Đã bước chân vào cửa nhà chồng đại gia nhưng cô dâu vẫn quyết trở ra, tháo vàng trả lại…
Hương lập tức, gỡ tay chồng ra rồi quay lại trước mặt mẹ chồng, cô bình thản tháo tất cả vàng trên người mà nhà chồng trao cho để xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Ai cũng bảo Hương may mắn và bố mẹ cô có phúc. (Ảnh minh họa)
Hương là cô gái xinh đẹp lại thông minh học giỏi. Ra trường cô được nhận vào làm ở một công ty tư nhân với mức lương 20 triệu/ tháng. Cũng chính từ lúc vào làm ở đây cô đã được bạn của giám đốc để ý tới. Anh tên Huy và cũng đã có một công ty của riêng mình.
Nhìn Hương sánh bước bên Huy ai cũng phải khen là cặp đôi trai tài gái sắc, quá xứng đôi vừa lứa. Tuy nhiên chỉ có mẹ Huy là có vẻ không ưng Hương lắm vì gia đình cô không xứng đôi vừa lứa, nếu cô cũng xuất thân trong một gia đình giàu có thì chắc chắn bà sẽ chẳng thể chê cô được ở đ.iểm gì. Tiếc rằng bố mẹ cô chỉ là công nhân về hưu, nhà chẳng có gì cả vì có bao nhiên t.iền họ đã đổ dồn vào nuôi 4 đứa con ăn học rồi.
Yêu nhau hơn 1 năm thì Hương và Huy làm đám cưới. Một cái đám cưới to nhất diễn ra ở làng Hương từ xưa tới nay. Ai cũng lóa mắt khi thấy họ nhà trai bê lễ ăn hỏi tới và ngày rước dâu thì bất ngờ với dàn siêu xe xếp hàng dài ngoài đường. Ai cũng bảo Hương may mắn và bố mẹ cô có phúc.
Bố mẹ Hương thì tính tình thật thà, không quen sống phô trương, có gì thể hiện lấy. Dù không có của ăn của để nhưng ngày cưới của con ông bà cũng cố gắng mua cái dây chuyền 5 chỉ trao cho con gái. Hương nhận của hồi môn từ bố mẹ trao mà nước mắt rưng rưng. Bố mẹ nuôi cô khôn lớn, chưa chăm sóc bố mẹ được ngày nào mà đã đi lấy chồng, không biết bao giờ cô mới báo đền được công ơn dưỡng dục này đây.
Lễ rước dâu diễn ra thuận lợi, dù hai nhà cách nhau 100km nhưng mọi người ngồi trên xe vẫn vui vẻ chuyện trò với nhau. Vì Huy là con trai duy nhất trong nhà, nên mẹ và mọi người trong nhà trao cho vợ chồng anh rất nhiều của hồi môn. Vàng cô dâu chú rể đeo kín cổ, rồi tay, cảm tưởng như Hương sắp không chịu nổi được nữa khi cái cổ cô đã nặng trĩu.
Lúc tiệc tan, mọi người chuẩn bị ra về thì Huy đưa vợ và nhà định thay đồ ra. Mấy người họ hàng bên nhà mẹ chồng nhìn Hương xuýt xoa: “Cô dâu hôm nay xinh quá, bộ trang sức mẹ chồng chuẩn bị cho cũng đẹp thật đấy. Nhất mẹ chồng rồi”. Hương cười bẽn lẽn tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng thái độ của mẹ chồng cô thì khác hẳn:
- Vâng, tôi cũng phải ra tận tiệm vàng uy tín để đặt đấy ạ. Bộ trang sức ấy gần 500 triệu của tôi chứ có ít đâu. Tôi cưới dâu mà phải cẩn thận thế chứ đâu như người ta gả con gái đi mà trao cho mỗi cái dây bé tí gọi là lấy lệ. Mình tử tế thế mà chả biết sau này người ta có tử tế lại không hay là lại có gì mang hết về cho nhà đẻ. Mình thành nuôi ong tay áo.
