Đã chia tay nhưng chúng tôi vẫn còn hay làm ‘chuyện ấy’
Chia tay, chúng tôi vẫn là bạn theo đúng nghĩa. Nhưng sau những lần gặp nhau, chúng tôi lại quan hệ.
Tôi và anh yêu nhau được 5 năm, từ khi cả hai còn là sinh viên. Càng ngày tình yêu của chúng tôi càng nhạt đi, không còn những cảm xúc như ngày đầu, và cũng không còn cảm giác nhớ nhung. Hai người không cãi vã, không giận hờn, không to tiếng, và có lẽ chính vì điều đó mà tình yêu của chúng tôi càng trở nên tẻ nhạt.
Tôi và anh giống hai người bạn hơn một đôi yêu nhau. Cả hai đều xác định chia tay hẳn, bởi yêu nhau quá lâu, quá hiểu nhau nên không còn cách nào cứu vãn cho tình cảm trở nên tốt hơn. Chia tay, chúng tôi vẫn là bạn theo đúng nghĩa. Thỉnh thoảng khi có chuyện buồn, anh vẫn nhắn tin cho tôi, và mời tôi đi uống nước. Tôi cũng vậy, nhiều khi có chuyện gì cũng nhắn tin tâm sự với anh như một thói quen.
Nhưng có điều, sau những lần gặp nhau ấy, chúng tôi lại quan hệ với nhau. Khi ở phòng trọ của anh, của tôi, hoặc thậm chí là nhà nghỉ. Là người trong cuộc, hơn ai hết tôi hiểu rằng chúng tôi làm vậy không phải vì yêu, không phải vì tình cảm mà là vì một thói quen khó bỏ.
Trước đây, sau hơn một năm yêu nhau, chúng tôi đã có quan hệ với nhau, và đến giờ, có thể đó như một thói quen. Những lần gặp nhau sau chia tay có thể hai tuần một lần, một tháng một lần, thậm chí lâu hơn, nhưng lần nào cũng vậy, gặp nhau dường như chỉ là cái cớ để chúng tôi thỏa mãn “chuyện kia”.
Dù sao tôi cũng là một cô gái, làm sao có thể không chạnh lòng khi người đó ôm mình trong vòng tay chỉ để thỏa mãn nhục dục
Tôi day dứt, tôi cảm thấy mình dường như hư hỏng. Không biết bao nhiêu lần, tôi tự xỉ vả mình, rằng mình là một đứa con gái, cần có lòng tự trọng, cần có danh dự, cần một tình yêu đúng nghĩa chứ không chỉ là chuyện giải tỏa nhu cầu sinh lý. Vậy mà tôi vẫn hành động như một kẻ ngố.
Sau hai năm chia tay, giữa chúng tôi vẫn xảy ra tình trạng đó. Sau những lần như vậy, chúng tôi lại trở về cuộc sống bình thường của mỗi người. Chúng tôi không liên lạc, không nhắn tin hay gọi điện trừ khi một trong hai người có chuyện gì hay có nhu cầu cần gặp. Sau khi chia tay, anh cũng có mối quan hệ mới. Anh có tâm sự với tôi, rằng hai người cũng có quan hệ, nhưng thực sự không ai khiến anh cảm thấy hòa hợp hơn tôi. Thú thực, tôi cũng cảm thấy vậy. Sau mỗi lần quan hệ, không hiểu sao tôi lại thấy mình tràn trề sinh lực. Chỉ khi những suy nghĩ về danh dự ập đến, tôi mới cảm nhận được sự bẽ bàng trong mối quan hệ này.
Video đang HOT
Chắc chắn anh ngạc nhiên về hành động hôm nay của tôi. Hơn một năm qua, tôi ngoan ngoãn trong mối quan hệ không thể gọi tên này. Có thể những lần trước, sau mỗi lần quan hệ, tôi lại bình thản chỉnh trang lại quần áo, nói với anh dăm ba câu rồi trở về cuộc sống thực tại của mình.
