đã qua, chỉ là gợi lại quá khứ, tự làm mình đau. Chắc chắn một điều những yêu nhau mê muội, nếu có xa cách, sẽ rất khó để nhìn nhau như một người bạn sau hậu chia li.
- Chia tay chúng ta sẽ làm bạn nhé, đừng lạnh nhạt với nhau, được không?
- Xin lỗi, mình không làm được?
- Vì sao, cậu sẽ ghét tớ sao?
Đừng hỏi vì sao? Vì một người quá thân thuộc, quá đỗi yêu thương, bây giờ chỉ tồn tại như một con người chỉ còn mang tính xã giao, có làm bạn được không?
Làm bạn, ta vẫn cười, nhưng có thể véo má, hay thơm yêu nụ cười duyên ấy không? Làm bạn vẫn có thể nắm tay, nhưng có còn ấm như những ngày được yêu không? Bắt gặp ai đó đứng một mình, có chạy đến ôm chầm từ phía sau không? Vẫn điện thoại, vẫn nhắn tin, nhớ có gọi, có nói ta yêu nhau được nữa không? Sẽ khó đấy, nên đừng cố chuyển một tình yêu qua mức tình bạn, họ sẽ đau đấy.
Video đang HOT
Nhưng sau đó, 1 tháng 2 tháng, 1 năm 2 năm hay nhiều hơn nữa, có thể xây dựng lại một tình bạn đẹp như trước khi lòng người tịnh tâm, thanh thản; khi họ sẵn sàng quên đi quá khứ, để làm lại một tương lại mới; khi con tim dần hé mở, học được cách vị tha, họ cũng sẽ biết cách chấp nhận ta như một người bạn xưa cũ. Đừng vội vàng, đừng cố ngoảnh lại như lúc đầu, một lúc nào đó, rồi sẽ được.
- Em sao rồi? Hôm nay ổn không? Cố gắng lên nhé! Anh xin lỗi! – chẳng cô gái nào thích nghe những lời hỏi thăm vô dụng ấy đâu, nó chỉ việc làm họ thêm nhói về tình yêu viễn vông ấy.
Hãy biết chọn thời gian để ăn ủi người yêu cũ. Đừng là người nói chia tay rồi cũng là người khuyên ai đó đừng buồn, đừng nghĩ về ta nữa. Điều đó đau hơn cả việc thể tổn thương thể xác. Đừng trong vô thức lặp lại những thói quen, gợi cho ai kia về một quá khứ hạnh phúc. Đừng quan tâm như thế, đừng tỏ ra yêu thương, tất cả hãy cho vào quá khứ.
Hậu chia tay là khoảng thời gian ai đó dành tất cả cho gia đình, bạn bè và công việc. Khi họ đã làm được chắc chắn họ đã có kế hoạch để quên bạn, thì đừng xen vào cuộc sống của họ, để họ bình yên. Đừng xáo trộn bức tường họ tạo ra, bạn sẽ làm người lại làm đau ai đó một lần nữa.
Nếu có thể, xin né tránh một thời gian để người ta được bình tâm sau cú sốc. Để thay vì chạm những đau thương, người ấy có thể vui vẻ làm việc, vùi lấp những giờ rỗi. Để họ không vô thức nhớ nhung một bóng hình, nước mắt sẽ không phải lã chã rơi khi trời chưa kịp mưa. Đừng cho ai đó bắt gặp ánh mắt ta vẫn dõi theo, họ sẽ nghĩ còn mãi những quan tâm.
Nếu còn yêu thương như thế, tôi tin họ sẽ biết cách kéo nhau lại. Chứ không phải là việc nói rằng vẫn quan tâm, nhưng chân vẫn đi xa mãi. Không yêu được nữa, giữ mảnh kỉ niệm, ngoảnh mặt mà đi.
Đừng tạo những hiểu lầm, đừng là thương hại, đừng để một ai kì vọng, họ sẽ đau, đau hơn cả khi nói chia tay. Có thể là phũ phàng nhưng đó lại là cách tốt nhất giảm đi những cay đắng nơi họ.
- Anh xin lỗi, anh rất yêu em, nhưng anh sợ mình không đủ lo cho em hạnh phúc!
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ lành lặn, một ngày nào đó họ lại có thể mỉm cười với nhau. Chắc một điều sẽ rất ái ngại, nhưng đó là lúc họ đã thứ tha. Là khi nỗi đau không còn là nỗi đau, người yêu cũ nay chỉ như một người cần xã giao, con người năm ấy đã chết đi theo tháng năm. Chính khi đó, là khi bạn nên xin lỗi. Tôi tin ai rồi cũng tha thứ.