Video đang HOT
- Bà cứ nói thế, mình tốt thì họ phải biết nghĩ chứ.
- Chả biết trước được đâu bà à. Giờ càng học cao người ta càng tinh quái. Nhưng nếu giấu diếm tôi mang đi nơi khác thì không xong với tôi đâu. Tôi về tận nơi tôi đòi, t.iền nhà tôi chẳng phải là rác.
Hương lập tức, gỡ tay chồng ra rồi quay lại trước mặt mẹ chồng, cô bình thản tháo tất cả vàng trên người mà nhà chồng trao cho để xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người. (Ảnh minh họa)
Hương lúc đó nóng bừng mặt. Thực sự cô không thể chịu đựng được kiểu cạnh khóe của mẹ chồng. Trong khi cô chưa làm gì mà bà đã như thế, sau này làm con dâu trong nhà, chắc về nhà mẹ đẻ lần nào cô sẽ phải lột sạch người cho mẹ chồng kiểm tra rồi mới được đi ra ngoài mất.
Nghĩ tới cảnh đó, Hương lập tức, gỡ tay chồng ra rồi quay lại trước mặt mẹ chồng và gia đình nhà chồng, cô bình thản tháo tất cả vàng trên người mà nhà chồng trao cho để xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
“Con xin lỗi mẹ và gia đình, dù đã được bố mẹ đón về đây, nhưng con thấy mình không hợp khi sống trong ngôi nhà này. Con không muốn trở thành một cô dâu bị khinh thường vì gia cảnh nhà con nghèo hơn nhà chồng. Vàng con xin gửi hết lại mẹ, gia đình con nghèo, nhưng con được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng và luôn dạy dỗ con rằng làm người thì phải sống có tình. Chứ chỉ coi trọng vật chất thì chẳng bao giờ có được hạnh phúc đâu”.
Nói rồi, Hường bình thản bước ra khỏi nhà chồng, cô chẳng có gì phải luyến tiếc ở đây cả. Chồng chạy theo giữ Hường lại nhưng cô chỉ biết an ủi anh: “Mình có duyên nhưng không có phận, hẹn anh kiếp sau”.
Theo blogtamsu
11h 45 phút đêm giao thừa tôi bước chân về đến cửa nhà trong niềm vỡ òa hạnh phúc của gia đình
Đúng ngày tàu chạy, mẹ chồng nói ra nói vào chồng tôi lại bảo không về. Lúc này tôi chẳng thèm nói lời nào, xách va li hành lý bế con bước đi bỏ ngoài tai những tiếng c.hửi của mẹ chồng.
Tôi lập gia đình đã được 5 năm và có cô con gái nhỏ 4 t.uổi. Ngày trước mẹ tôi cũng chẳng muốn con gái lấy chồng xa vì bà sợ gả đi coi như mất con làm tôi phải thuyết phục mẹ mãi bà mới đồng ý.
Lúc yêu, đúng là chẳng nghĩ ngợi được nhiều đến khi lấy chồng rồi mới thấm những lời nói của mẹ. Lấy chồng xa, chồng lại là dân công trình đi làm biền biệt, suốt thời gian bầu bí sinh nở tôi một thân một mình.
Hồi mới cưới chồng hứa cách một năm sẽ về quê vợ ăn Tết một lần thế nhưng tiếc là anh không giữ được lời hứa ấy. Anh cứ đi làm liên miên, nhưng t.iền mang về chẳng được là bao. May mắn là khi về quê chồng, nhờ có tấm bằng đại học nên tôi cũng xin được một công việc văn phòng nên tự lo được cho cuộc sống của mình.
Hồi mới cưới chồng hứa cách một năm sẽ về quê vợ ăn Tết một lần thế nhưng tiếc là anh không giữ được lời hứa ấy. (Ảnh minh họa)
Nhưng từ khi sinh con cuộc sống mới thật sự là khó khăn, con nhỏ lại hay ốm đau mà trong nhà chẳng lúc nào có t.iền dự trữ. Giá ở gần bố mẹ đẻ, anh chị em thì có thể vay mượn được, đằng này xa xôi, bố mẹ chồng cũng chẳng có. Thấy chồng đi làm mà không có t.iền, tôi hỏi thì anh bảo chủ thầu nợ chưa trả. Tôi động viên chồng về gần nhà đi làm công nhân, hàng tháng lĩnh lương mới có t.iền nuôi con. Chồng tôi không đồng ý.