Có lẽ sự thay đổi đó có từ khi tôi có người yêu mới. Anh luôn nghĩ tôi là cô bé thánh thiện, ngoan hiền. Anh nâng niu tôi, kìm chế mình trước những ham muốn để giữ cho tôi sự trong trắng. Anh làm tôi thấy sợ chính mình, sợ cái mối quan hệ mà hơn một năm qua tôi duy trì, và thấy thoải mái với nó.
Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về tương lai của mình. Dù sao tôi cũng là một cô gái, làm sao có thể không chạnh lòng khi đó ôm mình trong vòng tay chỉ để thỏa mãn nhục dục của anh ta. Làm sao tôi không lo lắng nếu người yêu mới của tôi, người tôi dự định sẽ lấy làm chồng có một ngày sẽ phát hiện ra mối quan hệ này.
Tôi đang bị chi phối bởi cái gì đây? Bản năng, thói quen hay một cái gì không thể gọi tên. Liệu có chắc rằng, sau khi lấy chồng, tôi lại vì nó mà phá nát hạnh phúc gia đình mình. Hôm nay, lần đầu tiên tôi dứt ra khỏi sự cuốn hút kỳ lạ của mối quan hệ với anh, nhưng liệu những lần sau, tôi còn có cái dũng khí ấy? Liệu tôi phải làm sao để thoát khỏi tình trạng này đây. Mong mọi người đừng phán xét tôi, mà hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi xin cám ơn.
Theo VNE
Vợ cho tôi tiền đi 'chơi gái'
Chúng tôi lấy nhau vì tình yêu. Mọi thứ tốt đẹp, tình cảm mặn nồng, hai gia đình đồng ý tán thành chuyện chúng tôi ngay từ khi dẫn nhau về ra mắt. Nhưng...
Cuộc sống vợ chồng không màu hồng như tôi nghĩ...
Ban đầu, nói chung, bố mẹ hai bên không phản ứng gì, tất cả đều yêu thương chiều chuộng tôi.
Tôi cũng yêu thương, lo lắng cho vợ rất nhiều. Khi yêu nhau thì tôi chiều chuộng, còn khi về làm vợ chồng, tôi vẫn không hết lãng mạn, lúc nào cũng chiều theo sở thích của vợ.
Vợ tôi là một người rất tốt, hiền lành, ngoan ngoãn. Thú thực là tôi rất mê cô ấy, mê ngay từ cái nhìn đầu, tiên, mê cả ánh mắt, nụ cười và đặc biệt là lối ứng xử của vợ. Là một người học cao nên vợ lúc nào cũng rất điềm tĩnh trong mọi vấn đề. Có nhiều lần tôi nóng giận, vợ từ từ phân bua và biến tôi thành một kẻ thua cuộc tâm đầu ý hợp. Nói chung, tôi không thể không dành những lời có cánh cho vợ.
Hai đứa yêu thương nhau như vậy, lấy nhau về cố gắng đi làm kiếm tiền để không phụ lòng bố mẹ mình. Nói chung, hai vợ chồng tu chí, tính chuyện làm ăn, nhưng thời gian đó, chẳng may vợ lại mang bầu. Nói là chẳng may vì chúng tôi chưa tính chuyện sinh con, đang còn muốn từ từ để xây dựng gia đình, để lo kinh tế. Nhưng trót rồi nên chúng tôi cũng giữ lại để sinh. Và chúng tôi sinh ra một đứa con gái kháu khỉnh, nhìn rất đáng yêu.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. (Ảnh minh họa)
Thời gian đó, tôi lao vào làm việc nhiều gấp mấy lần trước với suy nghĩ, cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho vợ con đỡ khổ. Tiền bạc tôi đưa hết cho vợ, hàng tháng lương cũng đưa cho vợ để cô ấy tiện chi tiêu. Tôi chỉ giữ lại một chút ít tiêu pha, nhậu nhẹt với anh em mà thôi.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. Tôi cứ để mặc vợ con ở nhà, tự lo cho nhau, hàng thán tôi đưa tiền và bảo vợ cần gì thì cứ chi tiêu thoải mái, không phải tiết kiệm. Những lúc như thế vợ tôi chỉ cười mà không nói gì. Tôi còn tưởng vợ thích như thế. Vì kinh nghiệm của mấy ông bạn đi trước truyền lại rằng, đàn bà thích quản ví tiền của chồng nên chỉ cần đưa tiền đầy đủ cho họ hàng tháng thì không phải lo gì chuyện khác bên ngoài cả.
