Cưới xong anh hết lãng mạn
Tôi cũng biết sau đám cưới mọi thứ sẽ đổi khác. Nhưng sự thay đổi này khiến tôi luôn tiếc nuối những ngày tháng lãng mạn bên anh ấy.
Thuở còn yêu nhau, anh lãng mạn, tinh tế, chiều chuộng tôi bao nhiêu thì bây giờ, sau ba năm chung sống, anh trở nên cục mịch, thô lỗ, coi vợ chẳng khác nào công cụ làm tình, bắt vợ phải “phục vụ tới bến” bất cứ lúc nào cảm thấy hứng thú.
Ngày trước, khi mới yêu nhau, anh thường chở tôi đi lòng vòng trên đường phố Hà Nội bởi anh biết tôi thích ngắm thủ đô khi màn đêm buông xuống. Anh thường kiên nhẫn đợi tôi trang điểm cả giờ đồng hồ dưới cổng mà không hề trách móc hay than vãn gì. Mỗi khi tôi ốm dù chỉ là hắt hơi, sổ mũi, anh thường tức tốc chạy đến ngay bên cạnh với cả nắm thuốc trên tay, dù xa tôi cả trăm cây số.
Khi yêu nhau được hai năm, tôi và anh quyết định “vượt rào”. Tôi còn nhớ như in cảm giác lần đầu tiên được làm “chuyện ấy” với người mình yêu. Anh chuẩn bị chu đáo, cẩn thận và lãng mạn hơn bất cứ câu chuyện nào tôi được nghe, được kể trước đó.
Sau khi cùng nhau ngồi hàn huyên trong một quán café với vị trí thuộc hàng đẹp nhất Hà Nội, anh nằng nặc chở tôi về nhà với lý do “trời có sấm, sắp mưa nên về qua nhà anh cho gần, chờ trời tạnh mưa rồi anh đưa về nhà”.
Video đang HOT
Tôi ngoan ngoãn ngồi theo sau rồi về nhà anh như “lộ trình” anh đã vạch sẵn. Vừa mở cửa, tôi vô cùng bất ngờ khi kịp nhận ra dưới chân mình là chiếc thảm dài được trải toàn bằng cánh hoa hồng thơm ngát, dưới ánh nến mờ ảo, lung linh. Anh nhẹ nhàng đến bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, mở rượu vang và bật bài hát mà tôi yêu thích nhất.
Cầm ly rượu trong tay, anh bước đến bên tôi, cụng ly và tặng lên đôi môi đang ửng đỏ vì bất ngờ của tôi một nụ hôn nồng nàn, đê mê và đầy cảm xúc khiến trái tim đang yêu của tôi như loạn nhịp. Rồi mọi chuyện đến thật tự nhiên, nhẹ nhàng, dạt dào cảm xúc. Màn dạo đầu của anh hoàn hảo đến nỗi mặc dù là lần đầu tiên nhưng tôi không hề có cảm giác khó chịu, đau đớn như mấy cô bạn từng cảnh báo. Chúng tôi thực sự đã có một đêm tuyệt vời.
Nhưng đó là đêm của ba năm về trước, còn bây giờ, anh – chồng tôi khi đã là lại là một người hoàn toàn khác. Không còn những vỗ về, ân ái, những bó hoa nhân dịp ngày lễ, sinh nhật, giờ đây, tất cả những món quà anh định tặng tôi đều được quy đổi thành tiền, kèm theo câu nói xanh rờn “tiền đây, vợ muốn mua gì tùy vợ”.
Ngay cả trong chuyện chăn gối, mỗi lần “làm việc” cùng nhau, anh không bao giờ quan tâm đến cảm giác hay suy nghĩ của vợ mà hoàn toàn “tự biên tự diễn”. Đôi khi, anh còn không cần tôi phải hợp tác. Kể cả những lúc tôi ngủ, anh làm bằng mọi cách đánh thức dậy chỉ để thỏa mãn 5 phút “khoái lạc” của bản thân.
Năm năm làm vợ anh không có ngày nào là anh không bắt tôi phục vụ chuyện chăn gối. Thậm chí, hồi mới cưới có ngày còn phải làm chuyện quan hệ vợ chồng với anh đến 2-3 lần. Tôi thì mệt bã người, còn anh thì chẳng thấy có biểu hiện gì mệt mỏi cả.
Ban đầu tôi nghĩ, vợ chồng mới cưới nên nhu cầu cao là chuyện bình thường nhưng đã 5 năm rồi, anh vẫn thế, thậm chí, còn trở nên sung sức hơn với đủ mọi tư thế mới anh “học tập” trên mạng và ép vợ phải thực hành. Nếu không đáp ứng thì anh lại giận dỗi, và cho rằng tôi không yêu chồng, tôi có người khác hay sao mà không chiều anh. Có lần, bị tôi từ chối, anh vùng vằng bật ra khỏi giường và lẩm bẩm “biết vậy, bỏ vài trăm chơi gái cho đã”, khiến tôi thật sự bất ngờ và thấy bị xúc phạm.
Nhiều lần tôi tự hỏi, tại sao con người lãng mạn, tinh tế trong anh chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã biến mất, thay vào đó là con “mãnh thú” sẵn sàng “vồ” lấy tôi và ngấu nghiến thỏa mãn dục vọng của bản thân. Liệu do công việc của anh quá nhàn hạ, hay chồng tôi mắc bệnh gì, mà nhu cầu tình dục lại cao quá so với người bình thường như thế?