Nhẹ nhàng anh không nghe, tôi bực quá làm um lên: "Làm mà chỉ nuôi được mỗi bản thân mình thì anh định để con c.hết đói hay sao. Anh như thế có đáng mặt đàn ông không?".
Vừa dứt lời tôi nhận ngay cái bạt tai của chồng. Mẹ chồng tôi bênh con trai xấn xổ nói: "Nó đi làm không đưa t.iền cho chị thì chị lấy gì mà nuôi con. Đã ngồi một chỗ lại còn không biết thân biết phận". Tôi nghe mà tủi nhục vô cùng, từ ngày tôi đẻ đến giờ nào mẹ chồng đã cho tôi lấy một xu, bà chỉ giặt giũ giúp thôi mà đã mặt nặng mày nhẹ rồi. Khổ lắm nhưng tôi vẫn cố chịu, chẳng dám gọi điện về kêu với mẹ mình.
Con 4 tháng tôi đi làm trở lại, bà nội cũng chỉ ẵm cháu giúp thêm được 3 tháng rồi bảo tôi mang con đi gửi chứ bà còn phải đi làm. Thương con lắm nhưng tôi chẳng biết làm thế nào, giá ở gần chắc chắn mẹ tôi sẽ trông cháu giúp nhưng xa xôi thế này thì... Cũng vài lần mẹ bảo vào thăm tôi, nhưng tôi thấy mẹ chồng khó tính, cũng chẳng mặn mà nên tôi bảo mẹ đừng vào.
Tôi định cuối năm đó sẽ ra Bắc ăn Tết, tôi bàn với chồng nhưng anh gạt phăng đi. Anh không muốn ra có lẽ một phần vì anh mặc cảm không có t.iền. Cái Tết thứ hai tôi vẫn chưa được về nhà.
Tôi chán nản đến cùng cực. Tết bố mẹ gọi điện vào tôi cố gắng không khóc nhưng khi điện thoại vừa ngắt tôi òa lên nức nở. Chồng thấy tôi như vậy có lẽ cũng thương vợ nên ra Tết anh xin làm công nhân gần nhà chứ không theo công trình nữa. Vậy nhưng lúc anh ở gần tôi mới biết lý do tại sao anh đi làm mà lại không có t.iền. Bởi vì chồng tôi nghiện cờ bạc l.ô đ.ề.
Mỗi lần lấy lương anh chỉ đưa tôi có 2 triệu còn lại là nướng hết vào bài bạc, tôi khuyên giải thế nào anh cũng không nghe, bố mẹ anh thì mặc kệ kiểu mày có thân mày lo. Một mình tôi lại phải gồng gánh cả gia đình. Giáp Tết người ta đến đòi nợ, chồng tôi phải trốn chui trốn lủi. Tôi vừa bồng con vừa đứng ra khất nợ cho chồng. Năm thứ 3 tôi vẫn ăn Tết trong nước mắt ở quê chồng.
Ra Tết có chút t.iền dành dụm nào tôi bỏ hết ra trả nợ cho chồng mà vẫn không đủ, còn phải vay thêm bạn bè đồng nghiệp. May mắn bạn bè thương tình, người ít người nhiều góp vào giúp vợ chồng tôi qua cơn hoạn nạn. Cũng may mắn sau đó chồng tôi ngộ ra, chí thú làm ăn hơn, bỏ hẳn cờ bạc.