Họ sẽ chấp nhận bạn từ một người dưng, ít nhất không phải là kẻ tồi như khi trước. Người dưng cũng được, vẫn được xem còn tồn tại, còn hơn một kẻ không một giá trị nào trong mắt. Đừng bám theo ai đó như lúc còn yêu thương, hãy để họ như thế. Họ tự đau, tự học, tự biết đến lúc nào nên đứng lên. Đừng nhắc nhở, khuyên nhủ, lo lắng, vì nếu muốn đã không làm họ tổn thương.
Cứ thế mà đi, chúng ta sẽ cảm thấy bị bỏ rơi, cô đơn, bất hạnh, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi. Vết thương đó sẽ không còn bị rướm máu, mặc dù chạm vào vẫn còn đau. Là khi đó, là khi họ học cách trưởng thành. Đừng để một vết bầm trở nhói rồi lại rướm máu như ngày hôm qua, đừng đào sâu nỗi đau ấy, vì không bất cứ ai có thể hiểu được tổn thương mà người đó đang trải qua.
Hết yêu vẫn có thể hỏi thăm, nhưng phải ý tứ nhất. Đó là cách quan tâm lịch sự mà bạn cần làm. Không phải là tỏ ra quá thờ ơ, họ sẽ nghĩ yêu thương bao lâu, qua một câu, tan biến. Nhưng cũng đừng thể hiện sự quan tâm quá đáng, họ sẽ nghĩ đó là sự giả tạo. Để họ khỏi nghĩ ngợi ngẩn ngơ, để hi vọng không lóe lên rồi vụt tắt. Để họ tự đứng dậy, họ sẽ mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn việc suốt ngày được dìu dắt.
Khó khăn không? Có đấy, yêu thương vội vàng là thế!
Đừng ngoảnh lại khi đã đưa ra quyết định. Vì nếu thực sự còn yêu sẽ biết cách giữ lấy nhau. Đừng nói chia tay khi lòng còn muốn giữ, vì có thể một phút buông, mãi mãi mất. Đừng để chàng trai hay cô gái của bạn mãi mãi tồn tại là người dưng.
“Ngoài vòng tay anh là bão tố, hãy để em cuốn theo những chiều gió ấy, để em tự đứng lên, kiên cường hơn!”
Theo Khampha
Gửi con dâu đáng thương của mẹ!
Mẹ luôn sẵn sàng tha thứ cho con và luôn mong con sớm trở lại là con dâu của mẹ.
Con là con dâu của mẹ, mẹ không thể phủ nhận điều đó. Mẹ là mẹ chồng của con, dù con có chấp nhận hay không bởi lẽ con là vợ của đứa con trai do mẹ đứt ruột đẻ ra, vẫn là bà của những đứa con do con sinh ra, mẹ không thể nào chối bỏ mối quan hệ đó.
Mẹ vẫn còn nhớ cái ngày mẹ tự mình đi hỏi cưới con cho con trai mẹ, nhớ tới lúc mẹ dắt con vào phòng cưới của hai đứa, mẹ vẫn nhớ cái lúc mà con gọi mẹ là mẹ... Những cung bậc cảm xúc lúc đó chưa một phút giây nào mẹ quên được cả cho dù thời gian làm mẹ già đi, trí nhớ của mẹ có phần giảm sút, mẹ không biết tới giờ con còn nhớ hay không.
Con không thấy tiếc nuối điều đó sao? Mẹ thực sự không hiểu! (Ảnh minh họa)
Thời gian mẹ chung sống với con và chồng con, những tháng ngày chúng ta chung sống dưới một mái nhà, những lần cãi cọ giữa con và chồng con (con trai của mẹ) con thủ thỉ bên tai mẹ, mẹ chẳng biết làm gì ngoài việc trách mắng thằng con trai của mẹ và vỗ về an ủi con.
Rồi những ngày chồng con đi vắng, con mang thai, những lúc ốm ngén, cho tới ngày con sinh con, mẹ luôn bên con, trong lòng mẹ thực sự nghĩ con là con gái mẹ, mẹ thương con bởi lẽ mẹ luôn cho rằng "con gái là con người ta, con dâu mới thực con bà bà ơi". Với suy nghĩ đó mẹ chăm chút lo lắng cho con từng ngày.