Hiện tại, tôi rất hoang mang và mệt mỏi vì không thể đáp ứng nhu cầu quá cao của chồng, càng không thể “tới bến” với chồng khi cả ngày đã rã rời với công việc, con cái. Hơn nữa, dường như tôi bị “chai lì” cảm xúc và sợ gần gũi chồng do cách làm “chuyện ấy” quá cục mịch và thô thiển của anh. Tôi phải làm gì để tìm lại con người lãng mạn của chồng ngày xưa đây?. Mọi người có cách gì không?
Theo VNE
Ngán ngẩm với mẹ chồng
Tôi và anh tiến đến hôn nhân bằng tình yêu, nhưng cuộc sống ngày càng nặng nề, chật vật khi nếm trải cuộc sống của con dâu.
Ngay từ đầu, mình cảm nhận dường như mẹ chồng không có thiện cảm lắm, muốn đặt lên mình cái tư tưởng đó là "làm vợ phải biết sợ chồng!". Thường nói vui, gọi vui mẹ chồng là "mẹ VN anh hùng", nhưng ngày càng ngày lại thấy một áp lực nhất định nào đó đè lên đôi vai. Đi quan hệ xã giao về ăn cơm muộn, mẹ chồng "tiếng bấc, tiếng chì", mặc dù mình đã thông báo từ trước là "gia đình ăn cơm trước, không phải đợi vì con sẽ về muộn"! Mẹ chắc không nhận ra một điều, con cái đi làm, cũng có một cuộc sống bên ngoài, không thể nào về đúng lúc! Chồng không về ăn cơm tối, có nhắn tin nhưng mình không biết, ngồi chờ, bụng đói meo, đến khi về mới biết thì bà bảo mình là "con sai"; còn khi bọn mình không về, nhắn tin, đã đọc và biết thì lại đá xéo với những lời khó nghe! Mình chỉ cười, chẳng biết nói gì... Nói người khác không khôn ngoan, nhưng chẳng qua là nói mình không khôn ngoan!
Mình có bầu, mệt mỏi đủ thứ, mẹ chồng không quan tâm và lo lắng gì, điều duy nhất bà làm cho mình là giúp mình có thêm động lực để đi làm vì xin nghỉ ở nhà cũng không nghỉ ngơi thoải mái được. Mình sợ mẹ phật lòng, đến mức ốm cũng cố gắng dậy, dù chẳng có việc gì làm và chẳng khỏe hơn. Có bầu, mẹ chồng không mua cho mình bất cứ thứ gì, trong khi mình mua đồ cho bà còn hơn là mua cho mẹ đẻ của mình, quan tâm và lo lắng còn hơn đối với mẹ đẻ của mình. Bà ốm, mình đi mua thuốc, dù bụng mang dạ chửa; bà đau bụng, mình đi làm luôn nhớ để ghé qua tiệm thuốc; mẹ bị ngã vì đôi dép trơn, mình mua đôi dép khác cho bà, bà muốn đi đâu, mình chở bà đi. Dù nhiều lúc mệt không muốn làm gì mình cũng nghĩ đến mẹ vì không muốn phật ý mẹ.
Mỗi khi có khuyến mãi nạp thẻ điện thoại, mình đều nạp thẻ cho bà gọi điện với con cháu, bà con họ hàng. Hàng tháng, không có tiền dành dụm để sinh em bé nhưng vẫn gửi tiền cho bà thích mua gì thì mua; đồ trong nhà, chi tiêu, sinh hoạt phần lớn là vợ chồng mình mua. Dù ông bà có thu nhập đủ dùng đối với cuộc sống nông thôn thì bọn mình vẫn chu toàn.
Tất cả những thứ đố đối với mình chẳng có gì là quá quan trọng nếu bà sống vui vẻ, không có thái độ khó chịu như vậy. Mình không đủ tốt, nhưng quan tâm bà rất thật lòng, chưa bao giờ cãi lại bà một câu dù có rất rất nhiều lần bà sai vì những quan niệm lạc hậu, lại theo cái tính cách của người nhà quê, việc gì cũng muốn tham gia, việc gì cũng cho mình là đúng! Đi ra nhiều, mình luôn được cho là người biết sống, biết trên biết dưới, nhưng đối với mẹ chồng, thì chắc là mình chưa đủ chân thành để bà cảm động và hiểu được tấm lòng của mình chăng?
Thực sự sống với người mẹ chồng như vậy, mình ngột ngạt vô cùng. Mình cảm thấy chán nản, cảm thấy mệt mỏi không biết rồi tương lai tới đâu. Mình không dám làm cái gì theo ý mình, tất cả đều nghe bà mà bà vẫn không hài lòng. Sống với mẹ chồng thế này đúng là mình phát ốm, mình cảm thấy sợ hãi lắm. Giờ mình phải sống thế nào đây. Chỉ hi vọng các bà mẹ chồng nương tay cho con dâu được nhờ. Đừng hành hạ những người con dâu hơn nữa vì dù sao đó cũng là người mà con trai các mẹ yêu thương!
Theo VNE
Đòn trả đũa mẹ chồng của con dâu Càng nghĩ đến những ngày cay đắng khi hai đứa đến với nhau, Tâm lại càng cảm thấy uất hận. Tâm cảm thấy giận và căm ghét mẹ chồng ghê gớm. Tâm và Luân (Quận 8, TP HCM) đã đến với nhau trong sự phản đối dữ dội của mẹ Luân. Mẹ anh nói cô không xứng đáng với anh, là đồ "đũa...