Giáp Tết người ta đến đòi nợ, chồng tôi phải trốn chui trốn lủi. (Ảnh minh họa)
Mấy tháng sau chúng tôi trả hết nợ. Chồng đã đồng ý cuối năm đó cả nhà về ngoại ăn Tết, tôi vui mừng mong sao sớm đến Tết. Vợ chồng cũng đã tích lũy được một số t.iền, anh cũng không còn ngại ngùng nữa. Thế nhưng, thật trớ trêu, đầu tháng 12 âm thì chồng tôi lại bị tai nạn lao động. Có bao t.iền trong nhà lại dồn cả vào t.iền viện cho chồng. Năm ngoái cả nhà tôi ăn Tết trong viện.
Chồng tôi xuất viện về nhà nghỉ 2 tháng thì anh đòi đi làm trở lại. Sau tai nạn sức khỏe của anh giảm đi nhiều nên tôi bảo anh nghỉ việc chỗ cũ, xin làm chỗ mới nhàn hơn, lương thấp cũng không sao. Nhà lại lâm vào cảnh hết t.iền, mình tôi là trụ cột chính, tôi lại phải lao vào làm việc không biết mệt mỏi. May mắn bù lại là con tôi rất ngoan và không ốm đau gì nữa.
Cuối năm nay tôi bảo chồng ra Bắc ăn Tết, anh ngần ngừ nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Tôi mua vé tàu cho cả nhà, dự định đi chuyến đó thì chiều tối 30 Tết cả nhà sẽ về tới nơi. Tôi đã gọi điện báo cho bố mẹ biết, mẹ tôi mừng rơi nước mắt. Thế nhưng đúng ngày tàu chạy, mẹ chồng nói ra nói vào chồng tôi lại bảo không về. Lúc này tôi chẳng thèm nói lời nào, xách va li hành lý bế con bước đi bỏ ngoài tai những tiếng c.hửi của mẹ chồng.
Giờ có chồng đi cùng hay không với tôi cũng chẳng quan trọng, thậm chí tôi đã nghĩ lần này ra Bắc sẽ chẳng quay lại nhà chồng nữa. Không ngờ gần sát giờ tàu chạy thì chồng tôi xuất hiện, con gái nhao ra ôm chặt lấy bố. Vậy là cuối cùng chồng tôi cũng chịu theo vợ con về ngoại ăn Tết.
Ngồi trên tàu bố mẹ tôi liên tục gọi điện hỏi han giờ giấc, chắc ông bà cũng mong lắm. Trưa cả nhà tôi đã xuống tàu ở Hà Nội và định bắt xe về quê. Dự định ngồi xe thêm 6 tiếng sẽ về đến nhà. Thế nhưng, chiếc xe lại gặp trục trặc giữa đường phải dừng lại sửa mất 5 giờ liền. Bố mẹ tôi đợi mãi không thấy con về thì lo lắng lắm. Dù tôi đã nói đợi xe nhưng ông bà không tin, thậm chí mẹ tôi lại nghĩ tôi nói dối về quê cho bà mừng.
11h 45 phút đêm giao thừa tôi bước chân về đến cửa nhà, chồng và con đi đằng sau bố mẹ tôi vui mừng không kể xiết ôm chặt lấy cháu. 5 năm lấy chồng xa năm nay tôi mới được ăn cái Tết ở nhà mình. Thế nhưng dù sao tôi cũng còn may mắn hơn rất nhiều chị em phụ nữ khác, họ vì nhiều lý do khác nhau vẫn chưa thể về thăm lại gia đình. Họ chỉ biết giấu đi những giọt nước mắt tủi phận trong những ngày Tết này.
Theo Một Thế Giới
Mỗi tháng được chồng đại gia cho 300 triệu cô vợ trẻ mới 18 t.uổi đã làm chuyện chẳng ngờ Nhưng t.iền tiêu không hết mà chồng thì cứ đi cả ngày, tối về cũng chỉ ôm ấp vợ một lúc rồi lăn ra ngủ, Khánh lại thấy buồn... Đúng là có nằm mơ cô cũng không ngờ tới đời mình lại có thể gặp may mắn đến như vậy. (Ảnh minh họa) Khánh chẳng ngờ khi cô nộp đơn vào làm lê...