Đã bao giờ em sợ mất tôi chưa?
Liệu em có thật sự yêu tôi? Tôi cảm giác như mình yêu em hơn em yêu mình nên chưa lần nào em ghen khi thấy tôi đi nói chuyện thân thiết với bạn khác giới.
Ảnh minh họa
Tôi và bạn gái yêu nhau đã được gần bốn năm, cả hai đều có công việc ổn định với đồng lương cao. Chúng tôi cũng như bao cặp tình nhân khác, cũng có lúc hờn dỗi, tâm sự buồn vui. Tôi tính sắp tới Giáng sinh, cũng là sinh nhật em, sẽ cầu hôn mà giờ tôi lại bị phân tâm. Hôm xem phim tình cảm trên tivi, tôi mới hỏi em có tin chuyện lãng mạn đó xảy ra trong thực tế không? Em nói “Không, em không tin sinh ra đã để cho nhau, mà tình yêu do hai con người cùng xây dựng, phấn đấu để bền vững mối quan hệ. Thế nên mới có chia tay vì một trong hai người đã chấp nhận buông tay”.
Ngày kỷ niệm, lúc hai đứa đi dạo, thấy một cặp đôi xích mích đòi chia tay, tôi quay sang hỏi em “ Nếu sau này em phát hiện tôi phản bội hay đột ngột chia tay, em có buồn không“. Em cũng nói “Không, nước mắt chỉ cho kẻ yếu đuối, lụy tình. Việc đau buồn, than khóc vì một người con trai như vậy thật là nhục nhã cho bản thân”. Nghe em thẳng thừng trả lời như thế mà tôi buồn lòng. Trước kia em cũng có hai cậu bạn trai chia tay khi họ vẫn còn yêu em, một cậu giả bộ nói lời chia tay sau một năm rưỡi yêu nhau, em cũng đồng ý không cần hỏi lý do. Còn người thứ hai muốn thử lòng em, xem em có biết ghen không cũng bị em đá không thương tiếc. Cả hai đều giải thích cho em biết nhưng vẫn không được em chấp nhận quay lại, em không hứng thú với cái trò kéo co, thử lòng. Kết quả họ đành đau đớn chấp nhận mất em, bạn em kể hai người đó hơn một năm mới quên và chấp nhận họ và em đã hết.
Tính em rất quyết đoán, chỉ nói một lần và nói là làm. Lúc đầu bạn em cứ nghĩ em kìm nén nỗi đau trong lòng nên hết lời an ủi, lâu rồi biết tính em là vậy. Họ cũng khuyên tôi đừng dại như một số bạn trai cũ của em. Tôi chỉ chứng kiến em khóc khi xem phim buồn, còn không thì không bao giờ khóc. Trước khi quen em, tôi quen một số bạn gái nhưng rồi chia tay, tôi cũng nhanh quên, nhưng với em thì cảm giác lại khác, tôi nhiều khi lo mất em trong những lần cãi vã lớn, nghĩ thôi tôi cũng thấy đau.
Tôi cảm giác như mình yêu em hơn em yêu mình nên chưa lần nào em ghen khi thấy tôi đi nói chuện thân thiết với bạn khác giới. Em có thật sự hết lòng yêu tôi không? Phải chăng tôi là người duy nhất nghĩ tới chuyện tương lai hai đứa? Quyết định lấy em có đúng đắn không? Có bao câu hỏi đang hiện ra trong tâm trí tôi, thật sự tôi không muốn mình là người duy nhất cố gắng vun vén trong cuộc tình này, như thế sẽ thành vô vọng.
Video đang HOT
Theo Him
Tôi bất chấp tất cả để cướp chú rể trong ngày cưới của anh
Đúng như tôi dự đoán, cô dâu chú rể và tất cả quan khách rất bất ngờ. Mặt anh trắng bệch hết nhìn tôi...
Hồi 19 tuổi, tôi đã quen anh ấy. Chúng tôi yêu nhau 7 năm, tới tháng 9 năm 2014 thì anh nói lời chia tay. Khoảng thời gian yêu nhau, anh rất chiều tôi và luôn miệng nói sẽ cưới tôi khi ổn định được sự nghiệp. Vậy nhưng, sau 7 năm, khi anh đã ổn định mọi mặt rồi, anh lại nói muốn dừng lại để suy nghĩ thêm trước khi quyết định kết hôn.