Tôi cũng nghe theo lời họ nên cứ lao vào công việc và vẫn nhớ đưa tiền cho vợ đều đặn. Tôi quên hết tất cả những gì tôi cần làm cho vợ từ trước đến giờ. Tôi thậm chí còn lao vào gái gú, ngoại tình. Tôi nuôi hẳn cô bồ nhí theo kế sách của mấy anh em cùng làm.
Mấy ông này bảo, đời là mấy tí, có vợ rồi thì không thể chấm dứt được, nhất định phải chơi. Làm đàn ông là phải thế mới gọi là có bản lĩnh. Tôi cũng nghe theo lời họ thể hiện tí 'bản lĩnh' của mình. Tôi lao vào ăn chơi, gái gú liên miên và một lần, vợ tôi bắt gặp khi chúng tôi cùng nhau cười nói, ôm vai bá cổ vào nhà hàng nơi mà vợ tôi cũng ngồi tiếp khách ở đó. Tôi thật không ngờ là lại có sự trùng hợp như vậy dù tôi đã tìm một nhà hàng khá xa, để tránh tai mắt.
Sau lần ấy, vợ tôi bắt đầu trở thành con người khác. Vợ không còn bận tâm tới tôi nữa, đặc biệt là không đả động gì đến tôi, lãnh cảm với tôi, chỉ biết chăm chăm vào đứa con gái nhỏ. Tôi có nói gì, có làm gì vợ cũng mặc kệ, coi như không biết. Có hôm tôi cố tình đi tối ngày, thậm chí là tối không về nhà, thế mà vợ không thèm gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Sáng hôm sau tôi thảng thốt vì chuyện đó. Về nhà hỏi vợ tại sao thì cô ấy bảo: "Anh muốn đi đâu em cũng không quản được anh, nên tốt nhất là không nên quản".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? (Ảnh minh họa)
Lấy nhau mới được 2 năm, tôi không ngờ tình cảm vợ chồng mình lại đến lúc như thế này. Bây giờ, sau khi phát hiện tôi ngoại tình một lần, vợ càng ngày càng lạnh nhạt với tôi. Vợ sống như một cái bóng trong nhà, chỉ làm việc nhà nấu cơm nấu nước cho tôi rồi lại đi làm, tối về thì chơi với con nhỏ. Vợ chẳng màng gì tới người chồng như tôi cả.
Tôi vẫn đưa tiền cho vợ như trước, không rút bớt, không tăng lên vì mức lương của tôi cũng không tăng lên được nữa. Có hôm, tôi đi chơi bảo nhậu với anh em, phải đi khao mọi người, tôi bảo vợ đưa thêm tiền mà cô ấy vỗ vào tay tôi mà bảo: "Anh cầm lấy mà còn bo cho các em, thêm cái khoản ấy khá tốn kém đấy".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? Trước đây, tôi đâu phải là hạng lăng nhăng gì, chỉ là lầm lỡ nhưng tôi đã thôi rồi, vậy tại sao vợ cứ thù hằn mãi, cứ đay nghiến tôi. Sống thế này thì nào giống vợ chồng. Biết rõ tất cả mọi chuyện là do tôi gây ra nhưng tôi đâu nghĩ vợ lại khiến tôi khó xử như vậy. Bây giờ tôi phải làm sao đây, thật tình tôi đau khổ lắm rồi. Tôi đã mong vợ tha thứ mà không được, vậy tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Gã chồng mạt hạng Chị cay đắng khi có một người chồng đốn mạt như vậy, thế mà trước đây chị từng tự hào có một người chồng hào hoa, phong độ... Thấy hắn đưa điện thoại cho cô con gái 12 tuổi nói: "Con bảo với bác Hà là bố đi ra ngoài bỏ điện thoại ở nhà nhé", chị không giữ được bình tĩnh quát...