Mẹ thương con không chỉ với tình thương của một người mẹ mà còn là sự đồng cảm của một người đàn bà. Mẹ nghĩ lúc sinh đẻ là lúc đau đớn nhất con cần có chồng bên cạnh nhưng vì công việc, vì tương lai của gia đình mà chồng con phải bôn ba nơi đất khách. Mẹ thấu hiểu hơn ai hết con cần có chồng bên cạnh bởi mẹ cũng là phụ nữ cùng từng như con, nghĩ tới như thế mẹ càng thương con hơn. Thời gian đó tình cảm của mẹ dành cho con như thế nào con cũng hiểu mà phải không con dâu?
Không biết con còn nhớ hay không, lúc con sinh đứa con gái đầu lòng cũng là khi chị chồng con (con gái của mẹ) cũng sinh một đứa con gái, lúc đó chị gái con thường khóc lóc kêu ca rằng mẹ thương con dâu hơn con gái còn gì.
Chị chồng con không được mẹ chồng quý mến nhưng được cái chồng thương nên mẹ cũng yên tâm phần nào mà chăm sóc cho con... không biết con cảm nhận nó như thế nào nhưng mẹ đã thực sự cố gắng hết mình để chăm sóc cho con tốt nhất. Mẹ nói những điều đó không phải để con phải biết ơn mẹ mà mẹ chỉ muốn con hiểu một điều với mẹ con là con gái của mẹ, tình cảm mẹ dành cho con và mẹ mong con nghĩ về những ngày tháng như thế.
Thời gian trôi qua, mẹ con mình chung sống cũng gần 20 năm, nó không ngắn phải không con? 20 năm mẹ và con hiểu được những điều tốt xấu trong tính cách cũng như lối sống của nhau. Mẹ biết ơn con vì con là một người vợ tốt, con yêu con trai mẹ, chăm sóc cho những đứa cháu của mẹ và 20 năm qua con luôn làm tròn bổn phận của người con dâu. Mẹ không có điều gì để chê trách. Quãng thời gian đó mẹ thấy mình đã đúng khi hỏi cưới con cho con trai mẹ, chưa một phút giây mẹ thấy hối hận về điều đó.
Nhưng mấy năm gần đây, mẹ thực sự không hiểu nổi sự thay đổi của con, mẹ không biết do con, do chồng con hay do chính mẹ chưa làm tròn cái trách nhiệm mẹ chồng để con thay đổi như thế? Con có bao giờ nghĩ về những việc làm của mình là làm tròn chữ "Hiếu" hay không? Con có thấy có lỗi với mẹ và người "bố chồng" quá cố của con hay không?
Sao con có thể tự tay đốt đi căn nhà mà mẹ và bố con bòn góp một đời để xây dựng, nơi mà bố con và mẹ đã đổi biết bao mồ hôi để dựng lên, nơi chứng kiến tuổi thơ của anh chị chồng con, nơi đó còn có những kỉ niệm giữa mẹ và con nữa mà... Con không thấy tiếc nuối điều đó sao? Mẹ thực sự không hiểu!
Dù con có dùng từ ngữ nào để nói mẹ, nói những người anh người chị của chồng con mẹ cũng có thể hiểu và thông cảm là do tức thời không kiềm chế được cảm xúc nhưng cách con làm với ngôi nhà của mẹ khiến mẹ thực sự không hiểu và mẹ rất "giận" vì điều đó.
Con dâu à! Con biết không, dù bây giờ chồng con có đồng tình với những việc làm của con và có thể hận mẹ vì lý do gì mẹ thực sự không hiểu nhưng mẹ tin một ngày nào đó chồng con (con trai mẹ) sẽ hiểu mẹ và sẽ có quyết định đúng đắn với những việc làm của con bây giờ. Vì mẹ biết con và con trai mẹ cũng có con trai, cũng sẽ trải qua những ngày tháng như mẹ, và con sẽ hiểu con nỗi đau mà mẹ đang trải qua.
Mẹ muốn con hiểu rằng mẹ luôn sẵn sàng tha thứ cho con và luôn mong con sớm trở lại là con dâu của mẹ.
Theo Khampha
Thử thách của hạnh phúc sau hai cuộc tình Trải qua nhiều nỗi đau, Hân vẫn tin hạnh phúc có lẽ đang chờ cô ở phía trước. Ngồi một mình trong căn phòng vắng, Hân lắng nghe những giai điệu trữ tình buồn bã như chính tình khúc buồn mà cô đã trải qua. Tình yêu đầu kéo dài 4 năm đại học với bao yêu thương, giận hờn, nhớ nhung đã...