Tôi biết, 7 năm yêu nhau là một mốc thời gian khá dài, rất ít cặp đôi đạt được mà không cảm thấy chán nhau. Anh cũng bị rơi vào tình trạng đó vì xung quanh có rất nhiều em trẻ trung tươi mới và hấp dẫn hơn tôi. (Dù rằng nhan sắc tôi cũng thuộc loại xinh xắn). Nhưng tôi biết miễn cưỡng cũng không thể được, nên đành đồng ý tạm chia tay, cho anh một khoảng thời gian riêng tư dễ thở.
Chúng tôi cắt liên lạc, không cả facebook. Khi nhớ anh, tôi chỉ biết xem lại số ảnh từng chụp, viết hàng trăm tin nhắn mà không dám gửi. Chia tay được 4 tháng thì tôi không chịu đựng nổi, đã nhắn tin hỏi thăm anh. Anh trả lời rất hờ hững và cũng không hỏi lại tôi điều gì khiến tôi không dám nhắn tiếp tin thứ 2.
Đau khổ thêm 2 tháng thì tôi biết tin anh đang yêu người khác. Đó là một cô gái trẻ hơn tôi 2 tuổi, không đẹp bằng tôi nhưng nhìn rất hiền lành. Khi mới biết điều đó, tôi đã ghen, tôi khóc suốt đêm, mắng anh vì đã lừa dối phản bội tôi. Song thực chất, anh nào có phản bội tôi. Chúng tôi đã chia tay 6 tháng, anh mới yêu người khác.
Sau rồi suy nghĩ lại, tôi cố gắng chịu đựng và âm thầm cầu mong rằng anh sẽ không hợp người đó và sẽ sớm chia tay để quay lại với tôi. Thế nhưng thời gian cứ trôi, một đêm trong tháng 6 vừa qua tôi nhận được điện thoại của anh. Lúc nhìn đến số máy quen thuộc đó, tôi đã hét ầm lên vì vui sướng, hồi hộp chờ anh nói anh nhớ tôi, anh đã hối hận, anh muốn quay lại. Nhưng anh lại báo cho tôi biết, tháng 9 tới anh cưới.
Tôi tin rằng chúng tôi có duyên mẹ con nên không nỡ bỏ. (Ảnh minh họa)
Tôi khóc nức nở hỏi anh sao lại như vậy? Anh nói cho anh chút thời gian suy nghĩ, sao bây giờ lại thành chia tay thật sự? Anh bảo rằng, anh vẫn có tình cảm với tôi, nhưng không đủ để làm đám cưới. Hiện tại gia đình anh đã giục nhiều, anh thấy hợp với cô gái này nên quyết định kết hôn. Anh bảo tôi rằng, nếu có thể thì hãy tới chia vui với anh, còn nếu không thì cứ coi anh như người xa lạ.
Từ ngày anh thông báo tin sét đánh đó, tôi suy sụp đến mức phải nghỉ việc về quê để ổn định tinh thần. Nhà tôi nằm trên sâu hút, xung quanh là cánh đồng chuối với ngô nên rất yên bình. Ngày nào tôi cũng đạp xe đi khắp nơi.
Trong một lần đạp xe ra bãi chuối, tôi "nhặt" được một cái giỏ, bên trong là một em bé mới sinh. Ở quê tôi thỉnh thoảng cũng có những vụ bỏ rơi con thơ như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến. Bên trong cái giỏ chỉ có một ít tã lót nhàu nhĩ như được cắt từ mảnh vải nào đó và một tờ giấy có vài dòng chữ nhờ người nào nhặt được thì thương tình nuôi giúp hoặc gửi vào nhà chùa.
Đó là một bé trai, đang ngủ rất ngon, rất đẹp. Tôi vội vã đưa bé về nhà. Nhờ mẹ tôi đi mua sữa bột và ít đồ sơ sinh. Sau khi cho bé ăn xong, tôi và mẹ ngồi suy tính xem nên làm gì với đứa trẻ. Mẹ tôi thì ủng hộ việc báo sự việc len chính quyền để đưa bé vào chùa hoặc vào trại trẻ mồ côi. Nhưng tôi lại có ý nghĩ khác.
Tôi bảo mẹ, sau khi báo cáo với chính quyền địa phương về đứa trẻ nếu thân nhân đứa bé không đến nhận thì tôi sẽ nhận bé làm con nuôi, sẽ chăm sóc và yêu thương bé. Mẹ tôi quát tôi điên, chưa chồng mà nhận con nuôi thì sau lấy chồng sao được. Song tôi vẫn quyết tâm, dù tôi một thân một mình nuôi con nuôi cũng tốt hơn là cho bé vào trại trẻ mồ côi đông đúc. Huống chi tôi tin rằng chúng tôi có duyên mẹ con nên không nỡ bỏ. Mẹ tôi hiền lành, dù không muốn nhưng vẫn tận tâm chăm sóc bé và xuôi xuôi theo ý của tôi.
Trong lòng tôi áy náy, nhưng sau rồi tôi cũng bất chấp. (Ảnh minh họa)
Tôi ở quê, loanh quanh học cách chăm sóc trẻ sơ sinh, thấm thoắt lại thêm một tháng qua đi, người thân của đứa bé thì không xuất hiện. Mẹ tôi giục tôi trở lại thành phố làm việc, để đứa trẻ lại cho bà chăm. Tôi biết chỉ còn 2 ngày nữa là đám cưới của anh diễn ra, nên nói với mẹ sẽ mang con đi cùng để tiêm phòng và làm thủ tục nhận con nuôi. Tuần sau tôi sẽ đưa về gửi mẹ nuôi giúp.
Và trước ngày anh cưới, tôi đã ôm con đến. Đúng như tôi dự đoán, tin tôi mang thai và đã sinh con khiến cho anh và người phụ nữ ngày mai sẽ cùng anh sánh vai tiến vào lễ đường, quan khách có mặt tại nhà anh ngày hôm đó rất bất ngờ. Mặt anh trắng bệch hết nhìn tôi rồi lại nhìn đứa trẻ. Tôi nói với anh, đây là con anh. Khi vừa chia tay anh, tôi phát hiện ra mình mang thai và đã âm thầm sinh nó ra. Hôm nay tôi đến đây để hỏi, nếu anh tiếp tục làm đám cưới, tôi sẽ khai sinh cho con rằng không có cha. Còn nếu anh muốn con đủ bố đủ mẹ, thì hãy hủy bỏ hôn lễ này. Sau đó tôi vén khăn voan lên cho anh nhìn mặt con, rồi bế con rời khỏi đó trong khi anh vẫn sững sờ nhìn theo mà không nói được lời nào.
Từ đó đến nay đã 3 ngày, anh liên tục gọi điện và đập cửa mong tôi cho anh vào gặp con và nói chuyện về con nhưng điện thoại tôi không nghe, cửa tôi không mở. (Anh vẫn đinh ninh gần 2 tháng tôi về quê là để sinh con và ở cữ). Tôi biết chuyện anh đã hủy bỏ đám cưới khiến họ nhà gái rất tức giận. Cô gái đáng ra sẽ là vợ anh đã tát anh ngay trước mặt mọi người.
Trong lòng tôi áy náy, nhưng sau rồi tôi cũng bất chấp. Anh nói vẫn có tình cảm với tôi kia mà, nếu chúng tôi có thêm một đứa con, chẳng phải anh sẽ quay lại bên tôi, cả hai sẽ cùng coi đứa trẻ này là con đẻ, yêu thương và cho nó cuộc sống tốt hơn. Dù đúng rằng tôi đã lợi dụng bé nhưng tôi vẫn yêu thương bé thật lòng. Nhưng tôi cũng sợ anh biết chuyện. Tôi có nên giấu giếm đến cùng để anh ăn năn và quay lại với tôi không? Tôi phải làm gì tiếp theo bây giờ hả mọi người?
Theo Tapchiphunu
Tôi suýt vào viện tâm thần để trốn chạy cuộc hôn nhân khủng khiếp Nếu như không có cái sự kiện ngày hôm ấy xảy ra thì có lẽ, tôi đã phải vào viện tâm thần để chạy trốn anh ta. "Choang", "Rầm", "Bịch"... có lẽ là những thứ âm thanh quen thuộc trong gia đình tôi. Thường thì một ngày, kiểu gì cũng có từ hai đến ba trận ẩu đả trong ngôi nhà của tôi...